Đàn mối có cánh cũng không hề dễ đối phó.
Mèo Dịch Truyện
Với vai trò là đội tiên phong, chúng ngay lập tức bỏ qua con phi thuyền đang lơ lửng, vỗ mạnh đôi cánh mỏng manh của mình, bay vút lên và phản công dữ dội vào lũ kền kền khổng lồ.
Một loại tần số âm thanh vi mô, hoàn toàn nằm ngoài ngưỡng thính giác của con người, lan truyền mạnh mẽ trong không khí.
"Kền kền! Kền kền tấn công!"
"Toàn bộ phòng thủ! Bảo vệ Nữ Hoàng!"
"Đội quân mối đâu? Mau ra nghênh chiến!"
"Lũ chim thối tha đáng ghét!"
Loài mối thường giao tiếp bằng cặp râu nhạy bén của chúng, lẽ ra Trì Tâm không thể nào nghe được. Tuy nhiên, những con mối này dường như sở hữu một phương thức phát âm đặc biệt, cho phép cô nghe lờ mờ một vài âm thanh, một vài câu thoại.
Khi cô vẫn còn đang ngỡ ngàng, tiếng phản công của đàn kền kền đã vang vọng bên tai, rõ ràng hơn rất nhiều:
"Đám mối trắng! Xông lên!"
Con kền kền đang cõng cô và Dung Phượng bỗng nhiên tăng tốc đột ngột như một quả tên lửa, nhằm thẳng vào một con mối có cánh và lao vút tới!
Do quán tính từ cú lao mạnh mẽ, Trì Tâm chao đảo. Cô vội quay đầu nhìn lại, thấy Dung Phượng vẫn bám chặt trên sợi dây thừng. Cô nheo mắt giữa luồng gió mạnh, nhanh chóng phát hiện ra một con mối đang bám bên ngoài tổ.
Không chút do dự, cô túm chặt lấy một nhúm lông khác của con kền kền, không đợi nó kịp rống lên, cô đã hét lớn:
"Nhìn kìa! Con kia kìa! Nó béo múp míp làm sao! Mấy con khác đều không ngon bằng đâu, ăn thịt nó đi! Mau ăn nó đi!"
Dung Phượng sững sờ nhìn cô.
Con kền kền khổng lồ ngừng lại giữa không trung, nghiêng cái đầu to lớn của mình, đánh giá con mối mà Trì Tâm vừa chỉ. Sau vài giây suy tính, nó thực sự từ bỏ con mối ngay trước mặt, đột ngột lao thẳng về phía con mối đang bám trên tổ, miệng gào lên: "Của ta! Cái đó là của ta!"
Ngay cả trong khoảnh khắc căng thẳng đến tột độ như vậy, Trì Tâm vẫn không thể kìm được mà nở một nụ cười chua chát.
Cô quay phắt đầu lại, giữa cú bổ nhào đầy kích thích như trải nghiệm tàu lượn siêu tốc, cô gằn giọng hét về phía Dung Phượng:
"Chuẩn bị nhảy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời vừa thốt ra, bóng dáng hai người đã kịp phản chiếu trong đôi mắt lồi to tròn của con mối trắng khổng lồ bên dưới.
Cô vẫn cưỡi trên lưng con kền kền. Đôi cánh khổng lồ của nó lướt qua bề mặt lồi lõm của tổ mối, tạo ra một luồng gió mạnh cuốn bay một lượng lớn đất đá vụn.
Khi con kền kền tiếp cận tổ gần nhất, Trì Tâm lập tức bật người, vọt khỏi lưng nó, lao thẳng xuống khối kiến trúc khổng lồ của tổ mối!
"Rầm!"
Đầu gối cô va chạm mạnh với mặt đất, phát ra một âm thanh nhỏ nhưng dứt khoát. Trì Tâm theo bản năng lập tức cuộn tròn cơ thể để giảm thiểu chấn động, lợi dụng đà lăn vài vòng rồi nhanh chóng ổn định lại tư thế.
Đất đá vụn không ngừng rơi xuống, phủ đầy cả đầu tóc và bộ quần áo chiến đấu của cô.
Ngay trước mắt cô, một chiếc chân đầy lông lá, thuộc loại chân đốt, đang co giật dữ dội. Mỗi chuyển động của nó lại làm tung thêm vô số đất đá.
"Gào——!"
Trì Tâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai sinh vật khổng lồ đang điên cuồng quần thảo, chiến đấu kịch liệt với nhau. Cô chợt nhận ra mình đã rơi đúng ngay bên cạnh con mối mà cô vừa "chỉ định" cho con kền kền kia.
Một tiếng ho khẽ vang lên từ phía sau lưng. Dung Phượng, từ một đống đất lởm chởm đang vùi lấp gần nửa người, lồm cồm bò ra. Anh ngước nhìn trận chiến kinh hoàng giữa hai sinh vật đột biến, đôi mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc tột độ.
Trì Tâm không hề lùi bước. Cô tập trung cao độ, chăm chú quan sát từng đòn tấn công của hai sinh vật.
Con mối điên cuồng phản công, dùng cặp hàm sắc nhọn và cứng cáp của mình để nghiến chặt vào móng vuốt của con kền kền. Thế nhưng, nó không thể nào chống lại được con chim đột biến dài đến tám, chín mét kia — quy luật nghiệt ngã của chuỗi thức ăn tự nhiên đã sớm định đoạt kết cục thất bại của nó.
Cuộc chiến kết thúc nhanh chóng khi con kền kền dùng chiếc mỏ dài và sắc như d.a.o găm đ.â.m thẳng vào điểm nối giữa đầu và thân con mối, rồi tàn nhẫn xé toạc sinh vật khổng lồ đó thành hai mảnh.
Dung Phượng há hốc miệng, gần như hoàn toàn cạn lời. Theo bản năng, anh quay sang nhìn Trì Tâm, chỉ để bắt gặp cô đang quan sát toàn bộ trận chiến bằng một biểu cảm lạnh lùng, tựa như một nhà khoa học đang phân tích dữ liệu.
"..." Anh ta c.h.ế.t lặng khi thấy cô khẽ gật đầu như thể vừa nghiệm ra một điều gì đó, rồi đột ngột kéo tay anh ta chạy đi:
"Đi nhanh lên! Nhanh lên!" Cô giục. "Một lát nữa thôi, với bộ não chẳng mấy phát triển của nó, e rằng nó sẽ lại nhớ ra nhiệm vụ săn mồi ban đầu thì hỏng bét!"
Dung Phượng: ... Không nén nổi sự tò mò, anh ta hỏi: "Cô vừa 'nghiên cứu' cái gì thế?"
Biểu cảm cực kỳ chuyên chú vừa rồi của cô khiến anh ta dù muốn bỏ qua cũng không tài nào làm được.
"Tôi chưa từng chiến đấu với mối khổng lồ, nên phải quan sát để tìm ra cách tiêu diệt chúng hiệu quả nhất." Trì Tâm đáp lại một cách thản nhiên. "Giờ thì tôi đã biết, chỉ cần tấn công vào điểm nối giữa đầu và thân. Đảm bảo chính xác, hiệu quả."