Trì Tâm mỉm cười lạnh nhạt: "Chúng tôi thắng ông không quan trọng. Nhưng khi con trai ông đứng về phía chúng tôi, đó mới là lúc ông thua hoàn toàn." Khuôn mặt Ông chủ Lâm tái nhợt đến mức như muốn hòa vào không khí mỏng manh.
Ông ta quay phắt lại, ánh mắt c.h.ế.t lặng nhìn thẳng vào Dung Phượng.
Dung Phượng bước lên, ánh mắt lạnh lùng, khẩu s.ú.n.g trong tay anh ta không hề run rẩy dù mục tiêu là bố mình.
Trì Tâm thấy trong ánh mắt anh ta lần đầu tiên xuất hiện cơn giận dữ mãnh liệt.
"Đây là điều con học được ngoài kia sao?" Giọng Ông chủ Lâm run rẩy. "Bắn bố mình, đứng về phía những người mà con gọi là bạn sao?"
Dung Phượng tiến gần hơn, đối mặt với bố mình:
"Người tôi b.ắ.n không phải bố tôi. Mà là một kẻ đội lốt bố tôi, cố kiểm soát cuộc đời tôi như một bạo chúa."
Ánh mắt Ông chủ Lâm thoáng rung động, cánh tay bị thương buông thõng xuống, từng giọt m.á.u nhỏ xuống nền đất khô cằn.
Dung Phượng nhìn ông ta chằm chằm: "Ông đe dọa bạn tôi chỉ vì một liều thuốc dị năng, thứ mà ông muốn tiêm vào tôi? Ông nghĩ tôi cần thêm một liều nữa để chứng minh gì đó sao? Thật ghê tởm."
Mèo Dịch Truyện
Trì Tâm đứng trên xác con bọ cạp, quan sát tình hình, rồi cúi đầu gõ nhẹ lên lớp vỏ băng cứng.
"Thứ này c.h.ế.t thật chưa?"
"Chết rồi." Cảnh Tu Bạch đáp ngắn gọn, ánh mắt không nhìn về phía cô, như đang cố trốn tránh thực tại.
Thấy vậy, Trì Tâm phì cười, nhưng lại chẳng buồn nói thêm gì.
Trì Tâm chọc chọc vào Cảnh Tu Bạch, cười khúc khích:
"Sao mà ngượng thế? Tôi đâu có chê anh đâu, haha!" Cô không thực sự muốn chế nhạo anh, nhưng hình ảnh một người vốn được miêu tả là điềm tĩnh và thông minh như một nhân vật chính hoàn hảo, lại bị bọ cạp quật bay như vậy thật sự khó nhịn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khả năng điều khiển băng của Cảnh Tu Bạch tuy mạnh, nhưng bị giới hạn bởi môi trường, thường phát huy hiệu quả tối đa nhờ trí óc hơn là sức mạnh trực tiếp. Nhưng nghĩ đến cảnh một người luôn thông minh như anh lại lao đầu vào cận chiến và bị hất văng ra xa, Trì Tâm không thể nhịn được nụ cười đang trào lên.
Khuôn mặt Cảnh Tu Bạch trở nên cứng đờ, xen lẫn sự bực bội. Anh không hiểu sao lúc đó mình lại hành động ngớ ngẩn như vậy. Rõ ràng có vô số cách để ngăn cản con bọ cạp, nhưng anh lại chọn cách đối đầu trực diện.
Nhìn dáng vẻ "ngại ngùng" của anh, Trì Tâm thấy có chút đáng yêu. Sau khi xác nhận anh không bị thương quá nặng, cô mỉm cười và chuyển sự chú ý trở lại bố con nhà Dung Phượng.
Cảnh Tu Bạch ngẩng đầu lên:
"Hả?"
Sao tự dưng ánh mắt của Trì Tâm vừa rồi lại mang chút... dịu dàng nhỉ?
Phía bên kia, Ông chủ Lâm nhìn con trai mình, người cao lớn và lạnh lùng hơn ông ta nhiều. "Tại sao con không hiểu được?" Ông ta lẩm bẩm, giọng đầy thất vọng: "Tại sao bố phải xây dựng cả một đế chế kinh doanh, tại sao bố phải tìm bằng được thuốc dị năng? Con nghĩ bố làm những điều đó vì bản thân sao? Bố còn bao nhiêu thời gian sống nữa?"
Ông ta bắt đầu ho mạnh, mỗi cơn ho như xé rách cổ họng, nhưng vẫn gắng nói trong cơn đau đớn.
Trì Tâm không thấy rõ khuôn mặt của ông ta, nhưng cô nhận ra sắc mặt của Dung Phượng thoáng thay đổi. Có lẽ Ông chủ Lâm đã ho ra máu.
Dung Phượng mím môi thật chặt, ánh mắt d.a.o động liên tục rồi ngưng lại với một vẻ phức tạp. "Nếu ông biết mình không sống được lâu nữa, thì đừng bận tâm đến chuyện của người khác làm gì." Giọng nói của Dung Phượng dịu đi một chút. "Ông tranh đoạt, tính toán đủ đường, nhưng cuối cùng thì được gì? Những thứ đó ông có mang theo được xuống mồ không?"
Ông chủ Lâm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực sau cơn ho như chất chứa sự đau đớn đến tột cùng.
"Con vẫn nghĩ bố làm mọi chuyện vì bản thân sao?" Ông ta khàn giọng. "Vậy là trong mắt con, bố chưa bao giờ để lại ấn tượng gì tốt đẹp rồi."
Dung Phượng im lặng.
Ông chủ Lâm thở dài, giọng run run: "Con thực sự không muốn có dị năng sao?"