Sáng sớm, không khí ngập tràn trong một mảnh ướt át trắng xoá, thái dương thần trong suốt như một viên bảo thạch đã bắt đầu tỉnh giấc nơi cuối đường chân trời, ngày nghỉ thứ hai trong chuỗi hai ngày nghỉ phép liên tiếp cũng đã chính thức bắt đầu.
Hàn Phong sau khi rời đi biệt thự Đại Hắc Cẩu cũng không có trở về phòng riêng nghỉ ngơi mà cứ thế chạy tới thẳng khu huấn luyện trung tâm, sau đó triệu hồi ra hơn chục băng nô - thây nô các loại rồi đẩy tới bốn phương tám hướng tiến hành luyện tập thường nhật, bản tôn thì lên cung lắp tên, tâm thần hoàn toàn đầu nhập vào trong trạng thái tập trung cao độ.
Bất kể ngày hôm trước có xảy ra chuyện gì, ngày hôm nay cũng phải cố gắng nỗ lực, còn phải nỗ lực hết sức mình, đây chính là bước chuẩn bị để cho những điều đã tốt từ hôm trước được nâng cao, những điều chưa tốt bị loại trừ, những điều chưa có được bắt đầu khởi động, và những điều đã có được phát triển mạnh mẽ hơn, có vậy thì tương lai ngày mai mới có thể trở nên ngày một tốt hơn.
Vútttttttt...
Vútttttttt...
Vútttttttt...
...
7h22p, sau khi đã hoàn thành xong khoá huấn luyện thường quy, Hàn Phong lúc này mới chịu thoả mãn dừng lại, hắn phất tay thu hết tất cả dụng cụ hỗ trợ xung quanh lại rồi nhún chân một cái, thân thể đã biến mất tại chỗ.
Tới khi xuất hiện trở lại hắn đã đứng tại phòng bếp, lúc này một bên uể oải cởi ra áo lót ướt đẫm mồ hôi, một bên thều thào rên rỉ:
- Đói quá, có gì ăn không...
Đứng tại đảo bếp tất nhiên vẫn là Hương Vẫn Tình, vị bảo mẫu này dường như đã quá quen thuộc với lịch trình làm việc hàng ngày cùng với phong cách di chuyển xuất quỷ nhập thần đột nhiên hiện ra của thủ lĩnh trấn Hi Vọng rồi, bởi vậy không có bị âm thanh bất ngờ vang lên phía sau làm cho giật mình, lúc này nàng ta nhanh chóng bưng tới một đĩa đồ ăn rồi nhẹ giọng nói:
- Anh ăn tạm cái này trước nhé.
Thủ lĩnh trấn Hi Vọng nhìn chằm chằm vào hai khoả cầu thịt no tròn trắng nõn trước mắt, kia dường như còn điểm thêm hai hạt đậu ửng hồng sưng tấy, trong mũi bắt đầu ngửi được hương vị da thịt ướt át mê mẩn...
Hửm?
Khụ khụ...
Hàn Phong nhìn tới đĩa đồ ăn vàng ươm trước mắt, trong mũi bắt đầu ngửi được hương vị béo ngậy ngọt ngào, lúc này không khỏi nuốt một ngụm nước bọt mà hấp tấp hỏi:
- Món gì đây?
Hương Vẫn Tình khuôn mặt xuất hiện đôi chút ửng hồng, nàng lấy tới một con dao nhỏ cùng chiếc dĩa đặt xuống chiếc khăn ăn phía trước, nhỏ giọng đáp:
- Trứng Benedict.
Sau khi nói xong, lại nhìn tới khuôn mặt ngu đụt như một con la của người đang ngồi ở kia, nàng đành phải giải thích chi tiết:
- Là bánh muffin Anh kết hợp cùng thịt xông khói chiên giòn và sốt Hollandaise...
- ...
Hàn Phong vẫn là nghe không hiểu lắm, ba cái tiếng Ả Rập này hắn là ngu nhất, đặc biệt là ăn phải dùng dao nĩa là thấy không giòn rồi, lúc này không nhịn được nữa mà thò tay bốc hết thứ vàng vàng nâu nâu trên đĩa ăn lên nhét hết vào mồm, sau đó vừa nhồm nhoàm nhai nuốt vừa nhiệt tình tán thưởng:
- Ngon quá, rất mềm mại, vừa béo vừa múp, rất ướt át, còn món gì nữa không...
Hương Vẫn Tình nghe tới cái nhận xét quỷ dị này, khuôn mặt càng thêm mấy phần ửng đỏ, nàng khẽ cắn môi một cái rồi mới xoay người bước qua bên kia, từ trên bàn bếp đem tới bên này một đĩa xôi lớn đặt trước mặt Hàn Phong, phụng phịu nói:
- Đây là xôi cua... Anh ăn chậm thôi...
- Ân, ăn chậm mà, ăn chậm mà...
Hàn Phong một bên bốc xôi nhét vào mồm, một bên vẫn tiếp tục từ phía sau ngắm trộm mông bảo mẫu.
Haizzzz... Thật sự là tuyệt tác của tạo hoá mà... Không hiểu tại sao lại ngon được tới vậy.
Nhìn mà muốn lao lên vi phạm điều 1 bộ luật Hi Vọng luôn quá...
Mọi khi hắn phải để ý tới thư ký ngồi bên cạnh, không dám ngắm nhiều, kia nếu lộ ra không phải sẽ rất mất mặt sao, chẳng qua hôm nay thư ký đã ôm theo con mèo ngu trở về trấn Hạ Sa thăm người thân rồi, hắn chính là thoải mái ngắm mà không sợ bị phát hiện.
Lại nói, bảo mẫu của hắn mặc chiếc váy trắng này quá mức hấp dẫn đi mà, độ dài rất vừa phải, ngồi ở vị trí này, không cần Siêu Thị Giác, chỉ cần tập trung một chút, vậy thì thi thoảng cũng có thể nhìn thấy chút ít cảnh xuân, kia thực sự là vô cùng múp.
Này mà đứng từ phía sau đẩy tới phía trước, hai người ở tại phòng bếp nấu món ốc vòi voi chấm mayonaise thì đúng là chảy hết nước luôn nhé...
Khụ khụ, ăn xôi cua thôi, chỉ nên ăn xôi cua thôi...
Sau khi đớp xong bữa sáng có giá khoảng 10 ngày lương cơ bản, Hàn Phong lúc này mới chịu thoả mãn mà chui vào phòng tắm ngâm ấm, hắn vừa nghịch nước, vừa lôi báo cáo ra đọc.
Bên cạnh hắn, một băng nô cao 1,78m cũng đang đứng tựa lưng vào tường, trên tay là vài bản báo cáo có chung một hệ liệt với thứ mà bản tôn đang đọc.
Đây là nửa còn lại trong tổng số báo cáo về "lòng dân" mà Liễu Huyên thu thập được, tối qua hắn còn chưa có đọc xong, hôm nay nhất định phải đọc nốt, nội dung bên trong chính là "cảm nghĩ của bản thân về thủ lĩnh Hàn Phong".
Những báo cáo này, hay có thể coi như khảo sát này, có phạm vi bao phủ sâu và rộng nhất từ trước tới nay, cũng chân thật nhất từ trước tới nay, so với toàn bộ phiếu nguyện vọng đã từng thu thập đều có tính tham khảo lớn hơn nhiều. Bởi vì những khảo sát này được thực hiện trong vô tình, trong âm thầm, với bên hỏi là quân xanh được cài cắm từ lâu, được đào tạo cách ẩn nhẫn và định hướng dẫn dắt tương đối bài bản, khi thực hiện khảo sát, bọn họ đều lợi dụng thời điểm thích hợp để "ra tay", trong khi bên trả lời là hơn 2000 người còn lại của trấn Hi Vọng, bọn họ không hề có một chút đề phòng, không hề biết câu trả lời của bản thân sẽ được ghi lại, từ đó sẽ bị dẫn dắt để đưa ra câu trả lời từ tận đáy lòng.
Hàn Phong đã ngồi trong bồn tắm được nửa tiếng, nước ấm xung quanh đã nguội bớt đôi phần, mà ánh mắt hắn cũng càng lúc càng trở nên sâu thẳm.
Trước mắt hắn là một khảo sát của một nữ đội viên thuộc đội xây dựng, nhận xét của nàng ta về thủ lĩnh trấn Hi Vọng chính là: Xấu xa...
Thủ lĩnh trấn Hi Vọng tuyệt đối không phải một người tốt, hắn là một người xấu đang giả danh người tốt...
------
Khi nào con người trở nên xấu xa nhất?
Con người xấu xa nhất khi truy cầu tiền bạc, quyền lực, danh vọng, sắc dục, tham vọng?
Con người xấu xa nhất khi không còn bị quy tắc áp chế?
Con người xấu xa nhất khi bị dồn vào bước đường cùng?
Con người xấu xa nhất khi đã có tất cả mọi thứ?
Con người xấu xa nhất khi đánh mất nhân tính?
Con người xấu xa nhất khi không còn gì để mất?
Con người xấu xa nhất khi bị đụng chạm tới lợi ích?
Con người xấu xa nhất khi phát điên?
Con người xấu xa nhất khi bị phi phàm ăn mòn, nô dịch, thao túng?
Có lẽ đều không phải, hay chính xác hơn là, tất cả những điều trên, đều không đủ...
Con người tuy rằng rất xấu xa, cũng có rất nhiều yếu tố có thể gia tăng sự xấu xa này lên, thế nhưng dù có xấu xa đến cỡ nào đi chăng nữa thì mức độ xấu xa của một cá nhân cũng chỉ gói gọn trong phạm vi bản thân thể hiện, nếu bản thân làm ra hành động táng tận lương tâm tới mức độ nào, vậy thì trình độ xấu xa sẽ nằm ở mức độ đó, do đó, một người sẽ mãi mãi không thể trở nên thực sự xấu xa, bởi vì bản thân ở hiện tại không bao giờ có thể xấu hơn được bản thân ở tương lai, bởi vì suy nghĩ ở hiện tại vĩnh viễn cũng không bao giờ đuổi kịp suy nghĩ ở tương lai, bởi vì bản thân ở hôm nay luôn luôn tốt hơn ngày mai.
Không ai biết ngày mai bản thân có thể biến thành lệ quỷ hay quái vật hay không, do đó, bản thân ở hiện tại luôn luôn có được sự lương thiện và tốt đẹp so với phiên bản xấu nhất của mình.
Thậm chí, ngay cả trong tương lai xa xôi tiếp theo, nơi mà bản thân đã hoàn toàn hoá thành lệ quỷ, đã hoàn toàn mất đi nhân tính, đã trở nên xấu xa hơn tất thảy mọi quy chuẩn đang hiện hữu trên đời, người ta vẫn như cũ chưa thực sự đạt tới xấu xa. Bởi vì sự xấu xa đó vẫn như cũ gói gọn trong một chữ "bản tâm", bản thân không thể biết đó đã là cực hạn xấu xa của mình hay chưa, mình có thể xấu xa hơn nữa hay không, do đó, tương lai cũng không phải là phiên bản xấu xa nhất của con người.
Câu trả lời cho câu hỏi: Khi nào con người trở nên xấu xa nhất...
Có lẽ, đó là khi con người hiện ra trong suy nghĩ của người khác...
Phiên bản xấu xa nhất của một người, đó là phiên bản mà ở đó họ không phải là chính họ.
Phiên bản mà bản thân cũng không thể biết, không thể kiểm soát, không thể ngờ tới, và không thể chống cự lại.
Chúng ta luôn luôn có xu hướng nghĩ rằng người khác xấu xa, hay có thể nói rằng, chúng ta luôn nghĩ xấu cho người khác, đặc biệt là khi người đó thành công hơn mình, hay khi người đó làm được những điều mà bản thân không làm được, những suy nghĩ này càng thêm được khuyếch đại bội phần, từ đó một phiên bản khác của con người sẽ được dựng lên trong suy nghĩ của người khác.
Đây chính là một người xấu xa nhất.
Những "người xấu" này bắt đầu xuất hiện trong tâm trí mỗi người ngay từ khi nhân loại bắt đầu biết nhận thức, cho tới tận khi nhân loại hoàn toàn lìa đời.
Khi đi học, bạn học được điểm cao, chúng ta liền nghĩ bạn học chép phao, quay cóp, học tủ, được thầy cô nâng đỡ. Từ đó bạn học trở nên vô cùng xấu xa.
Khi đi làm, có những bạn gái thăng tiến rất nhanh, chúng ta liền nghĩ bạn gái có quan hệ bất chính với cấp trên, nghĩ bạn gái dùng sắc đổi tình, dùng lỗ làm lãi. Từ đó đồng nghiệp nữ này trở nên vô cùng xấu xa.
Khi lướt mạng xã hội, có những người rất giàu có, rất thành đạt, họ đứng lên chia sẻ kinh nghiệm, chúng ta liền nghĩ bọn họ làm ăn phi pháp, không có bông tuyết nào là trong sạch, không có thương nhân nào là không lừa đảo. Từ đó những người thành đạt này trở nên vô cùng xấu xa.
Khi xem thời sự, có những vị lãnh đạo rất trẻ trung đã leo tới chức vụ cao, chúng ta liền nghĩ bọn họ là con ông cháu cha, hoặc đi cửa sau lo lót chạy vạy. Từ đó những vị quan chức này trở nên vô cùng xấu xa.
Ngay cả khi các vị quan chức xấu bị đưa ra xét xử, chúng ta vẫn như cũ nghĩ rằng đây chỉ là thanh trừng vây cánh, những người tìm được bằng chứng để đưa người khác ra xét xử kia mới là những người xấu xa.
Khi hàng xóm xây được căn nhà khang trang, trong khi người thân của họ thì không được như vậy, chúng ta liền nghĩ người kia chiếm hết của cha anh chú bác, ích kỷ bất nhân. Từ đó hàng xóm trở nên vô cùng xấu xa.
Thậm chí, ngay cả đối với những người thực sự xấu, chúng ta cũng sẽ mặc nhiên cho bản thân cái quyền gán ghép thêm vô số những tình tiết xấu xa cho họ.
Một cậu thanh niên 17 tuổi cầm phóng lợn chạy ngoài đường, tuy đúng là cậu ta rất xấu xa, nhưng ở trong suy nghĩ của mọi người, cậu ta đã trở thành một đống cứt rồi, vừa là một thằng thất học, vừa là một thằng mất dạy, vừa là một thằng vô đạo đức, vừa là một thằng thất bại, thằng này hết cứu rồi, và sẽ được tuyên án tử hình ngay lập tức.
Trong thực tế, có lẽ cậu ta không xấu tới vậy, và bản thân cậu ta cũng không bao giờ có thể trở thành một người như vậy.
Chỉ có một phiên bản "cậu ta" đang tồn tại ở bên trong suy nghĩ của người khác mới thực sự là người xấu xa tới vậy, đạt tới "chân ma" chân chính.
Cho tới cả khi sắp lìa đời, khi đã nằm trên giường bệnh, người ta vẫn sẽ nghĩ liệu bác sĩ có đang thực sự muốn cứu mình hay không, chỉ cần có suy nghĩ này hiện lên, vậy thì bác sĩ sẽ biến thành vô cùng xấu xa. Thậm chí có người còn nghi nhờ những giọt nước mắt của vợ con là thật hay giả, có phải đang mong bản thân mau mau chết đi để họ lấy chồng mới, để họ tranh quyền thừa kế hay không, vậy thì ngay cả vợ hai con cũng biến thành cực độ xấu xa.
Đây chính là bản chất của "cái tôi cá nhân".
Bản thân luôn luôn là thánh thiện nhất, chỉ có người khác là xấu, là lỗi lầm, là bất nhân. Con người đơn độc, xét theo chân nghĩa triết học, đó là vô minh, chỉ có phù hợp hay không phù hợp, không có tốt hay xấu. Chỉ có con người tồn tại trong tập thể, có tồn tại trong suy nghĩ của người khác, đó mới thực sự là xấu xa, xấu xa tới không có giới hạn, xấu xa tới chính bản thân cũng không thể tưởng tượng ra nổi.
Và, không ai có thể biết được bản thân có thể xấu xa tới mức nào, trừ khi có thể nhìn được "cái tôi" đang tồn tại trong suy nghĩ của người khác.
Tương tự như vậy, bản thân không thể nào là người tốt đẹp, bởi vì "cái tôi" của bản thân trong suy nghĩ của người khác mới thực sự là phiên bản tốt đẹp nhất.
Xấu xa nhất, tốt đẹp nhất, không phải bản thân, mà chính là "bản thân" đang tồn tại trong suy nghĩ của người khác.
------
Hàn Phong nghĩ tới đây liền đưa mắt nhìn về phía băng nô cao 1,78m đang đứng dựa lưng trên tường phía đối diện, bàn tay vươn ra khẽ búng, băng hàn lực cuồn cuộn cứ như vậy bao phủ lấy đối phương.
Hôm nay, hắn muốn xây dựng ra khuôn kỹ năng cho chức nghiệp tổng hợp.
Lúc này hắn một bên phóng xuất sáu kỹ năng chức nghiệp cùng lúc, một bên tiếp tục lẩm bẩm:
- Vậy thì, chúng ta thực sự là ai?