Mạnh Ngọc

Chương 31



Khi Đại Lương mới lập quốc, dân số giảm sút nghiêm trọng. Tiên hoàng từng khuyến khích nông canh, cho phép cô nhi nữ lập nữ hộ, khuyến khích quả phụ tái giá. 

 

Sau này, vì một muội muội của ta xuất giá không hòa hợp với phò mã, tiên hoàng đã sửa đổi luật pháp, cho phép nữ nhân chủ động hòa ly, không cần chịu đòn roi khi kiện cáo, nếu hòa ly, có thể lập nữ hộ, tự do chọn phu quân mới.

 

Chiếu lệnh này vừa ban ra, thiên hạ chấn động, phản đối kịch liệt, nhưng cuối cùng vẫn được kiên quyết thi hành.

 

Không ít nữ nhân lựa chọn lập nữ hộ, Phùng Thanh ba lần xuất tuần, chỉnh đốn quan phong, lại khiến nữ tử nhìn thấy lối thoát.

 

Từ đó, hòa ly không còn bị xem là sỉ nhục, nữ nhân xuất đầu lộ diện cũng không còn bị coi là xấu hổ. Xã hội thay đổi.

 

Đã như vậy, triều đình chiêu mộ nữ quan, cũng là chuyện thuận lý thành chương.

 

29

 

Năm thứ ba sau khi ta đăng cơ, để bổ sung số lượng quan viên còn thiếu, ta đặc biệt mở rộng khoa cử tại các châu phủ, bất kể nam nữ, hễ là kẻ có học đều có thể tham gia. Tin tức truyền đi, sĩ lâm tán dương, ca ngợi hết lời.

 

Khoa cử vừa kết thúc, có một nữ tử vượt ngàn dặm xa xôi, thân mang đơn kiện, gõ trống Đăng Văn, tố cáo chủ khảo gian lận, cố ý chèn ép.

 

Vì đây là đại án khoa cử đầu tiên của triều đình, ta đích thân đến Đại Lý Tự để xem nữ tử nhỏ bé này có gì để nói.

 

Nàng quỳ xuống hành lễ, dung mạo không quá xuất sắc nhưng khí chất trầm ổn, từ xa vạn dặm đến kinh thành chỉ để đòi lại công bằng cho chính mình.

 

Ta hỏi: "Ngươi cầu công đạo cho ai?"

 

Nàng dập đầu đáp: "Vì chính thần nữ."

 

Ta hỏi: "Ngươi vì sao phải cầu công đạo?"

 

Nàng đáp: "Bệ hạ từng nói khoa cử lấy nhân tài làm trọng. Tiểu dân tự xét tài học không thua kém kẻ khác. Thế nhưng khi thi, các vị lang quân ứng thí lại nói tiểu dân thân là nữ tử, được tham dự thi cử đã là đại ân, nay mãn nguyện rồi thì nên sớm về nhà, nghe theo phụ mẫu sắp đặt hôn sự, chớ mộng tưởng công danh."

 

"Tiểu dân không phục, lớn gan đến đây diện thánh, vì bệ hạ cũng là nữ tử, tiểu dân muốn biết triều đình hiện nay liệu có thể có nữ quan hay không?"

 

Ta đáp: "Quan viên đương nhiên có thể có nữ tử. Năm xưa, khi còn là thiếu niên, trẫm đã nhậm chức trong quân. Dưới trướng, từng có một nữ Quân Sư tài trí hơn người. Trong triều có nữ quan, nhưng phần lớn quản lý nội vụ, triều đình trước đây chưa từng có nữ quan tại tiền triều."

 

Ta hỏi: "Ngươi tên gì?"

 

Nàng dập đầu hành lễ: "Phương Thuần Thanh, nữ tử họ Phương ở Lư Dương, bái kiến bệ hạ."

 

Ta sai người lấy bài thi của nàng, tự mình đọc duyệt. Đọc xong không vội đánh giá, mà chuyển giao cho các quan lại xem xét. Có người ngạc nhiên, có kẻ tán thưởng, cũng có kẻ xem thường.

 

Văn chương của Phương Thuần Thanh có cách nhìn độc đáo, có thể thấy từng đọc rất nhiều sách, nhưng chưa đủ để gọi là tuyệt thế kỳ tài. Luận điểm và dẫn chứng chưa sâu sắc, cách giải quyết vấn đề còn có phần ấu trĩ. Nhưng nếu không xét đến giới tính, với năng lực này, dù không thể đứng đầu bảng vàng, cũng xứng đáng có tên trên bảng.

 

So với tài năng, điều khiến ta thưởng thức hơn cả là ý chí kiên cường của nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nàng dám chống lại gia tộc, dám trái ý phụ huynh, từ hôn, một mình đối đầu với thế gian, không biết chịu bao nhiêu khổ sở mới đến được kinh thành, chỉ vì một suất nữ quan vốn gần như không thể nào có.

 

Ta bước xuống bậc thềm, đứng trên cao nhìn xuống nàng, hỏi:

 

"Ngươi có cam tâm không?"

 

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng đến kinh người:

 

"Chỉ cần có thể đến đây, dù c.h.ế.t cũng không hối hận."

 

Các quan viên cũng đã đọc xong bài thi, thấy ta đứng, bọn họ cũng không dám ngồi, đồng loạt tiến lên tâu:

 

"Bệ hạ, nữ tử này văn chương tuy chưa xuất chúng, nhưng quả thực có tài. Nếu bệ hạ yêu tài, có thể thu nhận nàng vào nội đình, làm quan trong cung."

 

Ta lạnh nhạt đáp: "Nội Đình đã có quy tắc tuyển chọn, trẫm muốn có quan lại như thời tiền triều."

 

Có người phản đối:

 

"Bệ hạ, nàng là nữ tử!"

 

"Nữ tử thì sao?"

 

"Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, đó là quy luật hài hòa từ xưa đến nay. Nữ tử thân phận thấp kém, bổn phận là hầu chồng, dưỡng con, phụng dưỡng gia tộc, giữ trọn đức hạnh, mới là đúng đạo. Nay để nữ tử nhập triều làm quan, tiền lệ chưa từng có. Lâu dần, nữ nhi thiên hạ sẽ bỏ bê nữ tắc, vương triều tất sụp đổ!"

 

Hôm nay ta bổ nhiệm một nữ quan, ngày mai Đại Lương sẽ diệt vong sao?

 

Ta cười lạnh, chắp tay sau lưng, ung dung quay trở lại long tọa, ngồi xuống, nhìn đám người kia mặt mày đỏ bừng, hùng hồn biện luận mà thấy thật nực cười.

 

"Nếu thế, trẫm cũng nên sớm lập Hoàng Phu, giao toàn bộ quốc sự cho hắn, để hắn làm Hoàng Đế, còn trẫm lui về hậu cung, sinh con đẻ cái, cai quản cung vụ, mới là một nữ tử tốt, có phải không?"

 

Người kia mồ hôi lạnh túa ra, sắc mặt trắng bệch, lập tức quỳ sụp xuống đất.

 

Lại có kẻ nói: "Nữ tử sinh nở đau đớn, tổn hại sức khỏe, nếu giao trọng trách, e rằng sẽ chậm trễ quốc sự!"

 

Ta hỏi: "Nếu nhà quan viên có tang, theo quy định sẽ thủ tang ba năm, chẳng phải cũng trì hoãn quốc sự hay sao? Nữ tử mang thai mười tháng, sinh sản một lần, cùng lắm chỉ mất một năm. Lại có người dù mang thai vẫn đảm đương việc nhà, vậy thì quản lý chính sự lẽ nào không thể phân bổ thời gian?"

 

Bọn họ còn muốn biện luận, nhưng ta đã tỏ rõ vẻ giận dữ:

 

"Chẳng lẽ các khanh muốn trẫm thất tín với thiên hạ sao?"

Hồng Trần Vô Định

 

Đại điện im lặng như tờ, toàn bộ văn võ bá quan đồng loạt quỳ xuống.

 

Ta phất tay áo bỏ đi.