Ta chưa từng xem nhẹ sức mạnh của dân chúng.
Mỗi khi công chiếm một tòa thành, ta đều cẩn thận sắp xếp cai trị, tiếp quản quan phủ, thống kê tài vật, kiểm kê nhân khẩu, ổn định lòng dân, thẩm tra oan khuất.
Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, thế gian đã đồn rằng Mạnh gia thừa nhận thiên mệnh.
Dưới sự trị vì của Mạnh gia, quân pháp nghiêm minh, dân chúng an hòa, thuế má giản lược.
Còn dưới triều đình, tham quan hoành hành, xác c.h.ế.t chất chồng, dân sinh điêu đứng.
Ta quay về doanh trướng, quỳ lạy trước phụ thân.
Bên trên có một người khác, chính là ân sư của ta – Mai Nguyên Bạch.
Ông là bậc đại hiền đương thời, xuất núi vào ngày ta tròn một tuổi, đặt tên cho ta, dạy ta học tập, truyền dạy mưu lược, binh pháp.
Sau khi ta về nhà năm mười hai tuổi, ông còn thuyết phục phụ thân giữ ta bên cạnh, để tránh tai họa nơi nội viện.
Ông danh vọng lẫy lừng, thiên hạ đều tôn xưng là “Mai công”.
Ta lại hành lễ bái sư, kính cẩn chờ ông cho phép mới dám ngồi xuống.
Mai công đưa ta một bức thư lụa, ra hiệu ta đọc.
Ta đọc kỹ từng chữ, lòng lạnh như băng.
Đại quân Nhu Nhiên xâm phạm biên cương.
Ngay tại con sông này, ngay cửa ải tiến vào kinh thành, Nhu Nhiên đã đánh tới.
Năm xưa, nội ứng của phụ thân trong thành đã ám sát sứ thần Nhu Nhiên, mục đích chính là vì đường sá xa xôi cách trở, khiến Nhu Nhiên ngỡ rằng triều đình vẫn chưa đàm phán xong, tạm thời án binh bất động, tránh bị đánh từ cả hai phía.
Chỉ đến khi Nhu Nhiên biết tin Đại Dận nội loạn, Trung lang tướng Hứa Tín Chi đã đóng tại biên cương, trấn giữ trung quân đại doanh.
Mà ở biên giới Nhu Nhiên, ngoài thế lực của Mạnh gia quân còn có một kẻ khác—Phong Dương Vương Tạ Trọng Sơn.
Hai bên dù có xung đột, nhưng tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn Nhu Nhiên tàn sát cướp bóc.
Như vậy, biên cương có thể giữ được bình ổn, phụ thân ta có thể an tâm ngồi vững tiền tuyến.
Hứa Tín Chi là học trò của phụ thân, giỏi cầm quân đánh trận, lại biết che giấu tài năng.
Khi Đại Dận đàm phán hòa bình với Nhu Nhiên, thánh nhân hạ một đạo thánh chỉ triệu hắn về kinh, mục đích là tránh phát sinh biến cố.
Sau khi Mạnh gia khởi binh loại bỏ gian thần, hắn bí mật rời kinh quay về biên cương, dù không tỏ rõ lập trường, nhưng chí ít vẫn giữ được phòng tuyến an toàn trước Nhu Nhiên.
Hứa Tín Chi tuyệt đối không thể đầu hàng.
Vậy nên ta liền hỏi hai vị trưởng bối:
"Tạ Trọng Sơn đã đầu hàng sao?"
Phụ thân trầm mặc như nước, Mai công đáp:
"Tạ Trọng Sơn biết rõ Mạnh gia nhắm đến thiên hạ, sớm muộn gì cũng có một trận chiến. Nếu Mạnh gia thật sự đoạt được giang sơn, hắn sẽ trở thành loạn thần tặc tử. Thay vì vậy, chẳng bằng cấu kết với Nhu Nhiên, còn có thể cùng tranh bá thiên hạ."
Ta suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra thắc mắc của mình:
"Nhi thần không hiểu, Hứa tướng quân trước sau đều phải đối mặt với hai thế lực, dù có tài năng hơn người, e rằng cũng khó bảo toàn. Không biết thánh thượng sẽ đưa ra quyết định thế nào?"
Phụ thân hừ lạnh, nói:
"Quyết định ra sao? Con xem thử đi, đây là thánh chỉ mà ta cho người chặn lại."
Ta nhận lấy cuộn lụa vàng, mở ra xem, chỉ thấy toàn bộ nội dung đều là lời trách cứ, lệnh Hứa Tín Chi lập tức rút quân về kinh, truy quét loạn tặc Mạnh gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta xem mà lòng lạnh như băng.
Dù không phải lần đầu chứng kiến sự vô tình tàn nhẫn của thánh thượng, nhưng vẫn không khỏi thất vọng.
Một quân vương u mê đến mức này, sao có thể giữ vững giang sơn xã tắc lâu dài?
Phụ thân nhìn ta, hỏi:
"Con định làm gì?"
Ta đặt thánh chỉ lên án, bước lên quỳ ở trung tâm, trịnh trọng dập đầu, giọng nói kiên định:
"Thỉnh chủ công điều động binh mã, giúp Hứa tướng quân một tay."
Phụ thân nói:
"Hứa Tín Chi là kẻ gian xảo, dù xuất thân từ môn hạ của ta nhưng lại không ủng hộ lập trường của ta. Hắn tính toán như cỏ lau trong gió, chỉ cần trấn thủ biên cương, bất kể ai thắng, hắn đều là công thần. Một kẻ như vậy, con cũng muốn giúp sao?"
Ta đáp:
"Hứa tướng quân là kẻ thực dụng, nhưng không phải nịnh thần."
Hắn có thể d.a.o động, có thể không chọn phe, có thể không lên tiếng, nhưng hắn thực sự là người giữ gìn biên cương, bảo vệ lê dân bách tích.
Ba năm qua, biên cương vững vàng, không biết đã giúp bao nhiêu bách tính tránh khỏi lầm than.
Hắn không kể công, nhưng Mạnh gia không thể không trả nghĩa.
Thứ triều đình không thể ban cho hắn, Mạnh gia sẽ ban.
Thứ triều đình không thể cứu hắn, ta sẽ cứu hắn.
7
Ung Ninh quận là phòng tuyến cuối cùng bảo vệ kinh thành.
Quận thủ là một người có tài, vậy mà trong cảnh không lương thực, không viện binh, hắn vẫn có thể cố thủ suốt ba ngày.
Hắn là một hiền tài, đương nhiên ta muốn khuyên hàng:
"Lang quân, Đại Dận đã vô đạo, bệ hạ mê muội. Cớ sao ngài phải lấy tính mạng bản thân mà gửi gắm vào một con thuyền sắp chìm? Cớ sao không đầu hàng, cùng ta dựng nên đại nghiệp?"
Quận thủ đáp:
"Ta đã hưởng bổng lộc của quân vương, thì phải trung thành với quân vương. Nay trời không dung, đó là số mệnh của ta, nguyện thề c.h.ế.t để báo đáp Đại Dận."
Ta lạnh nhạt phân phó hộ vệ:
"Công thành!"
Ung Ninh cuối cùng cũng thất thủ.
Ta bước lên tường thành, quận thủ đã c.ắ.t c.ổ tự vẫn.
Ngay lúc ấy, cận vệ của ta tìm đến, nói rằng trong phủ quận thủ, cả nhà mười ba người đều đã uống độc tự sát, sắc mặt an nhiên, rời đi một cách bình thản.
Ta cúi xuống, chỉnh lại chiếc quan miện cho quận thủ.
Hắn có một khuôn mặt ôn hòa, nhã nhặn, nếu không phải sinh ra trong thời loạn thế, hẳn cũng nên là một người ngồi trước cửa sổ uống trà đọc sách.
Hồng Trần Vô Định
Thê tử của hắn sẽ khâu vá y phục cho chồng, nhi tử của hắn sẽ ló đầu ra từ khung cửa sổ, nghịch ngợm muốn trốn tránh bài học.
Ta không hiểu.
Hoàng đế bại hoại bất đạo, vì sao hắn lại cố chấp giao phó vận mệnh của bản thân vào một thời đại đã sớm lụi tàn?