Trong hư không, có một loại sinh vật được gọi là "bóng tối", chúng sống bằng cách hút cạn năng lượng của các thế giới. Không có hình hài, chúng ẩn náu trong cư dân của từng thế giới.
Khi thành công, một thế giới sẽ sụp đổ và trở nên hoang tàn.
Bố cô vốn là một thực thể thần thánh, nhưng vì yêu mẹ cô, ông đã giấu thân phận, sống lặng lẽ trong dải Ngân Hà. Những lần lấy cớ công tác, ông vội vã đến các thế giới khác tiêu diệt bóng tối, sau đó trở về làm một người chồng, người bố tốt.
"Nghe như một câu chuyện tiểu thuyết ba xu." Gương mặt Tuỳ Tâm đầy phức tạp.
"Bố không nghĩ mình là thần thánh." Ông nói: "Cái gọi là thần, chẳng qua chỉ là một giống loài sống lâu hơn, mạnh hơn một chút. Con thấy đấy, bố cũng sẽ già đi."
Tuỳ Tâm gật đầu: "Vậy chuyện này bắt nguồn từ việc bóng tối xâm nhập thế giới tận thế, và vì bố không thể phân thân nên kéo con vào dọn dẹp, đúng không?"
"Không phải đâu, Tâm Tâm. Nếu có thể, bố mong con mãi mãi chỉ là một con người bình thường." Ông lập tức phủ nhận: "Là bóng tối nhận ra con là mối đe dọa với chúng, đã chọn con. Điều duy nhất bố có thể làm là vừa chiến đấu với bóng tối ở các thế giới khác, vừa giúp con mạnh mẽ hơn."
"Vậy ra, hệ thống đó thực sự không phải thứ tốt đẹp gì." Tuỳ Tâm bừng tỉnh: "Bảo sao con cứ có cảm giác nó muốn hại c.h.ế.t con."
"Chuyện này… không phải vậy." Bố cô đột nhiên lộ vẻ bối rối: "Hệ thống đó… vốn là trợ lý mà bố tạo ra để giúp con."
"Cái gì cơ?" Tuỳ Tâm tròn mắt.
"Nhưng thế giới công nghệ cao liên quan đến vũ trụ này vốn là lĩnh vực của lão già kia phụ trách, bố thì không rành lắm." Bố cô gãi đầu: "Tự bố mày mò một chút… không ngờ lại làm ra thứ chỉ biết phá hoại."
"Khoan đã." Tuỳ Tâm tức không chịu nổi: "Bố tạo ra nó để làm gì? Để chọc tức con à?"
"Ý của bố là muốn nó giúp con trở nên mạnh mẽ hơn." Bố cô nói cẩn thận: "Nhưng bố cũng nói rồi, bố không giỏi lắm. Kết quả là, nó quá cứng nhắc, chỉ tập trung vào nhiệm vụ. Khi ý thức của con mạnh hơn khả năng kiểm soát của nó, nó bắt đầu muốn lật đổ con để tự thực hiện nhiệm vụ."
"…" Tuỳ Tâm cạn lời vài giây, rồi hỏi: "Vậy nên, nó chỉ là một sự cố?"
Bố cô ngượng ngùng gật đầu: "Lúc đó bố chiếu lại quỹ đạo ban đầu của thế giới này thành hình ảnh để con xem, cho con chọn điểm năng lực của mình, rồi từ từ giải phóng các giới hạn theo tiến trình của thế giới… Ban đầu bố tính như vậy."
Tuỳ Tâm thở dài bất lực: "Thế còn nhân vật trùng tên với con là sao?"
"Trước khi quyết định đưa con vào đây, bố đã chỉnh sửa ký ức của tất cả những nhân vật liên quan." Bố cô nói: "Nhân vật đó vốn tên là Ngô Thanh Thanh."
"May mà bố nhớ đổi tên." Tuỳ Tâm nhếch môi cười: "Còn chuyện để con từng bước trở nên mạnh mẽ cũng là kế hoạch của bố?"
"Con mạnh mẽ lên không phải kế hoạch của bố, Tâm Tâm. Đó hoàn toàn là sức mạnh của con. Ngay cả bố cũng không ngờ con sẽ đạt tới mức này." Bố cô ôn tồn nói: "Trong thời gian con ở đây, bố đã tiêu diệt hoàn toàn bóng tối ở thế giới của chúng ta. Còn ở đây, nhờ sự nỗ lực của con, mọi thứ cũng gần như kết thúc. Giờ con có thể về nhà rồi."
Con có thể về nhà rồi.
Câu nói ấy đột ngột vang lên trong đầu Tuỳ Tâm, khiến cô bất giác sững người.
Về nhà. Từ giây phút đặt chân đến thế giới này, cô đã mơ về điều đó từng ngày, từng đêm. Và bây giờ, bố cô lại nói: "Con có thể về nhà rồi."
Cô ngẩn người, cố tìm lời: "Con… đã tiêu diệt bóng tối sao? Sao con không nhớ gì cả?"
"Con nghĩ tình trạng mất kiểm soát của thế giới này, những công nghệ và quái vật vốn không nên tồn tại, là thứ con người có thể tạo ra sao?" Bố cô thở dài: "Khi con từ từ loại bỏ những thứ dị thường và bóng tối ấy, sức mạnh của bóng tối cũng yếu dần."
"Raphael là người bị bóng tối ký sinh, đúng không?" Tuỳ Tâm hỏi.
Bố cô gật đầu: "Con bị hôn mê vì anh ta chịu sự điều khiển của bóng tối, muốn chiếm đoạt sức mạnh của con để hoàn thành tham vọng trở thành thần. Những hạt bụi xâm nhập vào cơ thể con chính là những con chip siêu nhỏ mà anh ta tạo ra, nhằm kết nối với não bộ của con."
Mặc dù đã thấy đủ thứ kinh tởm, Tuỳ Tâm vẫn không nhịn được rùng mình: "Khi anh ta chết, thế giới này sẽ trở lại bình thường sao?"
"Sẽ ổn thôi." Bố cô dịu dàng nói: "Con đã chịu đựng đủ rồi, con gái à. Bây giờ, hãy để bố lo phần còn lại."
Tuỳ Tâm im lặng không nói gì.
"Trong m.á.u con có dòng m.á.u của bố, điều đó cho con nhiều sự lựa chọn hơn." Bố cô tiếp tục: "Tâm Tâm, nếu con muốn, con thậm chí có thể vượt qua mọi giới hạn, trở thành chủ nhân của vô số thế giới. Sức mạnh của con vượt xa bố, con hoàn toàn có thể làm được."
Thấy Tuỳ Tâm vẫn không trả lời, ông nhẹ nhàng gọi: "Tâm Tâm?"
"Sau này con có thể đi lại giữa thế giới này và thế giới của chúng ta không, bố?" Tuỳ Tâm hỏi.
"Tất nhiên là được." Bố cô đáp.
"Con biết rồi." Tuỳ Tâm trông rất bình tĩnh. Cô nở một nụ cười với bố, giống như lại trở thành cô bé ngây thơ ngày nào.
"Thế giới này đã là nhiệm vụ của con, con sẽ không bỏ rơi nó." Tuỳ Tâm nói: "Con nói điều này không phải vì con là con gái của bố, mà bởi vì con là người có nguyên tắc, đã làm thì phải làm đến cùng."
Bố cô ngẩn ra.
"Bố có thể yên tâm chăm sóc mẹ và bảo vệ những thế giới khác." Tuỳ Tâm mỉm cười: "Nhưng thế giới này cũng có hàng tỷ sinh linh. Họ cũng đáng được bảo vệ."
Bố cô trầm ngâm một lúc, rồi ánh mắt thoáng vẻ hoài nghi: "Thật sự không phải vì cậu chàng tên Cảnh Tu Bạch sao?"
Mặt Tuỳ Tâm đỏ bừng lên ngay lập tức: "Bố đang nói gì vậy chứ!"
"Ồ," Bố cô nói: "Vậy nếu cậu ấy sắp c.h.ế.t cũng không sao chứ?"
Cả người Tuỳ Tâm cứng đờ trong vài giây: "Gì cơ?"
Bố cô nở nụ cười tỉnh quái, chỉ tay xuống dưới chân cô.
Tuỳ Tâm cảm thấy chân mình chợt hụt hẫng, đôi mắt mở lớn. Còn chưa kịp kêu lên tiếng nào, cơ thể đã rơi xuống với tốc độ chóng mặt.
"Đây là thử thách cuối cùng để con nắm được toàn bộ sức mạnh, Tâm Tâm." Giọng nói của bố cô từ trên cao vọng xuống, vang dội như tiếng sấm: "Hãy tìm lại chính con, rồi—trở thành con người thật của mình!"
Trong khoảng không vô tận, mái tóc đen của Tuỳ Tâm tung bay tự do. Sau cơn hoảng loạn ban đầu, trong mắt cô chỉ còn lại sự kiên định.
Cô không hề có ý định bảo vệ bản thân, ngược lại dang rộng hai tay, thả lỏng cơ thể, để mình rơi xuống với tốc độ nhanh nhất.
Mình phải trở về.
Ý nghĩ ấy bùng lên trong tim cô, như một ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ linh hồn.
Họ vẫn đang chờ mình, mình phải quay về!
Trong cơn đau đớn đến xé lòng, cảm giác về mọi thứ xung quanh đột ngột trở lại với Tuỳ Tâm.
Âm thanh tuyệt vọng vang lên là điều đầu tiên cô nghe thấy. Sau đó, cô cảm nhận được mình đang được ai đó ôm chặt vào lòng, trên mặt và cơ thể bị bao phủ bởi dòng chất lỏng ấm nóng.
"Tu Bạch——"
Cô nghe rõ cái tên được gọi lên, tiếp theo đó là những tiếng va đập nặng nề.
Một dòng chất lỏng nóng hổi khác rơi xuống người cô.
"Đưa cô ấy—-—trả lại cho tôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng gầm giận dữ của con rồng khổng lồ vang lên điên cuồng.
annynguyen
Khi mở mắt ra, Tuỳ Tâm nhìn thấy móng vuốt khổng lồ của con rồng đang lao về phía họ. Nhưng khi va chạm với lớp tường băng dày đặc, hàng loạt mũi nhọn băng đột nhiên xuất hiện, đ.â.m sâu vào lớp vảy của con rồng, khiến m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe.
Cảnh tượng này làm Tuỳ Tâm lập tức tỉnh táo trở lại.
Dùng cả dị năng tấn công lẫn phòng thủ cùng một lúc? Cảnh Tu Bạch không muốn sống sao!
Tim cô như ngừng đập.
Cảnh Tu Bạch đã rơi vào trạng thái mất ý thức, nhưng anh vẫn không buông tay. Anh giữ chặt lấy Tuỳ Tâm trong lòng, không để bất cứ bộ phận nào của cô chạm vào móng vuốt của Raphael.
Lại một cú vô nữa từ con rồng, và Cảnh Tu Bạch dồn toàn bộ dị năng hỗn loạn trong cơ thể để chống lại.
Trên gương mặt anh, đôi mắt nhắm chặt và nét mặt kiên quyết đến mức đáng sợ.
Khi lớp băng phòng thủ lại hình thành, Tuỳ Tâm bất ngờ vươn tay ra.
Cô nắm lấy một trong những mũi nhọn băng, sau đó dồn toàn bộ sức lực đ.â.m thẳng qua móng vuốt của con rồng.
Cả chiến trường lặng ngắt.
"Tuỳ Tâm——"
"Là cô ấy! Cô Tuỳ không chết!"
"Trời ơi, cô Tuỳ vẫn còn sống!"
Cảnh Tu Bạch mở bừng mắt.
Ánh mắt anh tràn ngập cảm xúc khó tả, như người vừa tìm lại được ánh sáng sau vực thẳm. Tuỳ Tâm dịu dàng mỉm cười với anh, đưa tay lên che đôi mắt anh.
"Anh vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút đi."
Hàng mi dài của anh khẽ cọ vào lòng bàn tay cô. Cảnh Tu Bạch không dám nhúc nhích, sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái, cô sẽ lại trở về dáng vẻ lạnh lẽo như lúc nãy.
Nhưng Tuỳ Tâm không làm vậy.
Cô đứng dậy từ trong vòng tay của anh, như thể hoàn toàn không bị thương. Hít sâu một hơi, cô nhắm mắt lại.
Nguồn năng lượng khổng lồ trong cơ thể cô cuộn trào như dòng nước lũ vỡ đê, tràn khắp bốn phương tám hướng. Một cảm giác kiểm soát chưa từng có dâng lên từ đáy lòng. Tuỳ Tâm vận dụng năng lượng này, đẩy tất cả những con chip siêu nhỏ mà Raphael đã gắn trong cơ thể cô ra ngoài.
Nhìn thấy những con chip mà anh ta tốn công tạo ra bị loại bỏ dễ dàng, con rồng gào thét trong cơn thịnh nộ:
"Không thể nào——"
"Không có gì là không thể." Tuỳ Tâm nhếch môi cười lạnh, nắm chặt cây băng nhọn trong tay. Mũi băng vẫn còn dính m.á.u của con rồng, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Sự kinh ngạc của Raphael khiến anh ta mất đi quyền kiểm soát đối với đội quân thây ma. Những thây ma mà anh ta điều khiển trở nên hỗn loạn, dễ dàng bị quét sạch.
Đội quân thuộc hạ của Raphael mất đi sự hỗ trợ từ thây ma, nhanh chóng bị áp đảo, dần dần mất đi ý chí chiến đấu.
Tất cả những người sống sót dồn ánh mắt về phía này, nơi diễn ra trận quyết chiến quyết định số phận thế giới.
Tuỳ Tâm bắt đầu di chuyển.
Với tốc độ vượt quá sức tưởng tượng của con người, thậm chí tạo ra những ảo ảnh, cô lao thẳng về phía con rồng. Con rồng mở to mắt, nhưng không kịp phản ứng—
Cây băng trong tay Tuỳ Tâm đ.â.m sâu vào n.g.ự.c con rồng.
Con rồng cúi đầu xuống, gầm lên:
"Cô nghĩ chỉ thế này có thể g.i.ế.c tôi sao?"
Anh ta đối diện với nụ cười kỳ lạ của Tuỳ Tâm.
"Ai nói tôi định dùng thứ này để g.i.ế.c anh."
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tay còn lại của Tuỳ Tâm rút ra một khẩu s.ú.n.g nhỏ gọn.
"Đạn sao?" Raphael bật cười chế nhạo: "Cô nghĩ thứ vớ vẩn như đạn có thể——"
"Đoàng——"
Câu nói của con rồng bị cắt ngang.
Tuỳ Tâm đặt tay vào vết thương mà mũi băng vừa tạo ra, nổ phát s.ú.n.g đầu tiên bên trong cơ thể anh ta.
Ánh mắt của Raphael tràn ngập sự ngỡ ngàng.
Không dừng lại, Tuỳ Tâm b.ắ.n liên tiếp, từng viên đạn đặc chế được nạp đầy vào cơ thể anh ta.
Loại đạn bình thường không thể gây tổn hại cho cơ thể biến dị của con rồng.
Nhưng loại đạn sinh học đặc biệt lại có thể. Những viên đạn sinh học do Cảnh Tu Bạch chế tạo từ trước, vốn được thiết kế đặc biệt để chống lại virus thây ma, cuối cùng cũng phát huy tác dụng tối đa vào khoảnh khắc này.
Viên đạn mà Tuỳ Tâm luôn chưa từng sử dụng, giờ đây đã trở thành vũ khí quyết định.
Nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự không thể tin của con rồng khổng lồ, Tuỳ Tâm nhếch môi làm khẩu hình b.ắ.n súng: "Đoàng."
Ánh sáng từng chút từng chút biến mất khỏi mắt con rồng. Cơ thể khổng lồ của nó đổ ầm xuống, như một ngọn núi rác khổng lồ, đè nặng lên đám thây ma phía dưới.
Tuỳ Tâm đứng yên tại chỗ, cánh tay vẫn còn nhuốm m.á.u buông thõng xuống.
"Như anh mong muốn, tôi đã tìm lại chính mình."
Không gian chìm vào tĩnh lặng, ngay cả chim chóc cũng im bặt.
Dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời, cô là tiêu điểm duy nhất giữa muôn vàn sự chú ý, rực rỡ hơn cả ánh nắng chói chang…
Trận chiến cuối cùng kết thúc, nhưng số người thiệt mạng cũng lớn đến mức không thể đếm xuể. Chỉ riêng việc dọn dẹp chiến trường đã mất trọn một tuần.
Trong thời gian đó, tất cả mọi người điên cuồng tìm kiếm Tuỳ Tâm, người mà họ muốn ca ngợi và tôn sùng. Nhưng cô như đã biến mất hoàn toàn, dù có đào bới khắp nơi cũng không tìm được dấu vết nào.
Khi ấy, Tuỳ Tâm đã lái chiếc mô tô phân khối lớn, chạy vượt tốc độ trên một con đường cách đó hàng trăm cây số.
Phía sau xe cô là vị khách duy nhất. Khi bóng dáng hai người hòa vào ánh chiều tà, giữa tiếng cười thoải mái của Tuỳ Tâm, vang lên một giọng nam yếu ớt:
"Chúng ta có thể đổi xe được không? Được không? Tôi rõ ràng thấy cô đã thu chiếc xe khác vào không gian của mình rồi mà..."
Hoàn chính văn -