Phụ thân liếc mắt nhìn ta, rồi bảo cận vệ:
"Đưa thương của ta đến đây."
Chẳng bao lâu, cận vệ đã mang thương đến.
Phụ thân ném cây thương cho ta, nói:
"Đây chính là món quà mà ta đã hứa tặng con."
Ta đứng thẳng người, dứt khoát hành một quân lễ với phụ thân.
Phụ thân nhìn ta, nói:
"Cầm thương, xuất chiến. Nếu không thắng, cũng không cần quay về."
Ta xuống khỏi tường thành, thúc ngựa phi ra ngoài.
Vị phó tướng là một nam nhân có gương mặt kiên nghị.
Ta không quen biết hắn, nhưng ta biết hắn có năng lực.
Nếu không có năng lực, hắn đã không thể nhanh chóng tiếp quản binh quyền sau cái c.h.ế.t của chủ tướng.
Ta xuống ngựa, ôm quyền nói:
"Tướng quân, tiểu chất vô lễ, hôm nay mạo phạm, mong tướng quân lượng thứ."
Hắn lắc đầu, đáp:
"Chúng ta mỗi người trung thành với một chủ, nào có gì gọi là mạo phạm? Mời nữ lang."
Ta lập tức nghênh chiến.
Thương là chủ của trăm binh khí.
Hôm nay lần đầu ta cầm trong tay, nhưng lại thuận tay như đã luyện tập cả đời.
Phó tướng kia quả nhiên là tướng tài, giao đấu với ta qua mấy hiệp, đều không phân thắng bại.
Gió bấc thét gào, ta trấn định ngồi trên lưng ngựa, con ngựa dưới thân ta hừ nhẹ một tiếng, còn hắn thì trầm mặc quan sát ta.
"Ngươi không giống bất kỳ nữ lang nào mà ta từng gặp."
Hắn khẽ nói, ánh mắt thâm sâu.
"Nào, để ta dạy ngươi, cách chiến đấu thật sự."
Thương pháp của ta do phụ thân truyền dạy.
Mà kẻ trước mặt ta, là một chiến tướng dày dạn kinh nghiệm, có bản lĩnh thực chiến.
Nhưng cuối cùng, sau mấy hiệp giao đấu, ta vẫn đ.â.m hắn rơi xuống ngựa.
Ánh mắt hắn đầy vẻ kinh ngạc, giống như vẻ mặt của chủ tướng hắn trước khi chết.
Nhưng hắn không có cơ hội hỏi "vì sao".
Bởi vì, ta đã nâng đầu hắn lên, treo cao.
Binh sĩ dưới trướng hắn cuối cùng cũng sợ hãi.
Chủ tướng c.h.ế.t rồi.
Phó tướng cũng c.h.ế.t rồi.
Không còn người chỉ huy, sĩ khí sụp đổ.
Cuối cùng, có người ném bỏ binh khí, chạy tán loạn.
Hôm nay, ta thắng.
Mặt trời lặn, nhuộm đỏ cả một khoảng trời.
Giữa trời đất bao la, ta giương thương, xoay người nhìn về phía tường thành.
Phụ thân đứng trên cao, ta không nhìn rõ gương mặt ông.
Nhưng ta biết, ông đang mỉm cười, trong mắt là sự tán thưởng.
Những binh sĩ theo ta xuất chiến, ánh mắt nhìn ta không còn dò xét hay nghi ngờ nữa.
Phó tướng quỳ một gối trước ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cận vệ quỳ một gối trước ta.
Hàng ngàn binh sĩ, đồng loạt quỳ một gối trước ta.
Ta siết chặt cây thương trong tay.
Từ nay trở đi, nữ nhi Mạnh gia—Mạnh Ngọc, sẽ là nghịch thần tặc tử, tội nhân thiên cổ, hồng nhan họa thủy, yêu nghiệt hại nước.
Nhưng cũng từ nay trở đi, nữ nhi Mạnh gia Mạnh Ngọc, sẽ là khai quốc công thần, nữ trung hào kiệt, chiến tướng kiêu hùng, anh hùng vạn thế.
Mạnh Ngọc sẽ danh chấn thiên hạ.
6
Hồng Trần Vô Định
Đại Dận năm Hồng Hựu thứ ba, Bá Viễn hầu kháng chỉ, triều đình chấn động.
Tin tức truyền đến kinh thành Vĩnh An đã là một tháng sau. Khi thánh nhân hay tin, sứ thần Nhu Nhiên đã bị toàn bộ xử tử trong dịch quán.
Không ai biết là ai ra tay.
Triều đình coi Nhu Nhiên như phụ mẫu, nếu không phải vì tổ tông đặt ra quy củ, e rằng đám sứ thần kia đã có thể ở lại hoàng cung hưởng vinh hoa.
Giờ đây, sứ thần đã chết, thánh nhân trốn trong cung, mê đắm vào đan dược và mỹ sắc.
Đại thần trong triều chia thành nhiều phe phái, giằng co kéo dài, tranh giành quyền lợi.
Kẻ cầu vinh hoa, kẻ cầu bình an, kẻ cầu con cháu vạn đời được cúng tế.
Trong thời gian tin tức truyền đến kinh thành, Mạnh gia quân ta như chẻ tre, liên tiếp công hạ năm thành.
Triều đình đã yên ổn quá lâu rồi.
Những kẻ quyền quý trong triều chỉ biết hưởng lạc xa hoa, biết đến cảnh đêm đêm ca múa, biết nơi phố hoa, thiếu niên họ Vũ Lăng tranh nhau tặng khăn trùm đầu cho kỹ nữ, biết sáu đời trụ lại Đài thành, đọ xem nhà ai xa hoa hơn.
Giàu sang phú quý đã bào mòn cốt cách của bọn họ, mộ phần của mỹ nhân đã mài mòn huyết tính của văn võ triều đình.
Muốn làm quan, dùng tiền.
Đánh c.h.ế.t người, dùng tiền.
Thậm chí ngay cả khi giặc tràn vào thành, cũng dùng tiền.
Với Nhu Nhiên là vậy, với phụ thân ta cũng thế.
Thuế má nặng nề khiến dân chúng cùng đường.
Có kẻ c.h.ế.t đói giữa ruộng, có kẻ phất cờ khởi nghĩa.
Ta từng chứng kiến xác c.h.ế.t trải đầy ngoài đồng, từng thấy Nhu Nhiên chăn dắt dân biên cương như trâu ngựa, từng thấy cảnh người ta bán vợ, bán con, còn tự nhận đó là chốn về tốt đẹp.
Ta cũng từng nhịn đói suốt ba ngày ba đêm.
Ta thực dụng, ta yêu tiền, vậy nên ta không muốn mang theo hồi môn và mười lăm tòa thành biên ải để hòa thân.
Phụ thân ta cũng thực dụng, cũng yêu tiền.
Sứ thần triều đình trong cơn hoảng loạn được phái tới, mắng phụ thân là loạn thần tặc tử, bị ông lập tức c.h.é.m đầu.
Những sứ thần kế tiếp, cung kính mang theo ba mươi rương châu báu, cúi đầu khẩn cầu phụ thân ta tha thứ, thánh nhân đồng ý thu hồi thánh chỉ ép trưởng nữ đi hòa thân, triệu phụ thân vào kinh phục chức, chỉ cần ông lui binh.
Phụ thân hướng về phương bắc hành lễ, nhận lấy bảo vật, nhưng tháng sau, lại hạ lệnh tấn công thành trì kế tiếp.
"Nịnh thần một ngày chưa trừ, thần một ngày chưa lui."
Ta nhìn đám người náo động, lần đầu tiên có chút mờ mịt.
Vì sao trên đời lại có một đạo quân dễ đối phó đến vậy?
Vì sao trên đời lại có binh sĩ chưa giao chiến đã bỏ trốn?
Vì sao trên đời lại có dân chúng nhìn quân lính mà run rẩy khiếp sợ?
Vì sao trên đời lại có những thành trì mục ruỗng đến mức này?
Trên đường chinh chiến, có kẻ ca tụng ta dùng binh như thần.
Nhưng ta hiểu rõ, kẻ địch lớn nhất không phải triều đình, mà là đám quân khởi nghĩa rải rác khắp nơi.
Phụ thân hỏi ta có sợ không.
Ta đáp, đáng sợ không phải là g.i.ế.c chóc, mà là lũ ác quỷ trong triều đình.
Đánh hạ thành trì của triều đình, chỉ mất vài ngày.
Nhưng muốn thu phục lòng dân và trấn áp đám khởi nghĩa, cần đến nhiều năm.