Mạnh Ngọc

Chương 7



Ta không hiểu loại người như hắn.

 

Nhưng ta tôn kính loại người như hắn.

 

Ta dặn cận vệ:

 

"Hãy mai táng tử tế."

 

Ung Ninh đã bị đánh hạ, ta không lưu lại xử lý việc vặt, mà thúc ngựa đi đầu tiến đến Vĩnh An thành.

 

Kinh đô Vĩnh An, ba trăm năm trước, tổ tiên họ Lý của Đại Dận đã lập quốc nơi này.

 

Ba trăm năm sau, Nữ nhi Mạnh gia—Mạnh Ngọc, thân chạm vào cổng thành.

 

Ta thúc ngựa phi nhanh, thu đã về, những giọt mưa lạnh thấm vào người, nhưng huyết mạch trong ta đang sôi trào, bàn tay nóng bỏng siết chặt cây Xích Viêm thương mà phụ thân đã tặng.

 

Cổng thành rộng mở.

 

Ta nhìn thấy dân chúng kinh hoàng bỏ chạy, nhìn thấy đám công tử thế gia e ngại lén lút ngó ra, nhìn thấy m.á.u tươi chảy dọc theo đường phố, thấm vào bùn đất, rỉ xuống từng khe đá.

 

Ta giẫm lên m.á.u và xác để đến đây, để làm nên đại nghiệp.

 

Xa xa, trong hoàng thành, khói đen cuồn cuộn bốc lên.

 

Những trung thần lương tướng đã bị hôn quân lưu đày g.i.ế.c chóc, ngay cả thị vệ trung thành cũng c.h.ế.t dưới lưỡi đao của kẻ thù.

 

Ta ra lệnh phong tỏa hoàng cung, kiểm kê nhân khẩu, tiếp quản quan phủ, thống kê sổ sách thuế má, ruộng đồng, thủy lợi.

 

Bọn hoạn quan bị quân lính áp giải, run rẩy bẩm báo rằng khi hoàng đế biết đại thế đã mất, trước tiên đã điên cuồng tàn sát phi tần con cái của mình, sau đó khoác long bào, đeo thiên tử kiếm, cười lớn bước lên Phượng Hoàng đài.

 

Ta nhìn khói lửa trên Phượng Hoàng đài, biết rằng hoàng đế đã tự thiêu mà chết.

 

Năm xưa, Trụ Vương tự thiêu ở Lộc Đài.

 

Hôm nay, hoàng đế cuối cùng của Đại Dận tự thiêu ở Phượng Hoàng đài.

 

Trụ Vương là bạo quân để lại tiếng xấu ngàn đời trong sử sách.

 

Vị hoàng đế hôm nay cũng sẽ là một bạo quân bị ghi danh muôn đời ô nhục.

Hồng Trần Vô Định

 

Ta không biết, trăm ngàn năm sau, hậu thế sẽ luận ai là kẻ đáng chê trách hơn?

 

Ta hỏi tên hoạn quan:

 

"Phong cảnh trên Phượng Hoàng đài thế nào?"

 

Hắn phủ phục trên đất, run rẩy thưa:

 

"Bậc thềm bạch ngọc, suối nước trong xanh, kỳ trân dị thú, hoa cỏ rực rỡ, tiên cảnh cũng không thể sánh bằng."

 

Phong cảnh như thế, đốt đi thì thật đáng tiếc!

 

8

 

Kinh đô đã bị công hạ, danh nghĩa "thanh quân trắc" của Mạnh gia đương nhiên cũng không còn giá trị.

 

May mà những năm qua ta đã cai trị thỏa đáng, tạm thời không có ai đứng ra phản đối.

 

Cuối cùng, mạt đế chẳng khác gì một cái sàng,  trung thần hiền sĩ đã bị hắn sàng lọc sạch sẽ—kẻ thì bị giết, kẻ thì bị giáng chức, kẻ thì bị lưu đày.

 

Người còn sót lại đều là hạng giỏi a dua nịnh bợ.

 

Ta lệnh phong tỏa quan phủ, tra xét án cũ, ai đáng g.i.ế.c thì giết, ai đáng thả thì thả.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chỉ có một người khiến ta do dự.

 

Đại Lý Tự Khanh Phùng Thanh.

 

Hắn quả thực là một dòng nước trong giữa quan trường dơ bẩn.

 

Cứng cỏi chính trực, kiêu ngạo thanh cao, sau khi quan phủ bị phong tỏa, hắn giận dữ mắng Mạnh gia là loạn thần tặc tử.

 

Bị giam vào ngục, hắn lại tuyệt thực để tỏ rõ khí tiết, hiển nhiên không muốn cùng ta cấu kết.

 

Ta tỉ mỉ tra kỹ lại lý lịch của hắn, dạo qua phố phường, nghe được toàn những lời ca tụng.

 

Vì bách tính, hắn dám chống đối quyền quý, dám nghịch ý hoàng đế, dám tranh luận với sư phụ.

 

Nhà hắn thanh bần, họ hàng với hắn bất hòa, nhi tử hắn chỉ mới mười hai tuổi nhưng đã có phong thái trầm ổn.

 

Ta đến nhà hắn, thấy thê tử hắn đang chăm sóc mảnh vườn nhỏ, tóc cài trâm cành, váy áo thô sơ nhưng sắc mặt an nhiên.

 

Nhi tử hắn ngồi bên cạnh đọc sách lớn tiếng:

 

"*Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ ư chí thiện. Tri chỉ nhi hậu hữu định; định nhi hậu năng tĩnh; tĩnh nhi hậu năng an; an nhi hậu năng lự; lự nhi hậu năng đắc. Vật hữu bản mạt, sự hữu chung thủy. Tri sở tiên hậu, tắc cận đạo hĩ."

 

(*Tạm dịch: "Đạo của Đại học nằm ở việc làm sáng đức sáng suốt, ở việc làm cho dân chúng trở nên thân thiện, và ở việc đạt đến sự hoàn thiện cao nhất. Biết dừng lại mới có thể đạt được sự vững vàng; vững vàng rồi mới có thể tĩnh lặng; tĩnh lặng rồi mới có thể an định; An định rồi mới có thể suy xét thấu đáo; suy xét thấu đáo rồi mới có thể đạt được chân lý. Vạn vật có gốc và ngọn, sự việc có khởi đầu và kết thúc. Hiểu được điều gì cần làm trước, điều gì làm sau thì mới có thể đến gần với đạo vậy.")

 

Thê tử hắn tiến lại hành lễ, cung kính mời ta vào nhà, rót trà dâng lên.

 

Nàng nói:

 

"Quý nhân đến thăm, cho phép thiếp thân chỉnh trang rồi sẽ ra bái kiến."

 

Ta đáp:

 

"Phu nhân không cần."

 

Nàng chỉ mỉm cười nhã nhặn, rồi đi vào trong.

 

Ta nhấp một ngụm trà, vị trà thô ráp.

 

Nhìn quanh căn nhà giản dị, ta hoài nghi đây có lẽ là phần trà ngon nhất họ có thể dâng lên.

 

Nhà không lớn, không sang, nhưng chắc chắn vững chãi, có thể che gió chắn mưa.

 

Lát sau, phu nhân hắn quay lại, vẫn mặc váy áo vải thô, gọn gàng sạch sẽ.

 

Chỉ khác là lần này, trên tóc nàng cài một cây trâm bạc đơn sơ nhưng thanh nhã.

 

Nàng hành lễ:

 

"Nhà ta đơn sơ, tiếp đãi không chu toàn, mong quý nhân thứ lỗi."

 

Ta không đoán được rốt cuộc Phùng gia có ý gì.

 

Phùng Thanh tuyệt thực tỏ rõ quyết tâm, ngạo khí bức người.

 

Nhưng thê tử hắn lại bình tĩnh tiếp đãi ta, thái độ nhã nhặn.

 

Là do hắn cố tình sắp đặt, hay là đã sớm coi nhẹ sống chết?

 

Phùng phu nhân nói:

 

"Thiếp thân hiểu rõ ý của quý nhân, nhưng xin thứ lỗi, thiếp không thể đáp ứng. Chủ quân trung thành với nước, ngay cả thiếp và nhi tử cũng không thể khuyên nhủ."

 

Ta biết rõ Phùng lang quân vốn bộc trực, không mong phu nhân hắn có thể thuyết phục, nhưng nhìn nàng tiếp đón ta một cách ân cần, ta không khỏi thắc mắc:

 

"Nếu đã như vậy, cớ sao phu nhân còn ân cần tiếp đãi ta?"