Chiến trường sau trận quyết chiến rộng lớn đến mức khó mà hình dung, một trận chiến đủ để đi vào lịch sử.
Khi mọi thứ kết thúc, cả chiến trường ngập trong xác chết, tàn tích của con người và thây ma đan xen, m.á.u từ cả hai hòa lẫn vào nhau.
Dù họ c.h.ế.t với danh phận gì, linh hồn họ sẽ được yên nghỉ sau cái chết.
Biết được thân phận thật của mình, trong lòng Tuỳ Tâm tràn ngập niềm vui khi nhận ra mình có thể trở về nhà, nhưng ngoài điều đó, cô không cảm thấy khác biệt nhiều so với trước kia.
Sau trận chiến, cô cùng mọi người bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
Đội quân mối trắng và bầy sói đến chào từ biệt cô.
Lần này, thái độ của họ kính trọng hơn trước rất nhiều.
"Thưa vị khách đáng kính, chúng tôi luôn mong chờ được đón tiếp cô và những người bạn của cô lần nữa."
Chỉ huy của đội quân mối trắng cúi đầu sâu, những chiếc râu khác áp sát mặt đất, chỉ để lại một chiếc duy nhất được Tuỳ Tâm nắm giữ.
"Cảm ơn sự giúp đỡ to lớn của các bạn. Nhờ chuyển lời chào của tôi đến nữ hoàng mối." Tuỳ Tâm đáp lời với giọng điệu nhẹ nhàng.
Chỉ huy mối cúi đầu lần nữa, chờ đến khi Tuỳ Tâm buông râu ra, nó mới ngoan ngoãn lui về.
Đội quân mối trắng nối đuôi nhau rời đi, trên lưng mang theo một ít lương thực được con người trao tặng.
Tuỳ Tâm quay sang nhìn vua sói.
"Ngay từ lần đầu gặp cô, tôi đã cảm nhận được mùi hương không thuộc về thế giới này trên người cô." Vua Sói không cần dùng lời, chỉ cần ánh mắt nóng bỏng như dung nham nhìn cô, nó đã khiến Tuỳ Tâm hiểu rõ ý tứ.
"Nhờ có sự bảo vệ của cô, tôi vô cùng biết ơn."
Tuỳ Tâm gãi gãi mặt, hơi ngượng ngùng:
"Chúng ta cũng xem như bạn cũ rồi, đừng nói chuyện kiểu văn vẻ như thế, tôi không quen."
Vua Sói ngẩn ra, sau đó khóe mắt ánh lên một nụ cười.
"Khi nào cô cần gọi tôi, chỉ cần bảo bất kỳ sinh vật nào. Nó sẽ đưa tôi đến bên cô."
"Được." Tuỳ Tâm nhìn vua sói như một người bạn đồng hành đã chiến đấu cùng mình. Cô nắm lấy một bàn chân vua sói, siết chặt tay.
"Hẹn gặp lại."
Vua Sói cúi đầu chào cô một cách tao nhã, sau đó dẫn theo bầy sói rời đi, không nhận bất kỳ vật phẩm tặng thêm nào từ con người.
Tuỳ Tâm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với những người vẫn đang lén quan sát cô.
Bao gồm cả Cảnh Tu Bạch, tất cả những người bị thương nặng còn sống đều đã được điều trị. Tuy nhiên, vì chỉ có Khương Từ Quân sở hữu dị năng trị liệu, cô ấy đã phải sử dụng sức mạnh đến mức kiệt sức và ngất xỉu ngay tại chỗ.
Những người bị thương chưa hồi phục được đưa đến bệnh viện và được chăm sóc chu đáo. Nhưng đối với Khương Từ Quân, việc vượt qua giới hạn đã giúp cô ấy nâng cao cả sức mạnh lẫn khả năng kiểm soát dị năng, từ đó có thể giúp đỡ nhiều người hơn trong tương lai.
Tuỳ Tâm hoàn toàn không có chút tự nhận thức nào về việc mình vừa trở thành "vị cứu tinh". Khi di chuyển người bị thương, người khác cần hai người khiêng một, nhưng cô có thể bế hai người bằng một tay. Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn cho vết thương của họ, cô chọn cách bế từng người một theo kiểu bế công chúa.
Đương nhiên, khi người trong lòng nhận ra người đang bế họ là Tuỳ Tâm, sự kích động cùng cảm giác sợ hãi đã khiến không ít người suýt ngất thêm lần nữa.
Còn đám thây ma, mất đi sự điều khiển của Raphael, chẳng thể nào chống cự trước cỗ máy chiến tranh khổng lồ.
Sau khi đưa thêm một đợt người bị thương lên xe, Tuỳ Tâm gặp Dung Phượng, người cũng đang giúp vận chuyển.
Cô hơi bất ngờ, nhận ra từ khoảng cách gần, những đường nét của Dung Phượng dường như trở nên sắc sảo hơn. Thần thái lạnh lùng trước đây giờ đã được thay thế bởi vẻ phong sương dày dặn.
"Anh về thật đúng lúc nhỉ. Hay là về muộn chút nữa để kịp giờ ăn tối?" Cô chẳng khách khí với Dung Phượng chút nào.
Dung Phượng biết cô đùa, nụ cười hiếm hoi hiện lên trên gương mặt anh ta:
"Đường xa, để cô chờ lâu rồi."
Tuỳ Tâm im lặng một lúc, giơ tay nắm thành nắm đấm, nhẹ nhàng đ.ấ.m lên vai anh ta.
"Vất vả cho anh rồi." Cô nói với vẻ nghiêm túc:
"Những lực lượng anh kéo về có làm anh tán gia bại sản không?"
"Chúng đều là đồ vật vô tri. Giờ tận thế sắp qua, tôi cũng nên đổi nghề thôi. Không thể làm một tay buôn vũ khí mãi được." Dung Phượng cười nói.
"Có kế hoạch gì chưa? Cần tôi giúp không?" Tuỳ Tâm hỏi với vẻ quan tâm.
"Nếu cần, tôi sẽ không khách sáo." Anh ta lắc đầu.
"Phải thế chứ." Cô cười đáp lại.
Hai người không nói thêm nhiều, vì công việc vẫn còn ngổn ngang.
Trong khi làm việc, Tuỳ Tâm không ngừng ngước lên tìm kiếm bóng dáng của Úc Tương và Úc Thời Chiêu, nhưng vẫn không thấy đâu. Vẻ lo lắng lặng lẽ phủ lên khuôn mặt cô.
Buổi tối, việc dọn dẹp chiến trường tạm dừng. Tuỳ Tâm lập tức đến bệnh viện của căn cứ.
Bệnh viện này vốn là cơ sở lớn nhất của thành phố A, nay chật kín người.
Khi Tuỳ Tâm xuất hiện, cả bệnh viện lập tức im lặng. Nhiều bệnh nhân cố gắng gượng dậy khỏi giường để bày tỏ lòng kính trọng và biết ơn.
Cô lập tức hối hận, đáng lẽ cô nên quàng khăn hay đeo khẩu trang trước khi vào đây.
Tuỳ Tâm vội vàng rời khỏi đám đông và tiến vào khu phòng bệnh phía sau.
Vừa rẽ qua góc hành lang, cô đã nhìn thấy Úc Tương ngồi thẫn thờ trên sàn.
Tim cô chợt thắt lại, bước nhanh đến, lặng lẽ đứng trước mặt anh ta.
Úc Tương nhìn đăm đăm về phía trước:
"Từ Quân đã chữa trị cho anh ấy. Vết thương trên cơ thể thì có thể chữa, nhưng còn trong đầu thì khó mà giải quyết."
Tuỳ Tâm liếc nhìn vào phòng phẫu thuật. Bên trong, Hoà Lai và Giáo sư Cảnh đang vây quanh giường bệnh của Úc Thời Chiêu, bàn luận điều gì đó.
"Có Hoà Lai ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Cô an ủi Úc Tương, nhưng ánh mắt lại lặng đi khi nghĩ đến cậu thanh niên xuất sắc trong lĩnh vực tỉnh thần lực.
Úc Tương kéo khóe môi, nở một nụ cười cứng nhắc và vô hồn.
"Thật ra anh ấy vốn không cần làm vậy." Anh ta nói:
"Khi người của Raphael tấn công cổng thành, anh ấy đáng lẽ chỉ cần đứng trên tường quan sát. Nhưng khi thấy cổng sắp bị phá, anh ấy lại lao xuống, định dùng cơ thể mình để ngăn chặn. Rõ ràng bao nhiêu binh sĩ cũng không giữ được, thêm anh ấy vào thì có ích gì chứ?"
Tuỳ Tâm cảm thấy lòng chùng xuống. Trận chiến này còn khốc liệt hơn những gì cô từng nghĩ.
"May mà cô nhanh chóng g.i.ế.c được Raphael." Úc Tương ngẩng đầu nhìn cô:
"Nếu không, cả anh tôi, Cảnh Tu Bạch, hay chính tôi, chẳng ai có thể ngăn được anh ta. Không biết thế giới này sẽ biến thành cái gì nữa."
Giọng anh ta trầm xuống:
"Tôi chưa bao giờ nghi ngờ cô có thể làm được, Tuỳ Tâm. Chưa bao giờ."
Vừa nói, mắt anh ta dần đỏ hoe. Sự tàn khốc của tận thế, họ đã cùng nhau trải qua quá nhiều. Giờ đây, cuối cùng mọi thứ cũng kết thúc.
"Tuỳ Tâm, tôi quyết định sẽ thay anh trai mình bảo vệ nơi này." Úc Tương nói:
"Trước đây tôi hay ham chơi, nghĩ rằng những chuyện này không làm cũng sẽ có người khác làm. Nhưng giờ tôi nhận ra, nếu tôi không làm, thì phải để người khác gánh vác thay."
Những lời nói có phần rối rắm, nhưng Tuỳ Tâm hiểu được.
Úc Tương thở ra một hơi dài:
"Có lẽ tôi phải nói lời tạm biệt với Úc Tương vô lo vô nghĩ ngày trước. Tôi sẽ nhớ anh ta."
Tuỳ Tâm cúi xuống, nhìn vào khuôn mặt cố tỏ vẻ bình thường nhưng đầy nước mắt của Úc Tương.
"Anh ta sẽ luôn tồn tại." Tuỳ Tâm nhẹ nhàng lau mặt cho anh ta, nghiêm túc nói:
"Anh ta cũng là một phần của anh, đừng vứt bỏ anh ta."
Úc Tương chớp mắt, hít sâu một hơi:
"Tôi hiểu rồi… Nhưng lần sau cô đến đây, tôi sẽ thật sự là chủ nhà. Không ai dám cản cô ở ngoài nữa đâu."
Tuỳ Tâm mỉm cười.
Chiến thắng và những tang lễ diễn ra song song. Con người không có nhiều thời gian để tiếc thương quá khứ, bởi số lượng thây ma do Raphael triệu hồi còn lớn hơn nhiều so với ngày quyết chiến. Nhiệm vụ tiếp theo là tiêu diệt hết chúng, ít nhất là để những người muốn trở về nhà có một con đường an toàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuỳ Tâm không ngần ngại, đích thân dẫn đội đến những khu vực đông đúc thây ma nhất để tiêu diệt.
Ngày đầu tiên, đội của cô chỉ có Dung Phượng, Trần Hành, Hàn Tử Mặc, Vĩnh Ninh và Leonid.
Ngày thứ hai, Úc Tương gia nhập.
Ngày thứ ba, Cảnh Tu Bạch vừa hồi phục sau chấn thương nặng, cũng quay lại đội.
Chỉ có Khương Từ Quân vẫn phải ở lại bệnh viện để cứu chữa cho vô số người bị thương.
Đội của họ trở thành mũi d.a.o nhọn, càn quét bầy thây ma như gió lốc, không gì cản nổi.
"Anh trai tôi tỉnh lại rồi!" Úc Tương đã lấy lại sức sống, vừa ôm khẩu s.ú.n.g máy b.ắ.n tan tành thây ma, vừa lớn tiếng báo tin với mọi người:
"Hoà Lai nói anh ấy không sao nữa, nhưng tổn thương trong đầu cần thời gian để phục hồi!"
"Thật tuyệt vời." Hàn Tử Mặc đáp:
"Nhà họ Úc đã đủ phần ngu ngốc với cậu rồi, không thể thêm một người nữa đâu."
"Cái đồ họ Hàn, ra đây quyết đấu với tôi!" Úc Tương giận dữ hét lên.
Tuỳ Tâm không nhịn được cười. Cô thực hiện một cú nhào lộn về phía trước, tiện tay giải quyết vài con thây ma, hạ cánh ngay bên cạnh Cảnh Tu Bạch.
"Anh đừng quá sức." Tuỳ Tâm nhìn trời, nhìn đất, nhưng không nhìn người bên cạnh:
"Từ Quân nói anh cần nghỉ ngơi. Nguy cơ vỡ nát cơ thể không phải chuyện đùa."
"Không sao đâu." Không biết có phải vì chưa hồi phục hoàn toàn hay không, giọng Cảnh Tu Bạch dịu dàng đến mức khiến cô có chút khó chịu:
"Chỉ cần em không sao là được."
"Tôi đương nhiên không thể có chuyện gì." Tuỳ Tâm bỗng cảm thấy nóng bừng ở tai. Cô đảo mắt một vòng, không nghe thêm lời nào của anh, lập tức lộn một vòng nữa, nhảy đi chỗ khác.
Cảnh Tu Bạch khép miệng lại, nhìn theo bóng dáng cô, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ và dịu dàng.
Tối hôm đó, trời bất chợt đổ mưa. Kể từ mùa tuyết rơi năm đầu tiên của tận thế, đã rất lâu rồi không có cơn mưa nào.
Cơn mưa này làm nhiệt độ dịu đi, như mang sự sống trở lại mảnh đất cằn cỗi này.
Khi các đội khác đến hội quân, họ chỉ thấy khu vực nguy hiểm nhất này đã bị đội của Tuỳ Tâm tiêu diệt sạch sẽ.
Tuỳ Tâm mặc áo ba lỗ thể thao, quần short ngắn, khoác ngoài một chiếc áo sơ mi trắng. Vai cô vác khẩu s.ú.n.g trường, đứng trên đống thây ma, đôi mắt nhàn nhạt nhìn về phía chân trời nơi những đám mây đỏ rực như bốc cháy. Trong tay cô, một điếu t.h.u.ố.c mảnh mai cháy âm ĩ, tỏa khói mờ hòa vào màn mưa. Khoảnh khắc ấy, cô như cách biệt với thế giới. Mọi người kính trọng cô, ngưỡng mộ cô, nhưng không ai có thể bước vào thế giới của cô.
Lúc này, Cảnh Tu Bạch bước tới, đưa tay về phía một người trong đội vừa đến:
"Tìm được chưa?"
"Báo cáo, đội trưởng Cảnh, nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc!" Người đó sững lại một chút, thoát khỏi bầu không khí mà Tuỳ Tâm tạo ra, giao gói đồ nguyên vẹn cho Cảnh Tu Bạch.
Cảnh Tu Bạch liếc nhìn, hài lòng gật đầu:
"Cảm ơn, vất vả rồi."
"Không sao đâu, không sao đâu, chỉ tiện tay thôi." Người nọ ngại ngùng xua tay liên tục.
Sau đó, Cảnh Tu Bạch bước thẳng về phía Tuỳ Tâm.
Vùng đất của Tuỳ Tâm, nơi mọi người đều yêu thích nhưng không ai dám làm phiền, bỗng nhiên xuất hiện một người lạ.
Anh lấy điếu t.h.u.ố.c trên tay Tuỳ Tâm, dập tắt một cách tự nhiên, rồi dùng tay mình thay thế vị trí cũ.
Mười ngón tay đan xen.
Cảnh tượng này không chỉ khiến những người xung quanh sững sờ, mà ngay cả Tuỳ Tâm cũng ngơ ngác.
Cô quay đầu nhìn Cảnh Tu Bạch, đôi mắt mở to, hiếm khi thấy vẻ mặt bối rối như vậy. Nhưng đôi tay từng dễ dàng vặn gãy cổ thây ma chỉ khẽ run trong lòng bàn tay anh, chứ không rút ra.
Ánh mắt Cảnh Tu Bạch thoáng hiện lên nét hài lòng.
Anh giơ túi bột giặt trong tay còn lại, khẽ lắc:
"Bột giặt tìm được rồi, mình về nhà thôi?"
Tuỳ Tâm lại ngớ ra, buột miệng hỏi:
"Sao anh biết em đang nghĩ đến bột giặt?"
Cảnh Tu Bạch nhẹ nhàng đáp:
annynguyen
"Tối qua anh nghe ai đó than phiền rằng đã hết sạch hàng dự trữ, anh đoán không sai, đúng không?"
Tuỳ Tâm sững sờ, mở miệng mà không biết nói gì. Cô biết Cảnh Tu Bạch rất tỉnh tế, lại còn nhớ lâu, nhưng không ngờ anh lại chú ý đến cả chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Cảnh Tu Bạch nhướng mày, cố tình lái vấn đề:
"Em không cần thì anh tự về nhé."
Tuỳ Tâm vội vàng:
"Cần chứ! Cần chứ!"
Thế là cô bị Cảnh Tu Bạch nắm tay, như một đứa trẻ, được dắt về nhà.
Tuỳ Tâm gãi đầu, không hiểu vì sao mọi chuyện lại phát triển kỳ quái nhưng cũng rất tự nhiên như vậy.
Vài ngày sau, cô quyết định tiếp tục hành trình.
Dù kẻ phản diện đã bị tiêu diệt, nhưng còn rất nhiều chuyện chưa dọn dẹp xong. Giờ đây, bạn bè cô đều đã có trách nhiệm và vị trí riêng, không còn như trước kia, vô lo vô nghĩ. Thế nên Tuỳ Tâm dự định sẽ đi một mình.
Khi cô đang cẩn thận thu lại số bột giặt chỉ mới dùng một chút vào không gian chứa đồ, cửa phòng bất ngờ bị gõ.
Cảnh Tu Bạch tựa vào khung cửa, ánh mắt nhìn cô không chút ngạc nhiên:
"Sáng mai khởi hành à?"
"Không có chuyện gì mà anh không biết sao, anh Cảnh?" Tuỳ Tâm trêu đùa.
Cảnh Tu Bạch cười khẽ:
"Anh đặc biệt đi hỏi vị trí căn cứ của Raphael, thế mà em vẫn không để lộ, em cũng làm khó anh rồi."
Tuỳ Tâm bất đắc dĩ:
"Thôi được, em nhận thua."
Cảnh Tu Bạch nghiêm túc:
"Cho anh đi cùng."
"Đừng đùa nữa." Tuỳ Tâm nói.
"Bố anh bảo anh đích thân mang mẫu thí nghiệm về." Cảnh Tu Bạch nghiêm túc:
"Hay em tự nói với ông ấy đi?"
Nhớ đến ông chú rảnh rỗi lại đòi cô dạy Thái Cực Quyền, Tuỳ Tâm lập tức đau đầu.
"Cho anh đi cùng đi." Giọng Cảnh Tu Bạch mềm lại:
"Em biết nấu ăn không? Em nhớ đường không? Em biết tìm bột giặt để giặt đồ không? Anh đều biết hết, dẫn anh đi theo nhé."
Tuỳ Tâm vốn đã có chút cảm xúc không nói rõ dành cho anh, giờ đây nghe giọng nói mềm mỏng của anh, lập tức cảm thấy mình muốn đầu hàng.
"Đến phòng thí nghiệm, em phân biệt được mẫu nào có ích, mẫu nào không à?" Cảnh Tu Bạch tung chiêu cuối:
"Dù có tìm được cơ thể của Lâu Thần, em không biết lái xe thì làm sao đưa anh ta về? Dẫn anh theo, em sẽ không thiệt thòi."
Tuỳ Tâm thật sự chịu thua anh.
"Biết rồi." Cô quay đầu đi, cố ý để anh nhìn thấy phần sau đầu mình, giọng nói khó chịu:
"Vậy… chỉ hai chúng ta thôi?"
"Chỉ hai người chúng ta thôi." Cảnh Tu Bạch nghiêm trang:
"Đây đâu phải du lịch, đông người sẽ bất tiện."
Tuỳ Tâm mím môi, đột nhiên không muốn từ chối nữa.
Cô đã nói hết mọi chuyện với bạn bè, thế nên sáng hôm sau, một chiếc mô tô phân khối lớn rời khỏi căn cứ A, hướng về phía chân trời xa hơn.
Còn về những lời trách móc đầy uất hận của hành khách duy nhất, chúng ta đã thấy trong đoạn cuối rồi.