Mạnh Ngọc

Chương 8



Nàng bình thản đáp:

 

"Chủ quân hết lòng kính ngưỡng quận thủ Hạ gia, khi quý nhân công hạ Ung Ninh quận, chàng đã đã sớm coi nhẹ sinh tử. Chàng trung thành như vậy, thiếp thân nào dám không tuân theo? Nhưng trong nhà thiếp chỉ còn hai mẹ con, trước khi chủ quân rời đi, đã từng nói rằng: Mạnh gia dù là loạn thần, nhưng không phải tặc tử. Dưới sự trị vì của quý nhân, vạn dân an cư lạc nghiệp. Nếu không phải triều đình đã mục ruỗng, sơn hà đã tan nát, chàng hẳn sẽ coi quý nhân như thượng khách. Nay chàng đã vì nước mà vào ngục, thiếp và nhi tử e rằng cũng khó giữ được tính mạng. Thiếp thân tiếp đón quý nhân chu đáo, không phải vì quốc sự, mà chỉ là vì đạo trị dân của quý nhân."

 

Ta im lặng, nhìn quanh khoảng sân nhỏ đơn sơ, rồi đứng dậy muốn rời đi.

 

Phùng phu nhân tiễn ta ra cửa.

 

Ta hướng nàng hành lễ:

 

"Phu nhân cao nghĩa, xin nhận một lạy của Mạnh Ngọc."

 

Nàng cũng hành lễ đáp lại.

 

Ta nói:

 

"Sau hôm nay, ta sẽ vào ngục bái kiến phu quân của nàng. Nếu tiên sinh đồng ý bảo toàn tính mạng, thì xin vì thiên hạ bách tính mà đấu tranh một lần nữa. Nếu không, ta nguyện đảm bảo sự an toàn cho mẹ con phu nhân. Nếu công tử học hành thành đạt, tương lai sẽ có chỗ đứng trong triều, trở thành bậc tài năng phò tá vương triều mới. Nếu công tử không muốn đọc sách, ẩn cư chốn thôn dã, thì ít nhất cũng có thể hưởng ba đời an bình. Chỉ mong phu nhân và công tử từ nay an nhiên, không phụ thanh danh cương trực của Phùng tiên sinh."

 

Phùng phu nhân nghẹn ngào, đôi mắt ẩn lệ, dùng tay lau đi, rồi cúi người thật sâu:

 

"Thiếp thân xin tuân mệnh. Quý nhân là bậc kỳ tài trời ban, sinh ra trong loạn thế, lập nên đại nghiệp. Chỉ mong ngày sau, quý nhân khi đăng cao vị, đừng quên bách tính khốn khổ, thuận theo thiên mệnh, che chở lê dân."

 

Ta nhìn nàng, chậm rãi nói:

 

"Đó chính là chí hướng của ta, trọn đời không quên."

 

Nói xong, ta quay người rời đi.

 

9

 

Ta vào ngục gặp Phùng tiên sinh.

 

Hắn quả thực là một bậc hiền thần đáng để ca tụng.

 

Dù đang bị giam cầm, hắn vẫn thản nhiên ngồi thẳng, y phục sạch sẽ, phát quan ngay ngắn, dù ở trong lao ngục vẫn giữ phong thái điềm tĩnh, ung dung.

 

Lính canh ngục nhận được chỉ thị của ta, không dám thất lễ với hắn, nhà giam sạch sẽ gọn gàng.

Hồng Trần Vô Định

 

Khi ta đến, thấy một binh sĩ đang bưng một khay cơm mới làm xong, vừa thấy ta liền vội vàng hành lễ.

 

"Tiên sinh vẫn chưa chịu dùng cơm sao?"

 

Binh sĩ cúi đầu đáp:

 

"Bẩm đại nhân, đúng vậy. Tiên sinh từ khi vào ngục đến nay đã năm ngày chưa ăn uống. Tiểu nhân cùng huynh đệ mỗi ngày đều mua thức ăn từ tửu lâu đưa đến, nhưng tiên sinh không chịu động đến, đành phải thu lại."

 

Ta phất tay, ra hiệu cho người mang vào một bình rượu, rồi bước vào trong ngục.

 

Phùng Thanh không mở mắt nhìn ta, ta cũng không lấy làm lạ.

 

Ta đặt hai chén rượu lên bàn, cung kính quỳ ngồi xuống, nói:

 

"Tiên sinh, trước khi đến đây, ta đã ghé qua phủ của ngài, cùng phu nhân và công tử trò chuyện đôi chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Phùng Thanh vẫn không có phản ứng.

 

Ta rót đầy hai chén rượu, chậm rãi nói:

 

"Ta có một điều nghi vấn, có thể thỉnh tiên sinh giải đáp không?"

 

Hắn im lặng một lúc, cuối cùng mới mở mắt nhìn ta, hỏi:

 

"Tướng quân là người được thiên mệnh, sư phụ của ngươi là đại hiền đương thời, cớ sao còn cần đến ta để giải nghi?"

 

Sắc mặt hắn đã tái nhợt, có lẽ cũng sắp chạm đến giới hạn cuối cùng.

 

Ta nâng chén rượu uống cạn.

 

Đây là rượu ta sai người mua từ tửu quán ngoài Tây thị, mùi vị không hẳn ngon, nhưng hành quân nơi biên cương, vật tư khan hiếm, có thể uống được thế này đã là hiếm có, ta còn có gì để chê trách?

 

Ta hỏi:

 

"Văn võ bá quan triều Đại Dận trước đây đều là những kẻ ăn hại, tiên sinh thân ở trong đó, hẳn rõ nội tình. Ta không hiểu, một người cương trực, chính trực như tiên sinh, làm sao lại có thể ngồi lên vị trí Đại Lý Tự Khanh mà không bị xử tội?"

 

Triều đình mục ruỗng, những kẻ tỉnh táo nhất lại là kẻ đầu tiên bị trừ khử.

 

Phùng Thanh có lẽ không ngờ ta lại hỏi câu này, hắn bất giác bật cười, nhưng nụ cười ấy lại mang theo chút bất lực và gượng gạo:

 

"Thánh nhân vô đạo, triều đình toàn lũ gian nịnh, nhưng bọn chúng vẫn cần một cái bia đỡ đạn, để xoa dịu lòng dân, để kiểm soát dư luận, để khiến thế gian tăm tối này còn một tia sáng le lói."

 

Đáng thương thay, dù hắn hiểu rõ lý lẽ, nhưng cũng không thoát được cái lồng giam này.

 

Ta trầm ngâm suy nghĩ:

 

"Bọn họ hận tiên sinh thấu xương, nhưng lại không thể rời bỏ tiên sinh, chỉ vì sợ hãi lòng dân cuồn cuộn như nước lũ sao?"

 

Phùng Thanh đáp:

 

"Chính là vậy. Năm xưa, ta từng vì dân chúng mà giữa phố lớn đánh trọng thương một tên công tử thế gia cậy thế h.i.ế.p người. Nhà thế gia muốn bắt ta trị tội, nhưng bách tính đứng ra che chở. Khi ta rời chức, bách tính mang *vạn dân tán đến tặng. “

 

(*vạn dân tán: cây ô (dù) vạn dân – một loại ô lớn do dân chúng dâng tặng cho quan thanh liêm, chính trực để thể hiện lòng biết ơn và kính trọng)

 

“Sư phụ đưa ta vào Đại Lý Tự, bách tính hoan hô tưng bừng, vì họ biết rằng từ nay sẽ có một vị thanh thiên, họ không cần phải chịu cảnh bị áp bức mà kêu trời không thấu, kêu đất chẳng hay nữa. Dân chúng đã dành cho ta tấm chân tình ấy, ta c.h.ế.t vạn lần cũng không thể phụ lòng họ."

 

Sau khi vào thành, ta đã đi khắp nơi.

 

Một bà lão mù nắm lấy tay ta, run rẩy nói:

 

"Tướng quân, ngài hãy thả Phùng lang quân đi, hắn là người tốt."

 

Người thợ rèn lau mồ hôi, giọng nói khẩn thiết:

 

"Nếu không có Phùng lang quân giúp đỡ, nữ nhi của tiểu nhân đã bị công tử thế gia cướp đi, sống c.h.ế.t khó lường. Tướng quân, xin hãy lấy mạng tiểu nhân, nhưng thả Phùng lang quân ra!"

 

Một thiếu nữ đang giặt áo cúi người cầu xin:

 

"Tướng quân, nếu không có Phùng lang quân, nô tỳ đã bị đám vô lại khinh nhục mà nhảy sông tự vẫn. Xin tướng quân tha cho Phùng lang quân!"