Cô lắc đầu với Vu Na: "Cô hãy chăm sóc con bé." Vu Na cũng nhận ra không thể nói chuyện này trước mặt Ai Hy, liền lo lắng gật đầu.
Trì Tâm vuốt mái tóc mềm mại của Ai Hy, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô bé: "Ai Hy đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi chứ?" Ai Hy gật đầu, rồi lại lắc đầu, đôi mắt trong veo đầy lo lắng nhìn cô.
"Chị Trì Tâm có bị phạt không?"
Trái tim cô bé thật mong manh.
Con bé không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện kinh khủng đến mức nào, chỉ biết bố đã mất, mẹ cũng mất, và thế giới trước mắt chính là tất cả những gì con bé biết.
Trong nhận thức non nớt của cô bé, chống lại những người đàn ông đó đồng nghĩa với việc phải chịu sự trừng phạt khủng khiếp.
Ánh mắt Ai Hy trong veo đến vậy, dường như không có bất kỳ sự ô uế nào có thể lọt vào đó.
Mèo Dịch Truyện
Trì Tâm khẽ động cổ họng, cố kìm nén sự nghẹn ngào đang trào dâng.
"Sẽ không đâu." Trì Tâm nói: "Hôm nay tai họa giáng xuống, rất nhiều kẻ xấu đã chết, c.h.ế.t thêm một tên cũng chẳng đáng là bao."
Vu Na vốn đang đau lòng, nghe Trì Tâm nói vậy thì vừa buồn cười vừa bất lực nhìn cô.
"Đừng dạy hư trẻ con chứ." Cô ấy nhỏ giọng phàn nàn.
Trì Tâm cười nhạt, đứng thẳng dậy: "Được rồi, hai người cứ ngủ đi, tôi đi dọn dẹp một chút."
Đáp lại câu "Chị cẩn thận." ngoan ngoãn của Ai Hy, Trì Tâm vừa bước ra khỏi cửa, sắc mặt lập tức trở nên u ám.
Cô quay lại nơi vừa xảy ra sự việc, khó nhọc đeo đôi găng tay y tế, cố kìm nén cảm giác buồn nôn khi nhét thân thể vô tri vào một chiếc túi chuyên dụng, rồi kéo đến rìa vực sâu, không chút do dự đẩy xuống.
Làm xong tất cả, cô quay người nhìn về phía sau gốc cây.
"Anh đã quan sát cả đêm rồi, không định lộ diện sao?"
Có người đang theo dõi họ, đây là điều Trì Tâm nhận ra sau khi ra ngoài.
Nhưng cô không cảm thấy có ý đe dọa, thêm vào đó là sự vội vã cứu Ai Hy nên cô đã không để ý đến hắn ta.
Cô vốn tưởng rằng sau khi hắn ta nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi sẽ bỏ chạy, còn phải mất công đi tìm, không ngờ hắn ta lại đi theo cô suốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trì Tâm nhìn gốc cây, giọng nói trầm xuống: "Ra đây."
Sau gốc cây, âm thanh sàn tuyết bị giẫm đạp nặng nề vang lên.
Trì Tâm căng cơ, chăm chú nhìn người bước ra.
Đôi mắt ánh lên vẻ yếu ớt, gương mặt mang theo sự phức tạp khó tả. Người bước ra không hề mang theo ác ý, ngược lại còn là một người quen khá thân thuộc.
Ngay cả Trì Tâm cũng không khỏi nhướng mày kinh ngạc.
"Là anh sao?"
Người kia thấy Trì Tâm đã phát hiện ra mình, cũng không có ý định trốn tránh, dứt khoát bước ra.
Giữa hai hàng lông mày của hắn vẫn còn lưu lại vẻ nhút nhát mà Trì Tâm từng thấy, nhưng khi nhìn cô, trong ánh mắt lại có thêm một tia gì đó khó hiểu.
Trì Tâm không hề buông lỏng cảnh giác: "Đồng bọn của anh đâu? Không về cùng anh sao?"
Người này khựng lại, trên mặt hiện lên một nụ cười cay đắng: "Gân cốt tay chân của họ đã bị phế đi rồi, còn trông mong gì họ có thể trở về được nữa?"
Làn gió lạnh buốt từ vực sâu thổi lên, mang theo hơi ẩm thấu xương. Hắn khó nhọc giơ bàn tay trái đã kém linh hoạt lên, hà hơi làm ấm, xoa dịu vành tai đang tê buốt vì giá rét.
Trong ánh sáng le lói, Trì Tâm nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt, hằn sâu trên bàn tay đó.
"Xem ra lúc đó anh vẫn nương tay với chính mình." Trì Tâm nói: "Nếu không thì bây giờ bàn tay này hẳn đã phế hoàn toàn rồi."
Người đàn ông này chính là tên nhát gan trong tổ đội đến thành phố L dò đường, khi bị Trì Tâm một mẻ hốt gọn ở bệnh viện, hắn là người duy nhất không bị cắt gân.
"Tôi nói tôi may mắn, vừa vặn tránh được gân mạch, cô có tin không?" Kẻ nhát gan bất lực nói.
Trì Tâm không nói gì, ánh mắt nhìn hắn lạnh lùng và cảnh giác.
Kẻ nhát gan do dự một chút, giơ bàn tay đó lên trước mặt Trì Tâm: "Lúc đó tôi thật sự không ngờ nó vẫn có thể dùng được, may mắn thay tôi đ.â.m loạn xạ nhưng lại không đ.â.m trúng chỗ hiểm."
Trì Tâm không muốn dây dưa với hắn về vấn đề một bàn tay, chỉ liếc nhìn thoáng qua, đôi mắt trong veo nhìn hắn: "Lúc đó tôi tha cho anh một mạng, là vì thấy trong sâu thẳm lòng anh vẫn còn sót lại tia lương tri, không ngờ anh lại phụ lại kỳ vọng của tôi, quay về đây tiếp tay cho bọn cường hào ác bá."