Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 671



 

Gu thẩm mỹ thiên về nhan sắc của Trì Tâm, rõ ràng mẹ cô vẫn còn nhớ rất rõ.

 

"Con không giống đang thích anh ấy sao?" Trì Tâm hỏi.

 

"Mẹ không chắc." Bà đáp: "Mẹ thấy rõ cậu ấy rất yêu con. Nhưng ánh mắt con dành cho cậu ấy, dường như lại quá đỗi điềm tĩnh."

 

Nếu đến cả mẹ của Trì Tâm, dù chỉ mới gặp mặt lần đầu, cũng nhận ra điều này, thì chẳng trách Cảnh Tu Bạch luôn lo lắng. Chính vì thế, ngay khi nghe nói có phương thức để liên kết sâu sắc với Trì Tâm, anh lập tức đồng ý mà không chút do dự. Anh sợ cô sẽ rời đi một cách dứt khoát, không chút do dự hay nuối tiếc. Thì ra, cô vẫn chưa từng trao cho anh sự an toàn tuyệt đối.

 

Mèo Dịch Truyện

Nhìn ánh nhìn đầy suy tư của con gái, mẹ Trì nhẹ nhàng mỉm cười: "Giờ thì mẹ hiểu rồi."

 

Trì Tâm bừng tỉnh: "Cái gì cơ?"

 

"Thích hay không thích, bản thân con tự biết là được. Có cần ở bên nhau không, có cần kết hôn không, sau này sẽ thế nào, tất cả những chuyện đó không phải buộc phải định đoạt ngay tức khắc." Mẹ cô nói, giọng điệu dịu dàng nhưng cũng đầy chắc chắn: "Chỉ cần con có trách nhiệm với chính bản thân, và với Tiểu Cảnh, mẹ sẽ không còn điều gì phải bận tâm."

 

"Con sẽ làm vậy." Trì Tâm trịnh trọng đáp lời. Mẹ cô mỉm cười, ánh mắt trở lại với trang sách còn đang dang dở.

 

Trì Tâm nhìn khuôn mặt mẹ mình, nghĩ đến thân phận của bố cô, của chính cô, và cả của Cảnh Tu Bạch. Những bí mật xoáy sâu trong tâm trí, nhưng mẹ cô lại chẳng hay biết gì cả.

 

Mẹ không biết gì về thân phận của bố, càng không biết đến phương pháp kéo dài tuổi thọ—dù cách đó có thể không được mọi người chấp nhận.

 

Nhưng liệu mẹ có quyền được biết không?

 

Ánh mắt Trì Tâm nhuốm vẻ giằng xé nội tâm. Dường như mẹ cô cảm nhận được điều đó, bà khép quyển sách lại và nhìn cô: "Con còn đang băn khoăn gì sao?"

 

"Mẹ." Trì Tâm ngập ngừng, ánh nhìn chập chờn, giọng dần nhỏ lại: "Thật ra có vài chuyện, có thể con hoặc bố đều chưa nói với mẹ..."

 

Cô không nhận ra ánh mắt mẹ mình bỗng ẩn chứa thêm vài tầng ý niệm.

 

"Con nghĩ mẹ nên biết." Trì Tâm ấp úng: "Thật ra thì..."

 

"Chip Chip, con nhìn tấm ảnh này đi, con còn nhớ không?” Mẹ cô bất chợt ngắt lời.

 

Những gì Trì Tâm định nói ứ nghẹn nơi cuống họng. Theo phản xạ, cô quay nhìn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ngón tay mẹ cô được chăm chút tỉ mỉ, lúc này đang chỉ vào một bức ảnh cũ: Một cô bé Trì Tâm đang nhón chân với tới phím đàn piano cao hơn cả người mình, bên cạnh là người bố đang ngơ ngác. Khoảnh khắc đó được mẹ cô ghi lại đúng lúc.

 

"Con xem, trong bức ảnh này là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mẹ." Bà mỉm cười.

 

Trì Tâm sững lại.

 

"Mẹ chỉ là một người phàm tục, không thể nghĩ quá xa xôi, cũng chẳng bận tâm được quá nhiều chuyện." Ánh mắt mẹ cô dịu dàng, như bất kỳ người mẹ yêu thương con mình nào: "Mẹ cũng rất ích kỷ. Cuộc đời này, mẹ có người chồng yêu thương, có đứa con gái mà mẹ trân quý, sự nghiệp cũng thành công viên mãn. Vậy là đủ rồi. Không có gì phải nuối tiếc, mẹ rất hài lòng."

 

Bà nhìn thẳng vào mắt Trì Tâm, nhấn mạnh:

 

"Mẹ rất hài lòng, con hiểu không?"

 

Trì Tâm nhìn vào ánh mắt mẹ mình, thấy rõ bản thân mình phản chiếu bên trong. Một lúc sau, cô nhẹ nhàng cong môi, khẽ gật đầu:

 

"Con hiểu rồi."

 

Thì ra, mẹ mới là người sống thông tuệ và thấu đáo nhất.

 

Hai mẹ con không đề cập lại vấn đề này nữa. Khi mẹ cô thấy mệt, bà đứng dậy đi nghỉ, để Trì Tâm tự do làm điều mình muốn.

 

Và Trì Tâm đi thẳng đến phòng của Cảnh Tu Bạch.

 

Dù giác quan của anh không nhạy bén bằng cô, anh cũng là người từng sống sót qua tận thế. Chỉ vừa nghe tiếng cô vào phòng, anh đã tỉnh dậy. Nhưng anh vẫn nằm yên, để mặc Trì Tâm leo lên giường, vùi mình vào lòng mình.

 

Anh tự động duỗi tay, điều chỉnh lại tư thế để cô nằm thoải mái hơn, đồng thời siết chặt cô vào lòng.

 

"Có chuyện gì vậy?”

 

Giọng nói của anh mang theo chút khàn đục của người vừa choàng tỉnh, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền.

 

Anh biết rõ nếu có chuyện lớn, cô sẽ không rảnh rỗi mà vùi mình vào vòng tay anh như vậy.