Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 347



 

"Cảnh Tu Bạch, cẩn thận!" Ngay sau lời cảnh báo của cô, chiếc đuôi gai độc của bọ cạp bất ngờ biến đổi hình thái.

 

Nó không còn giữ dạng kim nữa, mà từ đốt đuôi, những tiếng "cạch cạch" kỳ dị vang lên, phần cuối của nó đột ngột mở rộng ra như một tán dù xương thép khổng lồ.

Mèo Dịch Truyện

 

Từ chiếc tán dù xương đó, một tràng chất lỏng đen kịt phun xối xả như mưa rào, nhắm thẳng vào Trì Tâm.

 

Dòng độc tố mạnh mẽ đến nỗi khiến sắc mặt ông chủ Lâm chợt biến sắc.

 

Ông ta thở dốc, ánh mắt không rời trận chiến.

 

Tuy nhiên, Trì Tâm không hề nao núng. Cô liếc nhìn dòng chất độc đang lao về phía mình, vẫn giữ vững thế công, thanh trường kiếm băng trong tay cô không chút do dự đ.â.m thẳng vào vị trí khớp nối yếu ớt giữa đầu và cổ bọ cạp.

 

"Keng!"

 

Con bọ cạp rú lên đau đớn, phát ra âm thanh chói tai đến rợn người.

 

Đúng lúc đó, một bức tường băng lớn xuất hiện, chắn giữa Trì Tâm và chiếc đuôi độc. Chất độc đen kịt đập mạnh vào bức tường, b.ắ.n tung tóe, tạo thành những vết loang màu độc tử khổng lồ.

 

Dù ở trong môi trường khô hạn của sa mạc, khả năng thao túng băng của Cảnh Tu Bạch vẫn đạt hiệu suất kinh ngạc. Trì Tâm nhận ra con bọ cạp tỏ ra vô cùng vụng về, dường như chỉ biết đến những đòn công kích đơn điệu bằng cách đ.â.m chọc. Ngoài chiếc đuôi độc, cơ thể nó đầy rẫy những điểm yếu trong mắt cô.

 

Ngay khi hiệu lệnh được truyền đến, cơ thể khổng lồ của bọ cạp bắt đầu khởi động.

 

Nó đã đứng sẵn bên phía Trì Tâm. Khi ánh mắt ông chủ Lâm nhuốm màu đen kịt, chiếc đuôi to lớn với mũi gai độc sắc lạnh lại chĩa thẳng vào Trì Tâm.

 

Vút!

 

Chiếc đuôi lao đến, Trì Tâm không có lấy một khoảnh khắc để chần chừ. Đúng lúc này, cô và Cảnh Tu Bạch trao đổi ánh mắt. Trì Tâm dứt khoát thốt ra hai từ: "Đóng băng!" Đôi mắt ông chủ Lâm co rút lại đầy kinh hoàng.

 

"Khoan đã—"

 

Nhưng cả Trì Tâm và Cảnh Tu Bạch đều không quan tâm đến lời ông ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cảnh Tu Bạch hít một hơi sâu, hai tay dang ra. Một cơn lốc xoáy băng giá nhỏ nhanh chóng hình thành, bao vây lấy con bọ cạp.

 

Nhận ra mối nguy hiểm lớn lao đang đến gần, con bọ cạp rít lên hoảng loạn, cố vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế của Trì Tâm. Nó loạng choạng trườn mình về phía khe nứt trên mặt đất, tìm cách thoát thân.

 

"Xin lỗi nhé. Nếu trách, thì hãy trách vì đã chọn nhầm chủ nhân đi." Trì Tâm thầm nói, bàn tay siết chặt thanh kiếm băng đang găm sâu vào cổ con bọ cạp.

 

Một lực đạo kinh hoàng bùng nổ từ đôi tay mảnh khảnh của cô, đẩy thanh kiếm băng xuyên thủng lớp vỏ chitin cứng cáp của bọ cạp, găm sâu vào tử huyệt nối giữa đầu và cổ.

 

Con bọ cạp đang vùng vẫy điên cuồng đột nhiên khựng lại, và ngay khoảnh khắc đó, cơn lốc băng của Cảnh Tu Bạch bỗng hóa thành một xoáy băng khổng lồ, nhấn chìm cả Trì Tâm và con bọ cạp vào bên trong.

 

Khi cơn lốc tan biến, con bọ cạp đã hóa thành một bức tượng băng khổng lồ, giữ nguyên tư thế tấn công với chiếc đuôi độc nở bung như một tán dù xương thép. Trì Tâm vẫn đứng vững trên xác băng, hoàn toàn không hề hấn gì. Tà váy ngắn của cô tung bay theo gió, đôi mắt lạnh lẽo ánh lên một tia phẫn nộ thầm kín. Cô nhìn thẳng vào ông chủ Lâm:

 

"Giờ chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện chưa?”

 

Ông chủ Lâm run rẩy đứng bất động, thân hình gầy gò lảo đảo như sắp đổ. Ông chống một tay lên ngực, ho sặc sụa, từng ngụm m.á.u tươi trào ra từ khóe miệng, nhỏ giọt xuống chiếc cằm trắng bệch, bộ dạng ông ta lúc này hệt như một bóng ma đang hấp hối.

 

Nhưng điều khiến Trì Tâm cảnh giác là trên mặt ông ta không hề có chút tuyệt vọng nào, chỉ bộc lộ sự kinh ngạc thuần túy.

 

Đột nhiên, từ phía sau Ông chủ Lâm, một bóng người lảo đảo đứng dậy.

 

Cảnh Tu Bạch từ từ tiến lại gần, đứng bên cạnh Trì Tâm. Cả hai nhìn thấy Dung Phượng đã tỉnh lại, đang giương súng, nhắm thẳng vào ông chủ Lâm.

 

Ông chủ Lâm không hề nhận ra, vẫn cười lạnh lẽo, đôi mắt đầy m.á.u nhìn Trì Tâm:

 

"Cô nghĩ như vậy là các người đã thắng sao?"

 

"Đoàng!"

 

Tiếng s.ú.n.g vang lên, tương tự khoảnh khắc ông ta tiêm thuốc gây mê vào Dung Phượng. Giờ đây, chính ông ta mang vẻ mặt không thể tin nổi, nhìn viên đạn găm thẳng vào cánh tay mình.