Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 720: Người Bất Tử



Những người không thực sự ngộ ra được chân nghĩa của mối quan hệ giữa bản tâm - xã hội, khi đứng trước thứ gọi là áp lực dư luận, khi đối diện với "cái tôi" xấu xa mà người khác đang vẽ lên kia, thường sẽ ngộ nhận bản thân thực sự xấu xa tới mức như vậy, bản thân đã hết đường lùi rồi, sẽ không có "Thị Nở" nào chấp nhận mình nữa, họ thường sẽ lựa chọn tự sát.

Rất nhiều ca nhạc sĩ và KOL trong giới showbiz Hàn Quốc lựa chọn cách ứng xử này.

Ngược lại, nếu ai ngộ ra được chân nghĩa này, đạp được lên dư luận mà sống, hoặc ai tìm ra được "Thị Nở" cho đời mình, kiếm được một chiếc neo tinh thần để bám víu, vậy thì người đó sẽ sống rất khoẻ.

Chưa từng có ca nhạc sĩ hay KOL nào của showbiz V tự tử vì áp lực dư luận, cái gì mà Jack 5 củ, cái gì mà Hiềng Hòo, cái gì mà Hồo Ngọc Hằ, tất cả đều "ngộ đạo" cả rồi.

Tất cả bọn họ đều khoẻ re, bất chấp drama.

Hoặc có thể nói là, xã hội V không tồn tại "Bá Kiến", không có ai đứng ra công kích những người kia theo kiểu phong sát triệt để, và xã hội V lại vừa hay có rất nhiều "Thị Nở", sẵn sàng ủng hộ idol bất chấp định kiến dư luận, do đó những nghệ sĩ này mới có cơ hội thoát khỏi suy nghĩ "Ôi, bản thân thật tệ, bản thân nên tự hẹo."

Tất cả những điều này, đều có thể dùng để định hình ra "cái tôi cá nhân", "cái tôi xã hội" và "cái tôi chân nghĩa".

Hàn Phong nhìn về phía Băng Nô cao 1,78m ở bên kia, hai mắt khẽ nheo lại.

Nhiệm vụ chức nghiệp phân ra ba lựa chọn, hoặc là trở thành Pháp Sư Ngũ Hành, không tồn tại liên kết xã hội, hoặc là trở thành Thuật Sĩ Hằng Nhiệt, có sự liên kết xã hội nhất định, hoặc là trở thành Đạo Sư Tử Vong, hoàn toàn hoà nhập vào xã hội.

Nhiệm vụ chức nghiệp này cũng phân ra ba đường hướng phát triển, hoặc là làm việc bản thân thích, hoặc là làm việc bản thân giỏi, hoặc trở thành người mà xã hội cần tới...

Hắn lúc này rời mắt khỏi Băng Nô, lại đưa mắt nhìn đống giấy tờ xung quanh, sau đó nhìn tới quần thể kiến trúc trấn Hi Vọng với hơn 2300 người xung quanh, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Tử Vong Đạo Sư, nhiệm vụ là xây dựng một quần thể xã hội có tính linh hoạt và thực tế, mục tiêu là để cho quần thể xã hội này có thể tương tác thông thuận với xã hội thật.

- Những ngày qua, sở dĩ mình liên tục dắt cỗ băng nô 1,78m này đi khắp nơi, còn trực tiếp hỏi cả những người khác nghĩ gì về mình, đó chính là để cho nó và mình cùng nhau tương tác với tất cả mọi người, mọi vật, mọi hiện tượng. Mỗi đêm, mình cũng đều cho nó ghé thăm từng người từng người, lại quan sát từng người kể cho họ về câu chuyện của mình, nhìn câu chuyện của họ, cố gắng xây dựng lên sự liên kết phi phàm học.

- Tử Vong Đạo Sư, thứ mà mình muốn dùng làm khuôn kỹ năng, không phải xác chết nào cả, mà chính là "Hàn Phong", là "cái tôi cá nhân" của bản thân mình đang thời thời khắc khắc tồn tại trong lòng mỗi người dân tại trấn Hi Vọng này.

- Đây chính là một người "phi phàm" thực sự, hắn ta luôn nằm ở ranh giới giữa hư và thực, sống và chết, xấu và tốt, mạnh và yếu, chính và tà, luôn tràn ngập phức tạp, mâu thuẫn, và không rõ... Hắn ta rất sinh động, nhưng lại không thể xác định bản thân thực sự là ai, có tồn tại hay không, là đang thực sự sống trong lòng mỗi người, hay là một người chết về mặt ý niệm.

- Đây cũng chính là 2377 liên kết xã hội mà mình đang sở hữu, lực liên kết cực mạnh, mỗi liên kết một vẻ, tạo ra một người vừa sống vừa chết, không có ai giống với ai.

- Mình dựng lên hệ thống chấm điểm công dân, ban hành huy chương tín nhiệm, mỗi tấm huy chương đều bao phủ trong băng đá, đó chính là các trạm kết nối tín hiệu mạnh mẽ nhất đối với quần thể xã hội trấn Hi Vọng, tới những người mạnh mẽ nhất đang đứng ở đỉnh kim tự tháp, những người có thể hỗ trợ mình xây dựng kỹ năng này.

Hàn Phong lẩm bẩm tới đây, băng hàn lực từ tứ giai Thao Túng Hàn Băng càng thêm một bước nữa điên cuồng phóng xuất ra ngoài.

Băng Nô, tạo hình bề ngoài càng lúc càng chi tiết rõ nét hơn, càng giống với bản tôn của hắn hơn, từ chân, tay, mắt, mũi, mồm, lông mi, tóc, lông mày, nốt ruồi, lưỡi, răng, xương, não, tuỷ sống, tim, phổi, gan, thận, ruột, tới cả những mạch máu li ti ẩn nấp dưới da, thậm chí là hồng cầu chảy trong huyết quản, tất cả đều được tái hiện.

Băng Nhãn mở ra, hình ảnh về từng bộ phận chi tiết cơ thể của bản thân hắn bắt đầu được sao chép, sau đó tái tạo cùng hiển thị lại trên bề mặt Băng Nô, biến nó thành tràn đầy màu sắc, giống hệt như hình ảnh của người thật.

Băng Hoạt, toàn bộ ký ức của hắn dưới dạng "cái tôi cá nhân" đều được đẩy qua Băng Nô, đồng thời toàn bộ liên kết xã hội dưới dạng "cái tôi xã hội" cũng được đẩy vào Băng Nô này, cả hai thành phần được hoà trộn, sau đó hoàn toàn "hoạt hoá" và cố định lại để biến thành "cái tôi chân nghĩa".

Băng Độc, toàn bộ những người đang cầm giữ huy hiệu tín nhiệm đều bị lây dính Băng Độc từ sự vĩnh cửu do hàn băng toả ra, từ đó bị phá vỡ một phần năng lượng, luôn phải nhớ tới hắn, bị hắn "đầu độc" bằng điểm xếp hạng công dân, điểm tín nhiệm, điểm cống hiến, tạo thành liên kết phi phàm với hắn về mặt xã hội.

Băng Ảnh, toàn bộ các luồng thông tin mới thu thập được về "cái tôi xã hội" đang liên tục được Băng Ảnh dịch chuyển từ huy hiệu tín nhiệm về với bản thể Băng Nô, cung cấp cho nó nguồn năng lượng xã hội hoá cuồn cuộn không dứt, thay đổi từng ngày, từng giờ, không bao giờ cạn khô.

Băng Giáp là lớp bao bọc phía ngoài cùng, có nhiệm vụ đóng băng toàn bộ năng lượng nội tại ở bên trong, ngăn cản sự thất thoát năng lượng ra môi trường bên ngoài, giữ cho Băng Nô tồn tại vĩnh viễn, đồng thời Băng Giáp cũng liên tục đóng băng năng lượng ngoại lai bên ngoài để tiến hành bổ sung cho tiêu hao từ nội tại bên trong mỗi khi cần thiết.

Ảnh chiếu Ánh Trăng đã từng nói, nguyên nhân lớn nhất khiến cho sự tồn tại của gã không thể kéo dài chính là do thiếu hụt dĩ thái, dẫn tới thất thoát năng lượng, Băng Giáp chính là lớp nguỵ dĩ thái, đảm nhận nhiệm vụ giữ cân bằng tổng thể.

Băng Nô dưới sáu kỹ năng chức nghiệp cùng lúc tổ hợp đã hoàn toàn thành hình.

So với bản tôn, ngoại hình của Băng Nô này không có bất kỳ khác biệt nào cả, có chăng là đôi mắt đen kịt kia đã không còn là nét âm u ẩn sau sự đơn thuần vô hại nữa, ánh sáng chất chứa bên trong đã được thay thế bằng hung dữ, tức giận, độc đoán, xấu xa, tham lam, vô liêm sỉ, bất nhân, hèn hạ, mạnh mẽ, hiền lành, dũng cảm, đáng kính trọng, hâm mộ, nhiệt thành... Muôn vàn cảm xúc, vô cùng phức tạp.

Hàn Phong bàn tay tiếp tục nhấn xuống, tứ giai Hồn Áp khoảnh khắc phát ra, trấn về phía Băng Nô, đánh cho nó nứt nẻ ra vô số dấu vết vằn vện, sau đó sáu nhánh kỹ năng chức nghiệp của Pháp Sư Băng lại tiếp tục bổ sung cho tiêu hao, xoá đi tất thảy nứt nẻ vừa mới diễn sinh.

Thuật Sĩ Hằng Nhiệt muốn dùng lửa để nung băng đá cho càng thêm cứng chắc có đúng không, hắn dùng "lửa linh hồn" của bản thân để nung cỗ Băng Nô này.

Sau đó vô số kỹ năng khác cũng được hắn đánh vào trên thân thể Băng Nô, liên tiếp đánh cho nó nứt nẻ cùng vỡ nát.

Pháp Sư Ngũ Hành muốn nêm nếm thêm gia vị cho băng đá toàn diện và cân bằng có đúng không, hắn dùng toàn bộ kho kỹ năng của mình để nêm nếm thêm cho nó, đồng thời dùng Băng Hoạt và Băng Giáp cố định chúng lại.

Băng Nô liên tục bị phá vỡ, lại liên tục được tái tạo lại.

- Ngũ giai - Thanh Tâm Phổ Thiện Chú!

Kỹ năng ngũ giai duy nhất trong kho kỹ năng lúc này được phát ra, Thanh Tâm Chú khiến cho toàn bộ cảm giác hỗn loạn mà các luồng tâm trí đang lưu trữ bên trong Băng Nô được xoa dịu, trong khi đó "cái tôi chân nghĩa" cũng liên tục được khuếch đại, trở thành chính chuyên, điều này khiến cho đôi mắt của Băng Nô mỗi lúc một thanh tĩnh hơn, tinh thuần hơn, tỉnh táo hơn, sinh động hơn, có thần hơn, càng thêm một bước nữa "tìm được cách sống đích thực giữa xã hội hậu dị biến".

...

Sau khi tiêu hao hết toàn bộ bình tiềm năng gốc và các lượt kích hoạt trang bị phục hồi, một băng nô hoàn thiện cuối cùng đã được Hàn Phong đúc ra.

Băng Nô này, nhìn thật sự còn giống hắn hơn cả hắn, và giống với hình tượng mà tất cả mọi cư dân trấn Hi Vọng đang nghĩ về hắn.

Ân, giống nhất với hình tượng mà cái nữ nhân Thượng Quan Uyển Thanh kia nghĩ về hắn, luồng tâm trí "cái tôi xã hội" đầu tiên mà hắn sử dụng để xây dựng Băng Nô này chính là lấy dữ kiện từ câu trả lời mà nàng ta đã cung cấp khi được hỏi cảm nghĩ về hắn vào đêm sáu ngày trước.

Hắn lúc này hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Băng Nô bên kia, chậm rãi hỏi:

- Hàn Phong?

Băng Nô nghe được lời kêu gọi, chợt ngẩn ra một chút.

Sau đó nó nhìn về phía bản tôn, hoang mang hỏi ngược lại:

- Tôi là ai...

Hàn Phong nghe được lời này, thiếu chút đã muốn hét ầm lên.

Thành công rồi... Thành công rồi...

Bằng Nô này chẳng những nói được, nó còn có ý thức riêng rồi, nó đang tự xác định được ý nghĩa tồn tại của bản thân rồi, nó không phải "Nô" nữa.

Điều này đồng nghĩa một sự phi phàm hoàn toàn mới, vượt thoát toàn bộ năng lực mà hắn hiện đang nắm giữ, đã được sản sinh ra rồi.

Hắn đã lôi được một người từ cõi chết trở về nhân gian rồi!

Hay có thể nói, hắn đã ban sự sống cho một thứ vô tri vô giác rồi!

Kỹ năng chức nghiệp tổng hợp.

Sơ thành!

Không, hiện tại không được gọi Băng Nô này là Băng Nô nữa...

Hàn Phong lúc này mỉm cười, bình thản nói:

- Tôi thì không thể nữa rồi...

- Nhưng mà...

- Cậu thì có đấy...

- Hãy có quyết định xem, bản thân cậu sẽ là ai, và bản thân muốn trở thành người thế nào.

Băng "Nô" nghe được lời này, sự hoang mang trong mắt càng rõ hơn.

Hắn ta nhìn quanh một vòng, bước tới chiếc gương cạnh đó, nhìn vào bản thân bên trong đó, hồi lâu không nói.

Sau đó hắn ta lập tức biến mất.

Khu đông, đài tưởng niệm liệt sĩ trấn Hi Vọng.

"Hàn Phong" đột nhiên hiện ra tại trước hai tấm bia đá sừng sững, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm vô cùng phức tạp.

Hắn đưa tay vuốt ve 113 cái tên được ghi dấu bên trên, quan sát kỹ ảnh chân dung từng người một, hai mắt nhắm lại, run rẩy lẩm bẩm:

- Chết là gì?

Không phải nhắm mắt ngừng thở, không phải trái tim ngừng đập, bộ não ngừng nghĩ, dòng máu ngừng chảy.

Người ta chỉ chết khi bản thân biến mất, hoàn toàn biến mất, và đó là khi tên tuổi của bản thân bị trôi xoá, hình ảnh của bản thân bị phai nhạt, những câu chuyện của bản thân chẳng còn được ai nhớ tới, nhắc tới.

Người ta sẽ chỉ chết, khi không còn được ai nhớ về.

Nếu vẫn còn được ai đó nhớ đến, vậy thì người ta sẽ sống mãi trong trái tim người ở lại, sẽ trở thành một phần ký ức, một phần linh hồn, một phần tiềm thức không thể xoá nhoà của người khác.

Người bất tử.

- Tôi là người bất tử...

Trong phòng tắm, Hàn Phong mặc vào trang phục chiến đấu, ánh mắt dần hiện lên tia sáng phức tạp.

- Kỹ năng chức nghiệp tổng hợp: Người Bất Tử!