Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 200



 

Trì Tâm khẽ cong môi, rồi xoay người nhẹ như muốn che giấu điều gì đó, cô xả thêm vài loạt đạn về phía kẻ địch.

 

Ánh mắt cô dán chặt vào con tàu bay khổng lồ, sừng sững như một tàu mẹ giữa không trung.

 

"Sức lực của anh phục hồi đến đâu rồi?" Cô hỏi, giọng dứt khoát.

 

Ánh mắt Cảnh Tu Bạch khẽ chớp: "Sẵn sàng bất cứ lúc nào." Chỉ bằng vài lời cụt ngủn, cả hai đã thấu hiểu ý định của nhau.

 

Trong tình cảnh ngặt nghèo này, Trì Tâm không thể cứu viện bằng cách thông thường. Nếu đã quyết định mạo hiểm, một đồng minh mạnh mẽ sẽ là chìa khóa. Cô ra dấu cho Úc Tương và Khương Từ Quân ở lại vị trí ẩn nấp, chờ lệnh.

 

Quay đầu nhìn Cảnh Tu Bạch, Trì Tâm khom lưng, lao nhanh ra. Cô nhanh nhẹn nhấc bổng chiếc mô tô phân khối lớn đang đổ nghiêng trên mặt đất, rồi dứt khoát vắt chân ngồi lên yên.

 

Cô nhìn Cảnh Tu Bạch vẫn còn đứng sững một lúc, rồi thúc giục: "Lên xe."

 

Mặt Cảnh Tu Bạch tái mét, anh mấp máy môi, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

 

Trì Tâm thoáng nghi hoặc, chẳng lẽ người đàn ông này lại sợ mô tô sao?

 

Không còn thời gian do dự, Trì Tâm khởi động mô tô. Một tiếng gầm nhẹ của động cơ vang lên, hòa cùng mùi xăng và đất ẩm tỏa ra trong không khí.

 

Tiếng động cơ gầm rú vang dội— Ánh mắt Trì Tâm kiên định, ngay khoảnh khắc chiếc xe lao đi, cô vươn một cánh tay mạnh mẽ, túm lấy Cảnh Tu Bạch kéo lên.

 

Một người đàn ông cao lớn như anh, vậy mà bị cô buộc phải ngồi lên ghế sau chiếc mô tô.

 

"Giữ cho vững!"

 

Cảnh Tu Bạch cứng đờ người, chỉ còn biết câm nín.

 

Với khẩu s.ú.n.g trên tay, Cảnh Tu Bạch xả cơn bực bội lên những kẻ địch đang truy đuổi họ, khói bụi và mảnh vụn tung bay mù mịt phía sau chiếc xe.

 

Úc Tương đứng đó, há hốc miệng kinh ngạc.

 

Khương Từ Quân vuốt nhẹ mồ hôi trán, ngạc nhiên hỏi: "Cậu ta bị gì thế?"

 

Úc Tương khẽ lắc đầu, che mặt. "...Lúc nhỏ, tôi từng nhất quyết đòi lái mô tô chở Tu Bạch đi vòng vòng, kết quả là bị tai nạn. Chắc hẳn, với cậu ấy, đó là một trong những nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất, không kém gì những gì cậu ấy từng trải qua trong phòng thí nghiệm."

 

Trì Tâm ép ga đến cực điểm.

 

Ở kiếp trước, cô không phải bận tâm đến cơm áo gạo tiền, và thứ duy nhất cô khao khát chính là tự do. Vì vậy, cô luôn bị hấp dẫn bởi những trải nghiệm mang lại sự tự do tuyệt đối.

 

Chỉ là trước đây cô quá rụt rè, những thứ như mô tô, cô chỉ dám nhìn ngó từ xa, chưa bao giờ dám thúc đẩy đến giới hạn.

 

Cô chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay, lái mô tô phân khối lớn lao vun vút giữa làn đạn laser và pháo hỏa tiễn. Với người bảo vệ vững chắc phía sau, hàng ngàn viên đạn và mảnh pháo cũng không thể chạm tới cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cảnh Tu Bạch, anh có sợ không!" Khí thế hào sảng trào dâng, cô cất tiếng hỏi lớn.

 

Một tiếng thở dài nhẹ nhõm của Cảnh Tu Bạch vọng đến tai cô.

 

"Tôi sợ cô sẽ mất kiểm soát tốc độ." Giọng anh pha lẫn chút căng thẳng.

 

Trì Tâm bật cười sảng khoái.

 

Vài đợt phản công trước đó đã tiêu diệt phần lớn kẻ địch. Trì Tâm, với phong thái dũng mãnh vô song, lao chiếc mô tô một cách ngang tàng đến ngay dưới thân con tàu bay khổng lồ.

 

Cô lạng lách đột ngột, khiến Cảnh Tu Bạch suýt bị hất văng ra ngoài. Anh siết chặt vai cô, như muốn đóng đinh mình vào lưng cô.

 

Vứt bỏ chiếc xe, Trì Tâm ngẩng đầu nhìn lên.

 

Nhận ra sự xuất hiện của họ, cửa khoang vận tải vừa hé mở giờ đang khép dần.

 

"Tôi phải lên đó." Trì Tâm tuyên bố.

 

Cảnh Tu Bạch đáp gọn: "Được."

 

Anh khom lưng, hai bàn tay chắp lại thành một bệ đỡ, mắt nhìn thẳng vào cô, kiên quyết nói: "Hãy tin tôi."

 

Trì Tâm ước lượng khoảng cách. Nếu chỉ dựa vào sự hỗ trợ của Cảnh Tu Bạch và khả năng bật nhảy của cô, có lẽ chỉ vừa đủ chạm đến mép tàu vận tải, nhưng chắc chắn không kịp tiếp cận cánh cửa khoang vận tải đang đóng lại.

 

Nhưng vì anh đã nói vậy, Trì Tâm khẽ gật đầu.

 

Cô lùi lại vài bước, lấy đà.

 

"Mau lên!"

 

Cảnh Tu Bạch dồn hết sức lực. Khi Trì Tâm đột ngột nhảy lên bệ đỡ từ hai tay anh, anh dùng sức mạnh tối đa đẩy cô vút lên không!

 

Trì Tâm lao vút lên không trung như một sinh vật bay khổng lồ được giải phóng. Một vầng hào quang rực rỡ bao phủ lấy cô, tựa như đôi cánh lửa hùng vĩ, đẩy cô vút đi.

 

Cánh cửa khoang vận tải trước mắt ngày càng gần, nhưng cũng càng lúc càng thu hẹp, nuốt chửng không gian.

 

Động lực bay đột nhiên giảm xuống, lòng Trì Tâm chùng xuống. Không ổn rồi!

 

Nhưng đúng lúc đó, một luồng năng lượng băng giá đột ngột tràn ra từ dưới chân cô. Cơ thể đang rơi bỗng khựng lại giữa không trung, Trì Tâm giẫm lên một khối băng rắn chắc.

 

Cô cúi đầu nhìn xuống. Một khối băng dạng bậc thang đang lơ lửng ngay dưới chân cô.

 

Tiếp theo, liên tiếp những khối băng khác hiện ra trước mặt, xếp thành từng bậc, tạo thành một con đường cầu thang vững chắc dẫn thẳng tới cửa khoang vận tải.

 

Mèo Dịch Truyện