Mạt Thế: Nữ Phụ Lựa Chọn Chiến Đấu

Chương 121: Cửa Ngõ Căn Cứ A



Anh ta khẽ giật mình.

Đôi mắt ấy, thoạt nhìn chỉ đen nhánh và xinh đẹp, nhưng càng nhìn lâu lại càng có sức hút kỳ lạ.

Trong ánh mắt cô có sự điềm tĩnh, bao dung như đại dương, nhưng đồng thời cũng sắc bén, sáng suốt, như thể mọi sự bẩn thỉu đứng trước cô đều phải tự thấy hổ thẹn.

Nghiêm Uy cứ thế nhìn vào đôi mắt ấy, đến nỗi quên mất cô vừa nói gì.

Chờ một lát không thấy anh đáp lại, chỉ thấy ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, Tùy Tâm hơi nghiêng đầu, vẻ tò mò.

Động tác nhỏ ấy khiến Úc Tương lập tức thấy “ngọt răng”, quay người lại, bắt gặp dáng vẻ ngẩn ngơ của Nghiêm Uy thì nổi đóa:

"Chị Tùy đang nói chuyện với cậu đấy, vào trong rồi nói tiếp!"

Ý thức được mình vừa thất thố, mồ hôi lạnh liền túa ra sau gáy Nghiêm Uy.

Anh ta vừa làm gì vậy? Sao lại dám thất lễ nhìn chằm chằm vào cô gái mà cả hai người kia đều đặc biệt chú ý?

Nghiêm Uy vội cúi đầu, không dám nhìn lại Tùy Tâm, cung kính nói:

"Xin mời các vị đi theo tôi."

Cả nhóm bước qua cổng lớn của căn cứ, nơi ban nãy vẫn bị chặn cứng. Dù là Liên Thiên Duệ hay binh sĩ khác, không một ai dám hé nửa lời ngăn cản.

Đi sau cùng là hai binh lính trẻ. Họ co rúm lại, nhưng ánh mắt vẫn mở to nhìn theo.

"Tôi tưởng lần này bọn họ c.h.ế.t chắc rồi." Một người lầm bầm.

"Bây giờ xem ra, chưa chắc ai c.h.ế.t đâu." Người kia hả hê tiếp lời.

Hai người cùng quay đầu, nhìn theo bóng lưng nhóm người đang rời đi, rồi lại liếc sang khuôn mặt đen như than của kẻ vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhịn không được bật cười khẽ.

Nhóm của Tùy Tâm không đi thẳng vào khu trung tâm, mà được dẫn đến một căn nhà riêng biệt.

Nghiêm Uy mời mọi người ngồi xuống, rồi cung kính nói với Úc Tương:

"Cậu hai, theo quy định của căn cứ, tất cả những người mới vào đều phải qua kiểm tra…"

Úc Tương khoát tay, ung dung:

"Tôi hiểu rồi, cần làm gì thì cứ làm đi."

Thấy Úc Tương không tỏ vẻ khó chịu, Nghiêm Uy thở phào:

"Vậy xin các vị chờ một chút, tôi đã cho người mang thiết bị kiểm tra đến."

Nghe nhắc tới thiết bị kiểm tra, Tùy Tâm lập tức nhớ đến Tobira — kẻ ngay cả khi c.h.ế.t cũng không chịu buông tay.

Đã vào được đây, cô liền hỏi thẳng:

"Bây giờ nguồn cung thiết bị kiểm tra còn đầy đủ không?"

Nghiêm Uy nghiêm túc quay lại đối diện với cô, giọng trầm xuống:

"Hiện tại chỉ còn lô cuối cùng. Nếu tình hình vẫn tiếp diễn, e rằng căn cứ thực sự không thể tiếp nhận thêm người sống sót nữa."

Câu nói ấy khiến bầu không khí nặng nề như bị kéo căng.

Dù Tobira có đáng ghét đến đâu, sự xuất hiện của thiết bị kiểm tra vẫn là cứu cánh cuối cùng cho nhân loại.

Không thể phân biệt rõ ai đã nhiễm virus, thì chẳng căn cứ nào dám mạo hiểm mở cửa.

Và khi đó, vòng luẩn quẩn c.h.ế.t chóc sẽ diễn ra: người càng lúc càng ít, còn thế giới bên ngoài thì ngày càng mục ruỗng.

Tùy Tâm hiểu rõ tình thế đã rất nghiêm trọng, nhưng cảm nhận được không khí ngột ngạt trong căn cứ ngay khi vừa đặt chân tới, cô vẫn thấy căng thẳng, khẽ thở dài.

"Tôi nói này, cái gã họ Liên kia rốt cuộc là thế nào?" Úc Tương ngồi phịch xuống sofa, phá vỡ im lặng: "Cậu dù gì cũng là thiếu tá, vậy mà một đại úy như hắn cũng dám làm càn? Thế mà cậu lại để hắn đè đầu cưỡi cổ à?"

Nghiêm Uy đã đoán trước câu hỏi này, chỉ có thể cười khổ:

"Cậu hai, những lời hắn nói không phải hoàn toàn vô lý. Trong thời mạt thế, quân hàm không còn là tất cả. Giờ thế giới mạnh được yếu thua. Hắn dựa vào Thiếu tướng Tiêu — người hiện đang rất nổi bật. Đến cả cậu cả cũng phải kiêng dè vài phần, nên gà ch.ó theo bên cạnh cũng được thơm lây."

"Thiếu tướng Tiêu?" Úc Tương nhíu mày: "Trước khi tôi đi, nào có nhân vật này."

"Thiếu tướng Tiêu đúng là một truyền kỳ." Nghiêm Uy đáp, giọng mang chút kính sợ: "Dù tuổi còn trẻ, nhưng chiến công đều đổi bằng m.á.u và mạng sống. Cậu cả tuy không vừa ý một số thuộc hạ của anh ta, nhưng riêng Thiếu tướng Tiêu thì vẫn phải kính trọng vài phần."

Tùy Tâm nghe xong, trong lòng khẽ động.

Những thông tin kia, cộng thêm cái họ quen thuộc, lập tức khiến cô nhớ đến một người.

Một người bạn cũ, đã rất lâu không gặp.

"Tôi không thể trực tiếp đối đầu với Liên Thiên Duệ, vì chuyện này liên quan đến quá nhiều vấn đề." Nghiêm Uy chậm rãi giải thích.

Tùy Tâm gật đầu tỏ ý hiểu. Với loại người như vậy, cô vốn chẳng buồn để tâm.

Hiểu thì hiểu, nhưng trong lòng cô vẫn âm thầm cười nhạt: thây ma thì đang kề cận ngoài kia, còn trong căn cứ vẫn mải mê tranh quyền đoạt lợi. Đúng là nực cười.

"Tôi biết cũng chỉ được bấy nhiêu. Nếu cậu hai có hứng thú, lát nữa gặp cậu cả, có thể tự mình hỏi anh ấy." Nghiêm Uy liếc đồng hồ trên tay: "Hôm nay ban ngày tôi còn phải canh tường thành, giờ tôi ra ngoài sắp xếp ít việc."

Úc Tương có vẻ vẫn muốn hỏi thêm, nhưng nghe vậy liền xua tay:

"Cậu cứ đi làm việc đi, chúng tôi tự chờ ở đây được."

Nghiêm Uy cười nhẹ: "Hiện tại các vị vẫn chưa xác định tình trạng nhiễm. Với tư cách là người tiếp xúc gần, tôi cũng không thể đi lung tung. Chỉ ra ngoài cửa dặn dò một chút thôi."

"Cũng biết tính toán chu đáo phết nhỉ." Úc Tương khẽ “chậc” một tiếng.

Nghiêm Uy quay người bước ra cửa, lớn tiếng căn dặn đám lính gác bên ngoài.

Trong lúc đó, Tùy Tâm quay đầu, bắt gặp Cảnh Tu đang cúi đầu thao tác trên chiếc đồng hồ vạn năng.

"Sau khi vào căn cứ, tín hiệu truyền tải nhanh hơn hẳn." Cảnh Tu lắc lắc đồng hồ, ánh mắt lóe sáng: "Bây giờ bố mẹ tôi đã biết chúng ta an toàn."

Úc Tương lập tức xị mặt: "Tôi chẳng muốn gặp ông anh mình chút nào."

Tùy Tâm nhớ lại những lời họ từng kể về anh trai của Úc Tương, không lấy làm lạ khi hai anh em này đối nghịch nhau đến thế.

Cô giấu nụ cười, khẽ hắng giọng:

"Úc Tương, nhà anh thế lực lớn thật, ngay cả một thiếu tá cũng phải nghe lời anh răm rắp."

"Hình như vậy." Úc Tương đáp bâng quơ: "Nghe đâu nhà tôi còn có cái dòng dõi gì đó, dài quá tôi chẳng nhớ nổi. Nghiêm Uy coi như người hầu gia truyền. Lúc tôi đi, cậu ta chỉ là lính phục vụ, ai ngờ giờ đã lên thiếu tá rồi."

Tùy Tâm không biết nên khóc hay cười.

Rảnh rỗi, Úc Tương lại quay sang chọc ghẹo Hàn Tử Mặc:

"Sao rồi, anh có sợ c.h.ế.t khiếp không?"

Hàn Tử Mặc chỉ nhếch môi, lười biếng hừ một tiếng.

Lần này, Úc Tương không còn cau mày trợn mắt nữa, mà lại cười híp mắt:

"Nhưng mà giờ nhìn anh cũng không còn khó ưa như trước nữa. Đừng lo, anh em sẽ không bỏ rơi anh đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hàn Tử Mặc liếc anh ta một cái, ánh mắt rõ ràng như đang nhìn một tên ngốc.

Tùy Tâm chẳng buồn xen vào màn đấu miệng trẻ con ấy, cô quay sang nói với Tiến sĩ Sairo:

"Tiến sĩ, lát nữa cô đi cùng chúng tôi gặp bố của Cảnh Tu Bạch. Hy vọng hai người có thể hợp tác thuận lợi."

Sairo khẽ siết chặt móng lông của Albert, vẻ lo lắng hiện rõ giữa nơi xa lạ. Nghe vậy, cô gật đầu nghiêm túc:

"Tôi sẽ cố gắng."

Tùy Tâm lại quay sang Trịnh Tuấn Chí:

annynguyen

"Đội trưởng Trịnh, anh dẫn mọi người tìm chỗ ổn định trước. Tìm cách liên lạc với Dung Phượng, báo cho anh ấy biết chúng ta đang ở đây."

"Rõ." Trịnh Tuấn Chí đáp gọn.

"Còn anh thì đi cùng họ." Tùy Tâm chọc nhẹ vào cánh tay Hàn Tử Mặc.

Hàn Tử Mặc lập tức đổi sắc mặt, từ vẻ chế giễu sang nghiêm túc, đáp ngay:

"Rõ, sư phụ."

Sau đó, anh ta ngập ngừng hỏi thêm:

"... Lát nữa cô sẽ quay lại chứ?"

"Quay lại." Tùy Tâm cũng chẳng buồn chỉnh cách xưng hô nữa, cứ để anh ta gọi như thế.

Hàn Tử Mặc lập tức cười tươi như một đứa trẻ được cho kẹo.

"Khương Từ Quân, cô có muốn về nhà xem thử không?" Úc Tương bỗng nhớ ra điều gì, quay sang hỏi: "Bố mẹ cô chắc cũng đã chuyển vào căn cứ rồi nhỉ?"

"Cô cũng là người thành phố A sao?" Tùy Tâm hơi bất ngờ.

"Đúng vậy…" Khương Từ Quân đan chặt hai bàn tay, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng: "Chỉ là không biết giờ họ thế nào rồi."

Cũng đúng thôi, trong thời kỳ tận thế này, xa cách lâu như vậy, ai mà dám chắc đối phương vẫn còn bình an vô sự?

"Tôi đã xác nhận với bố rồi, họ vẫn ổn." – Cảnh Tu Bạch bất chợt lên tiếng.

Khương Từ Quân lập tức ngẩng đầu, sắc mặt từ u ám chuyển sang rạng rỡ thấy rõ:

"Thật sao?"

Cảnh Tu Bạch không đáp, chỉ giơ cổ tay để lộ chiếc đồng hồ.

Thấy biểu cảm của Khương Từ Quân bừng sáng, Tùy Tâm vừa vui lây vừa cảm thấy trong lòng mình lại có một khoảng trống khó gọi tên. Đúng lúc ấy, Cảnh Tu Bạch khẽ đưa mắt ra hiệu cho Úc Tương.

Úc Tương hơi ngẩn ra, rồi mới nhớ lại. Trước đó, khi phóng xe trên đường cao tốc, Tùy Tâm từng mơ hồ nhắc đến chuyện bố mẹ cô dường như đã "không còn" ngay từ đầu thời kỳ tận thế…

Anh ta lập tức ngồi thẳng dậy, trở nên nghiêm túc, rồi xích lại gần Tùy Tâm.

Tùy Tâm nhướng mày nhìn anh:

"Sao thế? Đột nhiên nhớ ra mình có kẻ thù ở căn cứ à?"

Úc Tương gãi đầu, cười gượng:

"Làm gì có… Hình tượng ôm đùi của tôi sâu sắc đến vậy sao?"

Tùy Tâm không buồn đáp, chỉ lạnh nhạt:

"Nói đi."

"Tôi mà có kẻ thù á?" – Úc Tương liếc nhìn cô, rồi thản nhiên:

"Từ nhỏ đến lớn, số người dám nói chuyện với tôi còn chẳng nhiều, lấy đâu ra kẻ thù."

"Thật không?" – Cảnh Tu Bạch xen vào, giọng thản nhiên nhưng lại khiến bầu không khí trong phòng chùng xuống một nhịp.

Đúng lúc ấy, cửa phòng mở ra. Một nhóm nhân viên kiểm tra mặc đồ bảo hộ, đeo mặt nạ, vũ trang đầy đủ bước vào.

Mọi trò đùa trong phòng lập tức dừng lại. Tất cả xếp hàng ngay ngắn, giống như những đứa trẻ ngoan ngoãn chờ lấy cơm, mặc cho thiết bị kiểm tra lạnh lẽo chĩa vào trán mình.

Khi đến lượt Albert, tình hình lập tức trở nên hỗn loạn. Nếu không nhờ Cảnh Tu Bạch và Úc Tương cùng lên tiếng bảo đảm, nhân viên kiểm tra chắc chắn đã báo động khẩn. Cuối cùng, họ chỉ miễn cưỡng tin rằng đây là một người thú có lý trí.

"Thiếu tá Nghiêm, chuyện này tôi không dám chắc, anh vẫn nên báo cáo lên cấp trên đi."

Nhân viên kiểm tra chỉ làm theo lệnh, vốn không biết gì về thân phận của nhóm người này nên cũng không ngại bày tỏ lo lắng với Nghiêm Uy.

Nghiêm Uy kín đáo liếc qua mấy gương mặt quan trọng, thấy họ vẫn bình tĩnh thì mới yên tâm gật đầu:

"Cứ yên tâm, cậu làm tốt lắm."

Sau khi nhân viên kiểm tra rời đi, Cảnh Tu Bạch liền nói:

"Tôi đã báo cáo tình hình của anh ấy với bố rồi. Giờ chúng ta có thể trực tiếp đi gặp ông ấy."

Nghiêm Uy thở phào nhẹ nhõm:

"Vậy thì tốt quá rồi."

Để tránh gây chú ý, Albert lập tức quấn kín người hơn nữa.

Cả nhóm cuối cùng cũng bước chân vào căn cứ A.

Lúc này đã hơn tám giờ sáng, toàn bộ căn cứ chìm trong ánh nắng ban mai. Khi bước ra, Tùy Tâm hơi ngây người.

Trong thoáng chốc, cô có cảm giác như tất cả đều đã đổi thay: không còn tận thế, không còn chuyện xuyên không, dường như cô vẫn đang ở thế giới của mình, đi trên con phố quen thuộc. Lý do đơn giản là căn cứ A bảo tồn mọi thứ trước tận thế quá tốt, tốt đến mức khiến người ta hoài nghi rằng thây ma chỉ tồn tại trong tiểu thuyết.

Nhưng ảo giác đó chỉ tồn tại trong chốc lát. Rất nhanh, Tùy Tâm trở về thực tại.

Trên đường phố, bóng người hiếm hoi.

Dù có vài người đi ngang qua, phần lớn đều vội vã, nét mặt hằn rõ mệt mỏi và lo âu, chẳng ai buồn chú ý đến nhóm họ.

"Gần đây lũ thây ma tấn công thành ngày càng nhiều." – Nghiêm Uy khẽ thở dài. – "Mọi người ngày càng sống trong sợ hãi, căn cứ cũng bắt đầu xuất hiện một số dấu hiệu không ổn."

"Dấu hiệu không ổn?" – Tùy Tâm vô thức hỏi lại.

"Có người bắt đầu mù quáng tin vào ma quỷ." – Nghiêm Uy đáp ngắn gọn.

Căn cứ A rất rộng. Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe địa hình từ phía trước lao tới, dừng lại ngay trước nhóm họ.

Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt trẻ trung của người ngồi sau tay lái.

Người đó lập tức xác nhận:

"Là anh Cảnh đúng không?"

Cảnh Tu Bạch gật đầu, rồi quay sang Tùy Tâm:

"Đây là người bố tôi cử đến. Ông ấy muốn gặp chúng ta ngay lập tức."

Tùy Tâm gật đầu, sau đó nhìn quanh những người khác:

"Mọi người cứ làm theo kế hoạch đã bàn trước. Thiếu tá Nghiêm, phiền anh tìm cho chúng tôi một chỗ ở gần đây."