Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 163



 

Cho đến khi cơ thể mảnh mai trong bộ quần áo mỏng dính bị người đàn ông kéo vào khu rừng hoang vắng này, khuôn mặt dữ tợn quen thuộc cúi xuống, và lớp vải trên người bị xé rách, Ai Hy mới nhận ra tình cảnh khủng khiếp.

 

"Không, đừng..." Ai Hy khóc nức nở: "Em không muốn đau, em không muốn đau nữa."

 

"Chát."

 

Một cái tát giáng xuống, mang theo lực đạo không chút xót thương.

 

Khuôn mặt Ai Hy bị đánh lệch sang một bên, trên làn da trắng bệch lập tức hằn lên một dấu bàn tay đỏ chói.

 

Cô bé sợ đến mức ngây dại, tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có những giọt nước mắt tuôn rơi càng nhiều hơn.

 

"Mẹ kiếp cái đồ xui xẻo, hôm nay c.h.ế.t nhiều người như vậy rồi, đừng có ép tao phải g.i.ế.c cả mày ở đây!"

 

Người đàn ông gầm gừ từ phía trên, nóng lòng muốn vén áo cô bé lên.

 

Ai Hy đờ đẫn rơi lệ, cơ thể run lên bần bật vì lạnh và sợ hãi.

 

Cô bé nghĩ đến rất nhiều người: bố mẹ mình trước kia, chị Vu Na luôn ôm cô bé khóc sau khi đến đây, và cuối cùng là một ổ bánh mì thơm ngọt.

 

Người chị đưa bánh mì cho cô bé đã cười rất đẹp, cô nói: "Yên tâm, không ai dám đến cướp đâu."

 

Nếu người chị đó ở đây, liệu có nói với cô bé rằng: "Yên tâm, không ai dám bắt nạt em nữa không?"

 

"Ưm? Chuyện gì vậy?"

 

Người đàn ông đang vội vã, hắn ta hung hăng cố gắng nhưng dù có làm thế nào, thứ dục vọng của hắn vẫn không thể cương cứng.

 

"Mẹ kiếp!"

 

Sự thất bại đáng xấu hổ này đủ để khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng suy sụp. Hắn ta đầm đìa mồ hôi, nhìn Ai Hy không ngừng khóc, vừa tức giận vừa xấu hổ tột độ.

 

"Cái con điếm nhỏ này, tại mày cả, khiến tao—"

 

Ai Hy theo phản xạ co rúm cổ lại, đưa tay ôm đầu.

 

"Đừng—"

 

Cơn đau dự đoán không giáng xuống người cô bé.

 

"Rầm."

 

Theo tiếng động nhẹ của một vật nặng rơi xuống đất, toàn thân Ai Hy run lên, cô bé muốn ngẩng đầu xem tình hình thế nào.

 

Một vòng tay thoang thoảng mùi hương hóa chất khử trùng, sạch sẽ ôm lấy cô bé, siết chặt lấy thân hình lạnh run của Ai Hy.

 

"Không sao rồi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mèo Dịch Truyện

Giọng nói vừa rồi còn đang tưởng tượng trong đầu, giờ đã vang lên bên tai một cách chân thực.

 

"Yên tâm, không ai có thể bắt nạt em được nữa."

 

Nhẹ nhàng nhưng kiên định, mang theo sự dịu dàng đủ để ngưng tụ cả thế giới hỗn loạn này.

 

Ai Hy ngây người, run rẩy nắm lấy cổ áo của người đang ôm mình.

 

Cô bé không dám ngẩng đầu lên: "Chị Trì Tâm?"

 

"Là chị đây."

 

Ánh mắt lạnh lùng xen lẫn phẫn nộ của Trì Tâm lướt qua xác c.h.ế.t nằm bên cạnh. Cô ôm Ai Hy, nhưng sự tức giận vẫn chưa nguôi ngoai. Cô nhặt con đao lên, vung thử vào chỗ hiểm của kẻ vừa lộ ra.

 

Bàn tay cô vô cảm c.h.é.m xuống.

 

Lưỡi đao dính bẩn rồi, về phải vệ sinh thật kỹ càng.

 

Cô vừa nghĩ, vừa ôm đầu Ai Hy vào lòng sâu hơn.

 

Nhận thấy toàn thân cô bé lạnh ngắt, cô lấy một chiếc áo khoác dày từ không gian riêng, quấn chặt lấy Ai Hy.

 

"Ai Hy ngoan, đừng sợ hãi.”

 

Ai Hy cuối cùng cũng lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên nhìn cô đầy sợ hãi: "Chị Trì Tâm, em thực sự không phải chịu đựng những trận đòn roi đó nữa sao?"

 

Trì Tâm bị sự cẩn trọng và yếu ớt trong ánh mắt cô bé làm lòng đau nhói.

 

"Không cần nữa, sẽ không bị đánh nữa, cũng sẽ không phải chịu đau đớn nữa." Trì Tâm hôn nhẹ lên trán cô bé: "Ai Hy ngoan, chị bế em về ngủ nhé?”

 

Ai Hy nắm chặt lấy quần áo của cô, nhỏ giọng nói: "Em muốn ngủ với chị."

 

"Được."

 

Trì Tâm bế ngang Ai Hy, đi một mạch về phòng của cô và Vu Na.

 

Bế một người, tiếng mở cửa không thể hoàn toàn nhẹ nhàng. Vu Na dụi mắt ngồi dậy, khi thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức tỉnh táo lại: "Các cô?"

 

Trên mặt Trì Tâm vẫn còn vương máu, ánh mắt nhìn Vu Na vẫn giữ vẻ lạnh lùng như vừa rồi.

 

Vu Na rùng mình, sau đó lại nhìn thấy Ai Hy trong lòng cô, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

 

"Ai Hy!" Vu Na bò dậy, chạy đến trước mặt họ, van xin nhìn Trì Tâm: "Con bé, con bé không..." "Tôi đã đến kịp." Trì Tâm đưa Ai Hy vào lòng cô ấy: "Cô dỗ dành con bé một chút, tôi sẽ đi xử lý phần còn lại."

 

Vu Na ôm Ai Hy loạng choạng một chút, nghi hoặc nhìn cô: "Cô đã g.i.ế.c tên đó rồi...?"

 

Trì Tâm nhạy bén cảm nhận được Ai Hy run lên bần bật.