Mạnh Ngọc

Chương 32



Phương Thuần Thanh chính thức nhập quan, nhưng ta không ưu đãi đặc biệt, chỉ để nàng vào Hàn Lâm Viện.

 

Dần dà, nữ tử trong dân gian bắt đầu tham gia khoa cử, có người thi đỗ tú tài, cử nhân, thậm chí có người bước vào triều đình làm quan.

 

Triều thần hợp lực đàn áp đội ngũ nữ quan, ta lạnh lùng quan sát, không thiên vị cũng không ra tay giúp đỡ.

 

Bọn họ dám đàn áp, nhưng không dám triệt tận gốc.

 

Ta từng là đại tướng quân, lập nên công lao hiển hách.

 

Ta từng thống lĩnh biên cương, để lại đức trị cho dân.

 

Ta từng là một quan viên, nay là Hoàng Đế.

 

Ta chính là nữ quan đầu tiên của triều đại này, bọn họ làm sao dám mở miệng nói rằng nữ tử không thể làm quan?

 

Chỉ có thể ngấm ngầm hãm hại.

 

Những nữ quan trẻ tuổi, trải qua muôn vàn khó khăn, bị đánh đến thương tích đầy mình, nhưng trong mắt họ, ánh sáng vẫn chưa bao giờ tắt.

 

Bọn họ có thể kiên trì được bao lâu?

 

Có lẽ đời vua kế tiếp sẽ không chấp nhận sự tồn tại của họ.

 

Nhưng họ vẫn đang dốc hết sức để cho thế gian này nhìn thấy.

 

Khi rảnh rỗi, ta thường đến hậu cung ngồi một lát.

 

Mạnh Từ đã lớn, mỗi ngày chuyên tâm đọc sách. Ta cùng nàng dùng cơm, sau khi nếm thức ăn, ta gọi Ngự Trù đến, hỏi về hương vị đặc biệt của món ăn.

 

Tra đi xét lại, nữ quan Nội Vụ Phủ run rẩy quỳ trước mặt ta, bưng lên một đĩa muối trắng như tuyết, giọng nói phát run:

 

"Loại muối này là thượng phẩm, rất mặn nhưng không đắng."

 

Người chế tạo ra nó chính là Yên thị .

 

Ta truyền Yên thị đến, hỏi về phương pháp làm muối.

Hồng Trần Vô Định

 

Nàng đáp: "Thần thiếp từng mở tửu lâu ở Giang Nam, lúc rảnh rỗi thích nghiên cứu ẩm thực, tình cờ phát hiện cách chế muối, nên đã dùng loại muối này để nấu ăn."

 

Ta hỏi: "Ca ca có biết chuyện này không?"

 

Yên thị lắc đầu: "Điện hạ không biết."

 

Ta hỏi: "Ngươi từng dùng loại muối này khi còn ở Đông Cung?"

 

Yên thị: "Đã từng dùng rồi."

 

Ta cảm thấy buồn cười đến cực điểm.

 

Việc buôn muối vốn là ngành lợi nhuận khổng lồ, nếu hoàng huynh nhận ra muối hắn ăn có điều khác lạ, chỉ sợ cục diện thiên hạ đã hoàn toàn thay đổi.

 

Nhất ẩm nhất trác, thiên mệnh đã định.

 

Ta chỉ định Yên thị vào Công Bộ, nàng rời khỏi hậu cung.

 

Trước khi rời đi, nàng ngoái đầu nhìn ta, cúi mình hành lễ, trịnh trọng nói:

 

"Bệ hạ, thần danh là Yên Tuyết Nhi."

 

Đội ngũ nữ quan ngày càng đông, triều đình phản đối ngày càng ít.

 

Ta vi hành đến dân gian, phát hiện học đường đã có nữ sinh đọc sách, bách tính đã quen với phong tục đổi mới, lòng cảm thấy an ủi.

 

Mùa màng bội thu, biên cương vững chắc, dân chúng an vui.

 

Dân gian lập bài vị trường sinh, dâng hương cầu phúc, không ngớt xưng tụng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Thánh nhân hạ thế, nữ quân khai sáng thiên hạ!"

 

30

 

Sau khi vào đông, thân thể ta ngày càng suy nhược.

 

Bề ngoài vẫn chưa lộ rõ, nhưng trong lòng đã có dự cảm, liền bắt đầu chuẩn bị cho chuyện lập Thái tử.

 

Tại Thượng Thư Phòng, đám trẻ ngày càng bất ổn, chia bè kết phái.

 

Ta không có con ruột, việc lập Thái tử ắt phải chọn từ bọn chúng.

 

Một ngày nọ, ta đến Thượng Thư Phòng, vừa lúc chứng kiến một trận ẩu đả.

 

Mạnh Từ đánh nhau với con của Tam đệ và Tứ đệ.

 

Bọn trẻ mâu thuẫn cũng không có gì lạ.

 

Phế Thái tử và cha chúng là kẻ thù không đội trời chung.

 

Tam đệ và Tứ đệ c.h.ế.t dưới tay Phế Thái tử, đám hậu duệ đương nhiên xem Mạnh Từ là kẻ địch.

 

Trước đây, Mạnh Từ bị đánh, chưa bao giờ hé răng nói nửa lời.

 

Về sau nàng tập võ, không còn bị ức hiếp, nhưng lại chịu tổn thương vì những lời cay nghiệt.

 

Mấy đứa trẻ bị lôi đến quỳ trước mặt ta.

 

Ta hỏi: "Vì sao đánh nhau?"

 

Trưởng tử của Khánh vương – tam đệ đã khuất – quỳ trên đất, lớn tiếng đáp:

 

"Cô cô, cha của Mạnh Từ đã g.i.ế.c cha con!"

 

Ta hỏi: "Mạnh Từ, con nghĩ sao?"

 

Mạnh Từ cắn chặt răng, không nói một lời.

 

Ta nói: "Tàng Thư Các và Hồng Văn Quán có đầy đủ sử sách, cho các con ba ngày, tự mình điều tra, ba ngày sau trả lời ta."

 

Bọn trẻ bị đưa đi.

 

Ba ngày sau.

 

Mạnh Từ đứng thẳng lưng, nhìn ta bằng ánh mắt kiên định, nói rành mạch:

 

"Bệ hạ, năm xưa khi tranh đoạt ngôi vị Đông Cung, phụ thân thần vốn là Thái tử danh chính ngôn thuận. Tam thúc và Tứ thúc vì muốn đoạt vị, nên đã bày mưu hãm hại trước, Phụ thân thần mới tạo phản sau. Phụ thân thần đích thực có dã tâm, bị giam ở lăng là nhờ tổ phụ khai ân. Nhưng Tam thúc và Tứ thúc cũng không phải vô tội. Nếu âm mưu của họ thành công, Phụ thân, Mẫu thân, và thần—tất cả đều phải chết. Vì vậy, thần cho rằng Phụ thân phạm vào tội lớn, nhưng Tam thúc và Tứ thúc cũng không phải bậc quân tử. Chuyện này, chẳng qua là ‘Thành vương bại khấu’ ( thắng làm vua, thua làm giặc), chẳng qua họ vẫn ôm lòng bất cam mà thôi."

 

Thế tử Khánh Vương giận dữ quát lớn:

 

"Ngươi nói bậy! Chính cha ngươi g.i.ế.c hại cha ta, phạm phải tội nghiệt tày trời! Hắn tạo phản, g.i.ế.c hại huynh đệ, bức vua thoái vị! Chỉ riêng việc ngươi còn được giữ lại trong cung, hưởng vinh hoa phú quý, đã là nhờ ơn bệ hạ khai ân! Ngươi lại dám nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy sao?"

 

Mạnh Từ không đáp, chỉ cúi đầu lạy ta, rồi im lặng không nói gì nữa.

 

Ta giải tán Thượng Thư Phòng.

 

Những đứa trẻ đã trưởng thành, cho vào triều đảm nhiệm chức quan.

 

Những đứa nhỏ chưa trưởng thành, đưa về nhà tiếp tục học hành.

 

Đêm khuya, ta triệu Mạnh Từ vào điện.

 

Nàng chỉ mới mười một, mười hai tuổi, nhưng thần sắc kiên nghị lạnh lùng, hoàn toàn không giống một đứa trẻ.

 

Ta nhìn nàng rất lâu, nhưng chẳng tìm thấy điểm nào giống với huynh trưởng của ta.

 

Giống mẫu thân nàng sao?