Chúng ta thực sự là ai?
Hàn Phong, 28 tuổi, quê quán huyện Thanh Từ, tỉnh Quan Châu, trước tận thế là nhân viên công ty lừa đảo Đại Thiên Thần, sau tận thế là thủ lĩnh trấn Hi Vọng...
Đây là "tôi" sao?
Thật ra, cũng đúng, nhưng chưa đủ...
Hàn Phong là cái tên do cha mẹ đặt, tuổi tác là do trời đất xoay vần, quê quán là do định danh nhà nước, nghề nghiệp lại do xã hội gán chỉ, chức vụ càng là dựa vào sự đồng thuận của cộng đồng...
Tất cả những thứ này không thực sự là bản chất của "cái tôi", nó chỉ là một loại "chỉ hướng" để dẫn tới "cái tôi" mà thôi, chỉ hướng này để cho "người khác" có thể xác định rõ ràng đối tượng đang được nhắc tới.
"Cái tôi" này là "cái tôi" do người khác định đoạt, không phải bản tâm thực sự là thế.
Con đường là con đường, vĩnh viễn không phải đích đến, đi tới trước cửa nhà, không gọi là đã tới nhà.
Vậy thì, chúng ta thực sự là ai?
Thật ra, con người là sinh vật quần thể, nếu như có thể ngay từ ban đầu tách biệt một người ra khỏi toàn bộ quần thể xã hội, tách biệt với nhân loại, động vật, thực vật, như là ném vào hố đen vũ trụ chẳng hạn, vậy thì người đó có thể thực sự xác định được "cái tôi" của mình rồi, nhưng nếu thực sự có được điều đó thì cũng đồng nghĩa bản thân không cần phải xác định "tôi" là ai nữa, bởi vì khi đó bản thân đã không cần "cái tôi" để chỉ hướng cho ai nhận biết về mình nữa rồi.
Chỉ có tuyệt đối không bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh thì mới có thể thực sự tự xác định được duy nhất bản tâm.
Trên đời này không thể tìm nổi một người hoàn mỹ tách biệt như vậy để tham khảo.
Đối với nhân loại trong xã hội hiện đại, việc xác định "tôi là ai", rất rất khó.
Chính vì vậy nên "chúng ta không phải là những gì chúng ta nghĩ về mình".
Chúng ta không thể tự tìm được cái tôi của mình, bởi vì như đã xác định trước đó, bản thân hôm nay vĩnh viễn không thể biết được bản thân cụ thể đang ở trạng thái nào, có thể tốt đẹp hay xấu xa ra sao, càng không thể xác định được bản thân sẽ thực sự trở thành một người thế nào.
Do đó, những gì chúng ta nghĩ về mình, đó đều là những gì mà chúng ta chủ động muốn nghĩ, muốn tư duy về, và đều trên dựa trên các quy chuẩn xã hội, bị ô nhiễm bởi các luồng ý chí này, chứ không phải thực sự là bản chất của chúng ta.
Hàn Phong từ khi sinh ra đã hoà nhập vào xã hội, bởi vậy nếu như hắn muốn trả lời câu hỏi chúng ta thực sự là ai này, vậy tuyệt đối không nên chỉ có mỗi tự hỏi bản tâm, mà phải dựa vào cả trên nền tảng có sẵn, đó chính là dựa vào quần thể để xác định "cái tôi".
Suối có nguồn mới có thể chảy, nhưng nếu đã không thể tìm thấy nguồn, vậy thì dựa vào đạo lý "trăm sông rồi cũng sẽ chảy về một biển", từ đây nhảy vào quần thể, truy xuất ngược lại tính chất đầu nguồn, tổng hợp ra "cái tôi" mà bản thân vẫn còn đang mơ hồ không rõ.
Nhưng, thế giới này trăm ngàn vạn người, ai mới thực sự là người nghĩ đúng về "cái tôi" của mình đây?
Không ai cả.
Hay vĩnh viễn là, không đủ.
2377 người tại trấn Hi Vọng là 2377 bộ não, mỗi bộ não lại có một tư duy riêng biệt, một tâm tư tình cảm riêng biệt, một ý chí riêng biệt, một cách nhìn nhận riêng biệt, đó là lý do hơn 2000 khảo sát trên tay Hàn Phong hiện tại là hơn 2000 "cái tôi" của hắn, mỗi "cái tôi" là một phiên bản khác nhau do mỗi cư dân tự mình dựng lên, không ai giống ai.
Thậm chí, đây mới chỉ là "cái tôi của hắn" trong suy nghĩ của hơn 2000 người, số lượng mẫu thử này quá quá ít, không đủ để xây dựng lên cái tôi của hắn, thậm chí kể cả khi tận thế chưa diễn ra, 8 tỷ người trên trái đất này cũng không thể xây dựng lên "cái tôi" hoàn chỉnh cho hắn được.
8 tỷ người này chắc chắn không phải là hắn, không thời thời khắc khắc bên cạnh hắn, không có được suy nghĩ, tâm tư, tình cảm của hắn, vậy thì sao có thể xác định được "cái tôi" của hắn chứ.
Vô hạn người cũng không xác định được.
Do đó, chúng ta không phải "không phải những gì người khác nghĩ về mình".
Tại sao lòng vòng như vậy?
Chúng ta vừa không phải "những gì bản thân nghĩ về mình", lại vừa không phải "những gì người khác nghĩ về mình", vậy chúng ta rốt cuộc là cái gì?
Dựa vào 2000 báo cáo trên tay, Hàn Phong tự mình cho rằng...
Câu hỏi, chúng ta là ai, thực chất là sự kết hợp của cả hai thành tố đó, một cách cân bằng.
Chúng ta là: "Cái mà chúng ta nghĩ người khác nghĩ mình là".
Tức là thế nào?
Haha...
Để giải thích đơn giản hoá.
Hắn luôn nghĩ người khác rất xấu.
Do đó, hắn cũng nghĩ người khác đang nghĩ về hắn rằng hắn rất xấu.
Nhưng mà, hắn không có đọc tâm thuật, do đó người khác nghĩ gì về hắn, hắn hoàn toàn không biết được.
Nhưng mà bởi vì hắn luôn nghĩ rằng trong tâm trí của người khác thì hắn rất xấu, bởi vậy, trong lúc vô hình, hắn sẽ trở thành cái người mà hắn nghĩ người khác nghĩ hắn là cái người đấy.
Không chỉ hắn, toàn bộ mọi người đều vậy.
Việc này bắt nguồn từ khi chúng ta gia nhập vào xã hội, và đặc biệt bùng lên ở tuổi dậy thì, thời điểm tâm sinh lý bắt đầu hoàn thiện.
Ở độ tuổi này, bản thân sẽ không nhịn được những suy nghĩ tự làm tổn thương mình, rằng, người khác đang nghĩ xấu về mình?
Cha mẹ nghĩ rằng mình rất tồi tệ sao...
Thầy cô nghĩ rằng mình rất tồi tệ sao...
Bạn bè nghĩ rằng mình rất tồi tệ sao...
Những suy nghĩ này sẽ tạo thành tổn thương tâm lý khó có thể lành lại, dần dần định hình lên con người mình.
Bản thân dù có tốt đi nữa, nhưng bởi vì "cái tôi" của bản thân trong suy nghĩ của cha mẹ thật sự rất tệ, do đó cha mẹ sẽ liên tục trách mắng, chính những lời trách mắng này kết hợp với những suy nghĩ của nội tâm sẽ định hình lên một cá nhân...
Chúng ta có đôi khi rất muốn ăn hết một miếng bánh ngọt, nhưng bởi vì bản thân nghĩ rằng ăn bánh ngọt sẽ béo, và lại nghĩ rằng người khác đang nhìn mình như nhìn một con lợn quay béo múp, vừa béo vừa xấu, do đó, chúng ta lại cố kìm lại, không ăn bánh nữa, hoặc chỉ ăn nửa cái.
Vậy là rốt cuộc, chúng ta không phải "ăn hết cái bánh", cũng không phải "không ăn bánh", mà là "miễn cưỡng ăn nửa cái".
Mỗi người đều đang tương tác với xã hội, và nhận lại phản hồi từ xã hội, từ đó điều chỉnh "cái tôi" theo hướng mà xã hội nghĩ rằng "cái tôi" đang như vậy.
Mỗi người, đều đang sống để làm "hài lòng" người khác, và dần trở thành thứ mà người khác nghĩ mình là.
Toàn bộ nhân loại, đều như vậy cả.
Từng có một người rất đáng thương, hắn ta là nạn nhân của sự lạc lối trong việc truy tìm bản tâm này, đó lả Chí Phèo.
"Ai cho tôi lương thiện?"
Câu nói này của Chí Phèo đã hoàn toàn lột trần bản chất của "cái tôi cá nhân".
Một người không phải là chính họ, cũng không phải là người mà người khác nghĩ về họ...
Chí Phèo thực ra chỉ là một nông dân bị đẩy vào con đường tha hoá, bản chất của hắn ta không phải quá mức xấu xa, thế nhưng trong tâm trí của toàn bộ cư dân làng Vũ Đại, hắn ta là một con quỷ thực sự, là một người xấu xa tới không có chỗ nào có thể nhìn nổi.
Chí Phèo biết bản thân không hề tệ hại tới mức như vậy, thế nhưng toàn bộ xã hội đều đang cố định hình lên hắn ta là người như vậy, do đó, hắn ta đã thực sự bị nhào nặn cho trở thành một "Chí Phèo", một con quỷ thực sự.
Ở trong làng Vũ Đại, hắn ta còn cách nào khác ngoài việc sống như một con quỷ nữa đây?
Ai chấp nhận cho phép hắn ta là Chí Chương, Chí Lãm, Chí Hiền, Chí Lành?!!!
Chính vì không còn cách nào khác, hắn ta mới buộc phải sống theo cách mà xã hội nghĩ, một tên rạch mặt ăn vạ.
Tất nhiên, không phải tất cả mọi người ở làng Vũ Đại đều nghĩ xấu cho Chí Phèo, hắn ta cuối cùng gặp được Thị Nở, người thấu hiểu và đồng cảm với hắn ta...
"Chí Phèo" ở bên trong tâm trí của Thị Nở mới thực sự là "cái tôi" của hắn ta, một con người khốn khổ bị xã hội dồn vào đường cùng, tuy rằng biểu hiện rất xấu xa, nhưng vẫn có mặt lương thiện.
Chí Phèo cuối cùng đã nhận ra điều đó, nhận ra bản tâm của hắn, cũng nhận ra bản chất của xã hội này, đó chính là một xã hội của sự nghĩ xấu về nhau.
Hắn ta không nên nghĩ nhiều về điều đó nữa, nên mặc kệ mệng đời mà sống khoẻ bên Thị Nở là tốt rồi.
Chẳng qua, hắn ta đã hết đường lui rồi, những vết cào rách trên khuôn mặt đã không bao giờ có thể lành lặn trở lại nữa, xã hội thời điểm đó cũng không chấp nhận cho một con quỷ trở lại làm người nữa, hắn ta đã hết đường quay lại rồi, do đó, hắn ta mới giết Bá Kiến rồi tự sát.
Hắn ta chọn giết chết nguồn cơn của sự xấu xa, cố gắng lật đổ một xã hội thối nát, xã hội đã biến hắn ta thành người xấu xa, đồng thời tự kết thúc hậu quả của xã hội này tạo ra, kết thúc đời hắn.
Giây phút hắn ta ngộ ra, cũng là giây phút hắn ta lựa chọn đồng quy vu tận.
Hàn Phong nghĩ tới đây, chợt thở dài.
Hoa hậu thì luôn nghĩ rằng người khác đang nghĩ mình phẫu thuật thẩm mỹ, từ đó phải chạy đi chứng minh, người giàu thì luôn nghĩ rằng người khác nghĩ mình đang làm ăn bất chính, do đó dần trở nên xa cách quần chúng, anh chàng shipper cũng luôn nghĩ khách hàng đang coi khinh nghề ship của mình, từ đó mỗi ngày một tự ti hơn...
Tất cả bọn họ đều cố gắng sống để chứng minh bản thân không giống như "miệng đời"...
Thật ra thì, không ai thực sự tốt, cũng không ai thực sự xấu, không ai quá tốt, cũng không ai quá xấu.
Người ta chỉ thực sự xấu ở trong suy nghĩ của người khác mà thôi.
Bởi vậy, điều quan trọng nhất chính là, quẳng gánh lo đi mà vui sống.