"Ngài không cần gọi tôi là Tiến sĩ Sairo, hãy gọi tôi là Sairo, thưa giáo sư."
Sairo nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt giáo sư Cảnh:
“Lần này tôi đến đây, mang theo tất cả kết quả nghiên cứu hữu ích của phòng thí nghiệm chúng tôi. Từ giờ trở đi, những điều này đều có thể chia sẻ với ngài. Mong muốn duy nhất của tôi là đưa vaccine ra đời, dù phải trả giá bao nhiêu đi nữa.”
"Ồ, tài liệu ở đâu?" Giáo sư Cảnh hỏi ngay, giọng bình thản nhưng trong đáy mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Tùy Tâm liếc nhìn Cảnh Tu Bạch. Thấy anh khẽ gật đầu xác nhận, cô liền khẽ ho một tiếng rồi đứng dậy:
“Giáo sư Cảnh, tài liệu ở chỗ tôi.”
Lời vừa dứt, từng chồng hồ sơ dày cộp xuất hiện ngay dưới chân cô, cao ngất đến mức khiến ánh sáng trong phòng bị che khuất một phần.
Dù giáo sư Cảnh đã từng trải qua vô số sóng gió, ông vẫn sững người một thoáng.
Ánh mắt ông rơi thẳng xuống những tập hồ sơ ấy, giống như một kẻ khát nước vừa trông thấy suối nguồn.
Ông liếc nhanh về phía Tùy Tâm, trong mắt thoáng hiện một tia sắc bén khó phân biệt là nghi hoặc hay kinh ngạc, nhưng chưa kịp nói thêm, ánh nhìn của ông đã lập tức bị cuốn chặt vào tài liệu.
Giáo sư Cảnh tiến đến, bàn tay run run đưa ra, nhưng ngay khi sắp chạm vào, ông đột ngột dừng lại, quay sang Sairo:
“Tất cả đây là…?”
Sairo gật đầu, tiến lên phía trước, bắt đầu giải thích.
Giáo sư Cảnh chăm chú lắng nghe, vừa nghe vừa gật gù, quên sạch sự tồn tại của mọi người xung quanh.
“Chúng ta có thể đi được rồi.” Cảnh Tu Bạch bất ngờ đứng lên, giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát.
“Hả?” Tùy Tâm khựng lại, chưa kịp hiểu.
“Một khi ông ấy đã thấy tài liệu mới liên quan đến học thuật, thì trước khi nghiền ngẫm hết, đừng mong ông ấy rời khỏi.” Cảnh Tu Bạch nhàn nhạt đáp.
Úc Tương cũng đứng dậy, vỗ tay một cái:
“Chú Cảnh, vậy chúng cháu đi đây nhé?”
Giáo sư Cảnh không thèm liếc mắt đến anh ta.
Cảnh Tu Bạch bước đến bên bố mình, nói khẽ:
“Bố, chúng con đi gặp chú Úc đây.”
Lần này giáo sư Cảnh mới chịu ngẩng đầu:
“Các con nên đi. Tình hình hiện tại thế nào, bố cũng chưa rõ. Hỏi trực tiếp ông ấy sẽ nhanh hơn.”
Khi họ bước ra khỏi phòng, giáo sư Cảnh còn gọi với theo:
“Tiểu Bạch, lát nữa nhớ xuống phòng thí nghiệm, đừng hòng lười biếng!”
Gương mặt Cảnh Tu Bạch lập tức cứng lại.
Úc Tương ôm bụng cười nghiêng ngả.
“Tiểu Bạch?” Tùy Tâm lập tức bắt được từ khóa, ánh mắt lóe sáng.
Chưa kịp nói thêm, Cảnh Tu Bạch đã lạnh lùng đẩy cô ra ngoài và sập cửa cái rầm.
Anh hít sâu, trấn định lại tâm trạng, nét mặt khôi phục vẻ nghiêm nghị thường ngày. Anh hỏi người lái xe trẻ tuổi đang chờ sẵn bên ngoài:
“Ông Úc có ở đây không?”
“Có.” Người lái xe chỉ tay lên tầng trên: “Họ đang ở tầng thượng.”
Quả nhiên, ít nói đến mức khó đoán được suy nghĩ.
Tùy Tâm thoáng chau mày. Sao một người như giáo sư Cảnh lại có một đứa con lạnh lùng thế này, và một thuộc hạ ít nói đến mức kỳ quái như thế?
Mang theo những nghi vấn đó, cô cùng hai người bước vào thang máy.
Khi thang máy đang đi lên, cô bất chợt nhận ra:
“Khoan đã, nhiệm vụ của tôi kết thúc rồi mà. Tôi không cần đi gặp ông Úc với các anh, đúng không?”
Mục đích ban đầu của cô chỉ là mang hồ sơ đến cho giáo sư Cảnh, gặp gỡ quản lý căn cứ vốn không nằm trong kế hoạch.
“Chị Tùy, đừng thiên vị vậy chứ?” Úc Tương giả bộ tội nghiệp, đôi mắt long lanh:
“Chị đã gặp phụ huynh của Tu Bạch rồi, chẳng lẽ không gặp phụ huynh của tôi?”
Tùy Tâm: “???”
Không khí vốn căng thẳng, bỗng thoáng chốc trở nên hài hước kỳ lạ, nhưng áp lực vô hình vẫn lẩn khuất không cách nào gạt bỏ.
Trong khoang thang máy yên tĩnh, Cảnh Tu Bạch bất ngờ mở miệng, giọng anh trầm và lạnh, phá tan không khí mơ hồ kia:
“Tùy Tâm, nếu cô đã đến đây, hẳn không phải chỉ để đứng nhìn căn cứ này sụp đổ. Dựa trên những gì cô đã chứng kiến vài giờ qua, cô nghĩ khả năng nó bị hủy diệt là bao nhiêu?”
Câu hỏi thẳng thừng khiến Tùy Tâm khựng lại.
Kẻ thù đang rình rập ngoài kia, trong khi bên trong con người lại tranh đấu, kẻ bất tài giữ cổng thành, còn kẻ nắm quyền lực lại chọn đứng ngoài cuộc.
“…Khả năng đó rất lớn.” Cô đáp thẳng.
Cảnh Tu Bạch nhìn cô, ánh mắt bình thản nhưng sâu lắng:
“Căn cứ A không chỉ là một căn cứ, mà còn là biểu tượng của hy vọng cho những người sống sót. Nếu nơi này sụp đổ, thành lũy trong lòng người cũng tan vỡ, quân lính sẽ rã rời, không còn đoàn kết nổi nữa.”
Anh ngừng lại, đôi mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tâm tư cô:
“Tôi biết cô không muốn tham gia vào các cuộc chiến. Tôi biết cô chỉ muốn sống sót. Nhưng…”
Anh nghiêng đầu đi chỗ khác, giọng nói chậm rãi mà đầy sức nặng:
“…trước khi thang máy lên đến tầng thượng, cô vẫn còn cơ hội để từ bỏ.”
Úc Tương không nói gì, chỉ nhét tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn lên trần. Dáng vẻ vốn luôn lém lỉnh của anh ta bỗng trở nên trầm tư, thoáng mang chút buồn bã.
Hai người đàn ông dường như đã đạt được một sự đồng thuận vô hình nào đó.
Tùy Tâm nhìn qua cả hai, khẽ cười nhẹ:
"Anh thật ranh mãnh, Cảnh Tu Bạch."
Rồi giọng cô trầm xuống, xen lẫn quyết tuyệt:
annynguyen
"Đi đến bước này rồi, tôi không làm thì chính tôi cũng không thể tha thứ cho mình."
Từ khi nào mong muốn đơn giản là sống sót của Tùy Tâm đã thay đổi?
Từ lúc cô buộc phải tham gia vào nhóm nhân vật chính?
Từ khi cô bắt đầu coi những con người này như một phần của thế giới thực sự?
Hay từ lúc cô, dù biết rõ hiểm nguy, vẫn vượt qua giới hạn tâm lý để cứu người, để làm điều gì đó có ý nghĩa?
Cô không còn nhớ rõ nữa. Chỉ biết rằng, một khi đã bước qua lằn ranh này, sẽ không có đường quay đầu.
“Đinh.”
Thang máy mở cửa.
"Thật ra, tôi đã rất sợ cô nói từ bỏ." Úc Tương nhanh miệng nói trước khi bước ra. Anh ta cười, nhưng giọng lại mang chút chân thành hiếm hoi:
"Thú thật, dù bố tôi hay anh tôi có quản lý căn cứ này, nếu không có cô, tôi cũng sợ rằng nơi này khó tránh khỏi kết cục bi thảm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dứt lời, anh ta làm một động tác mời rất lịch sự về phía Tùy Tâm, giống như đang đưa một vị khách quý vào chiến trường.
"Cảm ơn." Phía sau cô, giọng Cảnh Tu Bạch nhẹ đến mức như tan vào không khí, nhưng ánh mắt anh lại sắc bén, dõi theo từng bước chân.
Không nói thêm lời nào, cả ba cùng bước vào bên trong.
Cánh cửa gỗ lớn được chạm khắc tinh xảo, trước cửa là một người hầu đang đứng chờ lệnh. Thấy họ, anh ta thoáng ngạc nhiên, sau đó vội vã bước vào thông báo.
Không lâu sau, họ được mời vào.
Ngay khi cánh cửa nặng nề mở ra, một bầu không khí nghiêm trang và áp lực lập tức ập đến.
Trong phòng chỉ có hai người — một “Úc Tương phiên bản trung niên” và một “Úc Tương phiên bản già”. Hai gương mặt với đường nét giống nhau đến kỳ lạ, chỉ khác ở độ tuổi.
Cả hai ngồi nghiêm chỉnh như thể đang chờ tiếp kiến sứ giả nước ngoài. Ánh mắt họ, một trầm mặc, một lạnh lẽo, quét qua cả nhóm, mang theo sức nặng khiến Tùy Tâm trong thoáng chốc cảm giác như đứng trước một tòa án.
Tùy Tâm: …
Úc Tương thì vẫn giữ vẻ bất cần đời. Đối diện với bố và anh trai, anh ta không hề tỏ ra kính cẩn mà chỉ vung tay chào:
“Bố, anh trai.”
Cảnh Tu Bạch thì khẽ gật đầu, lễ độ:
“Chú Úc, anh Úc.”
Ánh mắt nghiêm nghị của hai người đàn ông nhà họ Úc lướt qua cả ba. Rồi người trung niên mở miệng, giọng mang theo uy quyền khó cưỡng:
“Ra ngoài đủ lâu rồi, cuối cùng cũng nhớ mà quay về?”
“Sao lại nói thế được? Em đi làm việc liên quan đến sống còn của nhân loại đấy chứ!” Úc Tương vừa nói vừa bất ngờ kéo Tùy Tâm ra trước mặt:
“Để con giới thiệu, đây là thành quả lớn nhất trong chuyến đi này — nữ thần Tùy Tâm! Cô ấy xứng đáng được chào đón nồng nhiệt nhất!”
Anh ta còn tự mình vỗ tay, tiếng vang khô khốc trong không gian nặng nề, càng khiến không khí thêm gượng gạo.
Hai người đàn ông kia vẫn ngồi im, ánh mắt thăm dò lạnh như băng, khiến Tùy Tâm vô thức căng người, cảm giác như từng mạch m.á.u trong cơ thể đều bị soi chiếu.
“Càng ngày càng chẳng ra gì.” Người trung niên chau mày: “Về gặp bố và anh không chịu nói chuyện tử tế, đã vội vàng dẫn bạn gái về à?”
“Cái gì?” Úc Tương suýt c.ắ.n phải lưỡi. “Không phải! Đây là—”
“Vậy mà còn chưa tán được?” Người đàn ông già bật cười, vẻ nghiêm túc giảm đi một nửa: “Chưa tán được đã dám dẫn về nhà? Con làm mất mặt bố quá rồi.”
Tùy Tâm bỗng dưng bị đẩy vào một tình huống khó xử đến mức khó thở. Cô đứng thẳng lưng, ánh mắt khẽ lạnh đi, nhưng khó che giấu sự ngạc nhiên.
Úc Tương nhảy dựng lên:
“Bố! Anh! Để con nói hết đã! Đây là chiến thân mà con đã phải khó khăn lắm mới tìm được để cứu mạng chúng ta! Đừng nói linh tinh nữa có được không?”
Nghe chính miệng Úc Tương trách ngược người khác “nói linh tinh”, Tùy Tâm thật sự không biết nên bật cười hay thở dài.
Không khí càng thêm căng thẳng, cho đến khi người trung niên đứng lên, vẻ mệt mỏi, không kiên nhẫn xoa trán:
“Đừng làm ồn nữa, Úc Tương. Thấy em vẫn sống khỏe là được. Mau dẫn bạn gái em ra ngoài đi.”
Úc Tương suýt phồng má như một con cá nóc, tức nghẹn không nói thành lời.
Ngay khi cuộc tranh cãi gia đình này sắp leo thang, Cảnh Tu Bạch kịp thời chen vào, giọng bình thản nhưng dứt khoát:
“Anh Úc, tôi nghe nói anh vừa họp với ai đó, bây giờ đã xong chưa?”
Khi nói chuyện với Cảnh Tu Bạch, giọng điệu của anh cả nhà họ Úc rõ ràng dịu đi:
“Chuyện kết thúc rồi. Dù sao cũng chỉ là mấy việc qua lại, chẳng ai chịu nhượng bộ, nói thêm cũng vô ích… Tu Bạch, em trai tôi lại làm phiền cậu rồi, dọc đường chắc cậu phải tốn không ít công sức chăm sóc nó.”
Dù là anh cả hay ông Úc, họ đều không hề để tâm đến những lời Úc Tương nói trước đó, rõ ràng là không xem ra gì.
“Không có gì.” Cảnh Tu Bạch nhanh chóng đổi chủ đề, giọng bình thản nhưng dứt khoát:
“Lần này quay lại, chúng tôi có một số việc muốn báo cáo với anh và chú Úc.”
“Ồ?” Ông Úc hơi nhướn mày, ánh mắt lóe lên tia hứng thú:
“Cậu đúng là đáng tin hơn Úc Tương nhiều. Có phát hiện gì, ngồi xuống rồi nói.”
Cảnh Tu Bạch trình bày ngắn gọn tình hình ở chợ và phòng thí nghiệm, sau đó kết luận bằng giọng trầm nặng:
“Hiện tại, lý do lũ thây ma liên tục tấn công các thành phố là vì có Raphael đứng sau điều khiển. Nếu chúng ta giải quyết được hắn, cuộc khủng hoảng mạt thế này có thể được hóa giải.”
“Nói thì dễ, làm mới khó.” Anh cả nhà họ Úc – Úc Thời Chiêu – đáp ngay, giọng như lưỡi d.a.o sắc lạnh:
“Chúng tôi cũng từng điều tra ra có kẻ đứng sau thao túng, nhưng chỉ riêng việc chống đỡ từng đợt thây ma đã khiến căn cứ tổn thất nặng nề. Chẳng còn sức đâu mà truy lùng tung tích của hắn.”
“Ở khu vực này chỉ có mỗi căn cứ A thôi sao?” Tùy Tâm cau mày, hỏi thẳng:
“Bây giờ chính là lúc loài người cần đoàn kết. Căn cứ A là hy vọng duy nhất của những người sống sót, chẳng lẽ không thể nhờ các căn cứ khác hỗ trợ sao?”
Lời vừa dứt, cô lập tức cảm nhận được hai ánh mắt lạnh như băng xoáy thẳng vào mình, giống như thể cô vừa lỡ chạm vào một cấm kỵ.
“Cô nhóc này nghĩ được chuyện đó, chẳng lẽ chúng tôi lại không nghĩ?” Úc Thời Chiêu cười nhạt, trong tiếng cười mang theo chút châm biếm:
“Hiện tại, cả nhân loại đều đang đứng bên bờ vực diệt vong. Nhiệt độ tăng cao, dịch bệnh, và nguy cơ từ lũ thây ma biến dị là mối đe dọa hủy diệt. Ai sẽ chịu hy sinh lực lượng chủ chốt để bảo vệ căn cứ khác chứ?”
Không khí trong phòng lạnh lẽo như sương mù buổi sớm, khiến n.g.ự.c Tùy Tâm nghẹn lại. Nhưng chưa kịp đáp, Úc Tương đã bật dậy, ghế còn suýt đổ ngã.
“Anh, anh có thể nói em thế nào cũng được, nhưng với Tùy Tâm thì anh phải tôn trọng cô ấy!” Anh ta nói thẳng, giọng gắt gao:
“Dù anh tin hay không, Tùy Tâm đã cứu không biết bao nhiêu lần mạng sống của em, của Cảnh Tu Bạch, và cả những người khác. Cô ấy không đáng bị đối xử như vậy!”
“Cô ấy?” Cả Úc Thời Chiêu và ông Úc đều đồng loạt nhìn sang Tùy Tâm, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa dò xét.
“Tùy Tâm xứng đáng.” Dưới ánh mắt càng thêm bất ngờ của hai người họ, Cảnh Tu Bạch cũng quả quyết tiếp lời, giọng chắc nịch:
“Những mạng người mà Tùy Tâm đã cứu, trong thời mạt thế này, đáng giá hơn bất cứ thứ gì. Và cô ấy xứng đáng được tôn trọng.”
Nếu chỉ mình Úc Tương nói, có lẽ tất cả sẽ bị coi như lời bông đùa. Nhưng nay ngay cả Cảnh Tu Bạch cũng nghiêm túc lên tiếng, thái độ của hai người họ trở nên dè dặt hơn.
“Được thôi.” Úc Thời Chiêu nửa tin nửa ngờ, song vẫn hạ giọng:
“Cô Tùy, tôi trả lời câu hỏi của cô lần nữa: chúng tôi đã cầu viện. Nhưng tất cả đều thất bại. Không ai muốn đến đây chịu chết.”
“Sao có thể như vậy…” Úc Tương lẩm bẩm, bàn tay siết chặt nắm đấm.
“Không có gì lạ.” Ông Úc chậm rãi lên tiếng, giọng trầm đục như tiếng trống dội:
“Tin tức về sự xuất hiện của Vua Thây Ma đủ khiến cả xã hội loài người rơi vào hỗn loạn. Giờ hắn chỉ tập trung tấn công chúng ta, khiến những căn cứ khác càng không dám nhúng tay.”
“Lâu Thần… thực sự ở đây sao?” Hơi thở Tùy Tâm khựng lại, trái tim đập dồn dập, cô lập tức hỏi lại.
Ông Úc liếc cô một cái, cái nhìn lạnh lùng nhưng ẩn chứa nỗi u uất nặng nề:
“Chính vì hắn. Nếu không nhờ chúng ta có những chiến binh mạnh mẽ trấn giữ, có lẽ giờ đây căn cứ A đã sụp đổ, chẳng còn tồn tại.”
Câu nói ngắn ngủi ấy, lại nặng trĩu bi thảm.
“Chiến binh mạnh mẽ mà mọi người nhắc đến… là Thiếu tướng Tiêu phải không?” Cảnh Tu Bạch hỏi.
Vừa nghe cái tên ấy, Úc Thời Chiêu khẽ hừ lạnh, vẻ mặt u ám.
Ông Úc đặt tay lên vai con trai, trầm giọng:
“Thời Chiêu, bố đã nói nhiều lần rồi. Dù Tiêu Lê có không hợp ý con ở nhiều điểm, nhưng chỉ cần cậu ta giữ được cổng thành, thì đã đáng để tin tưởng.”
Trong khoảnh khắc không ai chú ý, cả người Tùy Tâm khẽ run lên.
Tiêu Lê… Quả nhiên là anh ta!
Nỗi hoang mang, kỷ niệm cũ, và dự cảm chẳng lành đồng loạt trỗi dậy trong lòng cô, như một cơn bão sẵn sàng cuốn phăng tất cả.