Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 162



 

Lâu Thần ngồi bệt trên mặt đất, dùng cả tay chân lùi lại cách cô vài mét.

 

"Thây ma khôi phục thành con người? Cô nghĩ hay lắm." Hắn không vui chút nào.

 

"Không cần khôi phục thành người hoàn chỉnh." Trì Tâm nói: "Chỉ cần để cô ta... có thể có tri giác, có phản ứng với thế giới bên ngoài."

 

"Cô ta có thể phản ứng với tôi. Tôi nói gì, cô ta làm nấy." Lâu Thần nói.

 

Trì Tâm giả vờ lại tiến tới.

 

"Đứng đó! Đừng động!" Lâu Thần như lâm vào cảnh đại địch: "Cô cũng xuất thân từ phòng thí nghiệm mà, lẽ nào cô quên mất về huyết thanh sao? Chỉ cần tiêm cho cô ta một mũi là xong xuôi thôi mà!"

 

Huyết thanh ư?

 

Trì Tâm sửng sốt, chân đã bước ra cũng thu lại.

 

Thứ mà Cảnh Tu Bạch cùng những người khác coi là hy vọng cứu rỗi nhân loại, điều họ ngày đêm tìm kiếm, nó thực sự tồn tại sao?

 

Nếu huyết thanh có thật... liệu thời kỳ mạt thế này có thể có một kết cục tốt đẹp hơn những gì chúng ta từng tưởng tượng?

 

"Cô không biết sao?" Lâu Thần lộ vẻ nghi hoặc.

 

Trì Tâm không dám để lộ quá nhiều cảm xúc, cô lạnh lùng nói: "Anh đùa tôi sao? Quý Nhụy vốn đã c.h.ế.t vì bệnh, cho dù tiêm huyết thanh, cũng chỉ là từ một thây ma trở về thành một xác c.h.ế.t mà thôi?"

 

"Vậy cô không thể đi tìm phòng thí nghiệm sao." Trong mắt Lâu Thần lóe lên một tia sáng khó hiểu, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười quỷ dị: "Bọn ác ma chúng tôi luôn có cách..."

 

Cái gì?

 

Giọng nói của Lâu Thần chợt trở nên xa lạ.

 

Trì Tâm cố gắng nghe rõ lời hắn nói, nhưng cũng giống như trong giấc mơ trước đó, toàn thân Lâu Thần cùng không gian xung quanh đều vặn vẹo, rung chuyển dữ dội. Trong lòng Trì Tâm lập tức lóe lên một linh cảm chẳng lành.

 

"Tít... tít..."

 

Tiếng "Tít... tít..." khô khốc của dòng điện ngắn ngủi vang vọng trong đầu cô, Trì Tâm cảm giác như rơi vào một hầm băng buốt giá.

 

"Đang tìm kiếm vị trí vật chủ... Vật chủ đang trong ảo cảnh... Giải trừ... tít..."

 

Một trận trời đất quay cuồng. Trì Tâm mở bừng mắt, lần nữa nhìn thấy trần nhà quen thuộc của căn nhà gỗ.

 

Cửa sổ kim loại đóng chặt, tiếng thở đều của Vu Na vọng lại không xa, nhắc nhở Trì Tâm về hiện thực tàn khốc xung quanh.

 

Trì Tâm chậm rãi ngồi dậy, âm thanh của Lâu Thần và một hệ thống nào đó cứ luân phiên vang vọng trong tâm trí cô.

 

Hệ thống... đã quay trở lại?

 

Trước khi biến mất, nó từng thông báo vật chủ mất kiểm soát và cần tìm kiếm sự trợ giúp.

 

Giờ đây, nó đã triệu hồi được thứ gì để quay về?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trì Tâm cẩn trọng kiểm tra tình trạng cơ thể, không có bất kỳ dấu hiệu khác biệt nào.

 

"Hệ thống?" Cô thử gọi.

 

Một khoảng im lặng c.h.ế.t chóc.

 

Tựa như, những giọng nói trong giấc mơ vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

 

Tuy nhiên, Trì Tâm không hề lơ là cảnh giác.

 

Cô hiểu rằng hệ thống không thể biến mất mãi mãi một cách dễ dàng như vậy, chỉ là không ngờ nó lại tái xuất trong hoàn cảnh éo le này.

 

Vua xác sống đang ẩn mình, căn cứ đối mặt với vô vàn hiểm nguy, và những bí ẩn cứ thế chồng chất.

 

Bình tĩnh nào, Trì Tâm, phải giữ lấy sự bình tĩnh.

 

Trì Tâm nhắm mắt lại, hít thở thật sâu.

 

Tâm trạng rối loạn vừa rồi, dưới sự điều hòa của vài nhịp thở đều đặn, dần dần lắng xuống.

 

Một khi sự điềm tĩnh trở lại, các giác quan vốn bị che mờ cũng khôi phục sự nhạy bén.

 

Trong màn đêm u tối, một tiếng nức nở và khóc thút thít yếu ớt lọt vào tai cô.

 

Một cô bé.

 

Ý nghĩ đó vụt qua, sắc mặt Trì Tâm lập tức trở nên lạnh lẽo đáng sợ.

 

Cô quay đầu nhìn Vu Na vẫn đang say ngủ, khẽ khàng mở cửa bước ra khỏi phòng.

 

Căn cứ Long Đằng sau trận chiến khốc liệt ban ngày đã tổn thất nặng nề, không còn đủ nhân lực để canh gác các cô gái vào ban đêm. Bởi vậy, Trì Tâm dễ dàng rời khỏi khu nhà.

 

Vừa bước ra ngoài, tiếng khóc thút thít bé nhỏ kia càng rõ ràng hơn.

 

Trì Tâm lục tìm trong không gian dự trữ, bỏ qua s.ú.n.g năng lượng và d.a.o găm, ánh mắt cô dừng lại ở một vị trí.

 

Cô rút ra một thanh Đường đao dài và mảnh.

 

Cán đao đen nhánh mang hơi ấm quen thuộc, lưỡi đao sáng loáng phản chiếu ánh mắt sắc như nước của cô. Rõ ràng nó đã được mài giũa đến độ bén ngót.

 

Thanh đao này được tìm thấy trong kho vũ khí ở thành phố L trước đây. Lúc đó, vì có d.a.o găm quân đội do Dung Phượng cung cấp, Trì Tâm vẫn luôn không để tâm đến nó.

 

Cô cầm chặt đao dài, nhanh chóng xác định phương hướng.

 

Mèo Dịch Truyện

Ai Hy đang khóc.

 

Khi bị người đàn ông thô bạo kéo ra khỏi phòng, cô bé còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra. Những người sống sót khác cùng phòng đều co ro trong chăn, ngay cả mặt cũng không dám lộ ra.