Chiều muộn ngày thứ 39 hậu dị biến, biên giới đông bắc quận Mỹ An.
Ánh nắng đỏ rực như vệt đồi mồi nhăn nhúm trải dài trên bầu trời, hơn 300 phi phàm giả thuộc quân tiên phong số 2 và 3 đứng thất thần nhìn thi đàn mười mấy vạn đầu chậm rãi rút về trung tâm quận. Nỗ lực ba ngày giữ chân chúng ở ngoại biên chính thức phá sản.
Nỗ lực của hàng trăm hàng nghìn người nhằm giữ chân thây ma tại khu vực chiến lược trong suốt ba ngày qua, vào giờ phút này đây xem như chính thức phá sản...
Không còn lại gì cả...
Tại sao lại khắc nghiệt như vậy...
Chỉ một sai lầm nhỏ, tại sao lại đột nhiên biến thành chuỗi sai lầm liên tục, cuối cùng khiến cả một công trình đồ sộ hoàn toàn sụp đổ...
Tại sao chứ...
Ba ngày vừa qua không phải chưa từng có người hi sinh, cũng không phải chưa từng có tình trạng thây ma bạo loạn mất khống chế, thế nhưng sau tất cả thì bọn họ vẫn giải quyết được, phòng tuyến nhân loại vẫn có thể giữ vững, không có sự tình gì to tát cả, thế nhưng hôm nay là vì sao chứ...
Ngoại biên khu vực chiến địa, đoàn trưởng tiểu đoàn 1 Tam Giang Cổ Nguyên, đoàn trưởng tiểu đoàn 3 Tam Giang Mộ Dung Địch, đoàn trưởng tiểu đoàn 1 Xuân Hà Lục Kiếm Hoành, đoàn trưởng tiểu đoàn 2 Xuân Hà Cao Chính, bốn người đứng đầu này, cùng với hơn chục người khác, tất cả đều đang cẩn thận xem xét dữ liệu của camera an ninh lắp đặt quanh khu vực xảy ra biến cố.
Bọn họ đã xem đi xem lại tổng cộng tám lần rồi, những gì được gọi là chi tiết nhất, khả nghi nhất, có giá trị nhất, đều đã được cẩn thận xem xét cùng phân tích
Lúc này một người khác được hai đội viên tiên phong đội tháp tùng tiến tới bên này.
Đây là một nam tử khoảng chừng 30 tuổi với mái tóc đen cắt ngắn và ánh mắt tương đối sắc bén, phản chiếu sự tính toán không ngừng, trên người hắn ta mặc theo một bộ quân phục chỉnh tề, từng cử động đều toát lên sự kỷ luật và quyết đoán, cho thấy địa vị của hắn ta là không hề nhỏ.
Thấy người này bước tới, cả bốn vị đoàn trưởng quân đội đều không khỏi thở ra.
Bọn họ không tìm được điểm dị thường nào cả, nhưng người trước mặt thì rất có khả năng.
Cao Chính nhanh chóng bước lên hai bước tiếp đón, mỉm cười nói:
- Diệp Tranh, anh tới rồi.
Thái độ của đoàn trưởng tiểu đoàn 2 Xuân Hà đối với người vừa tới là vô cùng khiêm nhường.
Người gọi là Diệp Tranh gật đầu một cái như thể đáp lại, sau đó hắn ta nhìn quanh một vòng, chính xác nhìn tới hai người Lưu Bối và Lê Yến đang đứng đó, thản nhiên nói:
- Kể lại toàn bộ mọi việc đi.
Hai người Lưu, Lê là hai người có liên quan lớn nhất đối với dị biến thây ma vừa xảy ra, một người là đội trưởng đội tiên phong, đứng ngoài quan sát toàn cảnh, cung cấp tầm nhìn khách quan nhất, một người lại là người sống sót duy nhất từ tiền tuyến trở về, cung cấp tầm nhìn chi tiết và chủ quan.
Bọn họ cùng hơn 20 người sống sót sau thảm kịch đã được cao tầng "tra khảo riêng" khoảng chục lần rồi, sau khi xác nhậm tình tiết trong lời nói của từng người đều khớp với nhau, cũng khớp với thực tế chiến trường do camera ghi lại, và phù hợp với logic, vậy nên hiện tại bọn họ mới có thể được đứng ở đây để cùng nhau đối chất.
Lưu Bối nhìn qua đoàn trưởng Cao Chính để xin ý kiến, nhận được đồng thuận, hắn liền cùng với đội viên Lê Yến một năm một mười kể lại toàn bộ diễn biến biến cố vừa mới xảy ra.
So với những lần trước đó, lần kể lại này không hề có bất kỳ khác biệt nào.
Diệp Tranh lẳng lặng quan sát biểu hiện của hai người này, sau khi bọn họ kể xong, hắn ta mới tự mình "thẩm vấn" chi tiết.
Đầu tiên, hắn hướng về phía Lê Yến dò hỏi:
- Cô nói nhìn thấy Bộc Đạn do Thể Bộc Phá bắn tới nên mới hét lên rồi bỏ chạy?
Lê Yến nghe được câu hỏi này, biểu cảm đau khổ cùng ân hận tự trách lại một lần nữa bao phủ khuôn mặt.
Toàn bộ sự việc hỗn loạn ngày hôm nay đều do nàng mà ra cả...
Lúc này nàng vừa hít sâu một hơi vừa nghẹn ngào gật đầu:
- Đúng... Đúng vậy... Tôi thấy Bộc Đạn của Thể Bộc Phá bắn về phía mình, vậy nên quá hoảng loạn, quá sợ hãi, đã hét lên... Hức hức...
Diệp Tranh quay qua chiếc laptop đang chiếu lại đoạn phim thu được từ camera an ninh, làm ra vài thao tác tua đi tua lại, giảm chậm tốc độ, sau đó nói:
- Đây là điểm mâu thuẫn, mặc dù đúng là cô có hét, và bộc đạn đúng là đã bay về phía cô, nhưng nếu cô không hét thì quái vật Thể Bộc Phá không thể trinh sát ra vị trí của cô được, mà nếu nó không thể trinh sát ra thì làm sao có thể bắn đạn.
- Logic phải là, nó trinh sát ra cô trước, bắn bộc đạn, cô mới có thể thấy công kích bắn tới, mới hét lên sau.
- Đoạn phim này cho thấy điều ngược lại, mặc dù khoảng cách giữa tiếng hét và bộc đạn xuất hiện rất gần nhau, chỉ tầm hơn nửa giây, nhưng nếu tua chậm hết mức thì vẫn có thể nhìn rõ sự việc xảy ra sai lệch điên đảo.
Lời của Diệp Tranh để cho những người xung quanh bừng tỉnh.
Bọn họ vậy mà lại bỏ qua mất chi tiết này.
Đúng, Lê Yến khai rằng cô ta nhìn thấy bộc đạn bay tới nên mới sợ quá hét lớn, nhưng thực tế chứng minh là cô ta hét lên khiến Thể Bộc Phá phát hiện vị trí, bắn bộc đạn.
Đây là do cô ta khai man sao?
Cố tình hét để Thể Bộc Phá bắn bộc đạn tới nhằm hợp thức hoá cho hành động kích động thi đàn?
Lê Yến khuôn mặt thoáng chốc lâm vào trong tái nhợt.
Nàng... Lúc đó nàng rõ ràng nhìn thấy bộc đạn bắn tới... Sao có thể...
- Tôi... Tôi...
Lưu Bối là đội trưởng đội tiên phong, lúc này hắn ta nhìn về phía đồng đội của mình bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Lê Yến muốn hại bọn họ sao, nàng ta lợi dụng thời điểm binh đoàn thây ma hỗn loạn, đồng đội rút lui nửa chừng, liền cố ý thu hút Thể Bộc Phá kia, khiến cho nó bắn mình, từ đó hợp thức hoá tiếng hét?
Chiến đấu tại tuyến đầu, lại có thân phận nữ nhân, bởi vì sợ quá mà hét lớn là việc hết sức bình thường, chẳng ai nghi ngờ hay trách móc quá mức được.
Cách "giết người không dao" này quá đáng sợ rồi...
Những người xung quanh giờ phút này đều nhìn về phía Lê Yến như nhìn một phản đồ.
Sự việc hệ trọng, liên quan quá nhiều, hậu quả lại rất lớn, nếu chỉ đơn giản báo cáo một tiếng "biến cố bất ngờ" thì rất khó nói chuyện với những người khác, bởi vậy bất kỳ ai ở đây cũng muốn tìm cho ra thủ phạm chân chính, hay ít nhất là một "con dê tế thần".
Người đứng đầu thì muốn tìm kẻ chịu tội, người thấp hơn thì muốn tránh thoát nghi ngờ từ người khác, bởi vậy "hung thủ" được tìm ra là việc khiến cho ai nấy đều dâng lên kích động.
Lê Yến bị nhiều người tập trung như vậy, những người này còn toàn là cường giả mạnh mẽ, trong lúc nhất thời nàng liền cảm thấy cực độ khó thở, thậm chí bắt đầu xuất hiện đôi chút ảo giác...
Nàng... Nàng...
Diệp Tranh cẩn thận quan sát biểu hiện của Lê Yến hơn chục giây, sau đó quay qua hỏi Lưu Bối:
- Kể từ khi đầu thây ma Thể Bộc Phá kia kêu lên cho tới khi nó bắn ra bộc đạn là hơn 100 giây, đồng thời kể từ khi anh ra lệnh rút lui tới khi Thể Bộc Phá bắn bộc đạn là hơn 40 giây, trong thời gian đó, Lê Yến luôn giữ vững vị trí?
Lưu Bối bây giờ chỉ mong sao cho nhanh chóng tìm ra thủ phạm, lúc này gật đầu khẳng định chắc nịch:
- Đúng, đúng vậy, khoảng thời gian chính xác là như vậy, tôi có thể kể lại chi tiết một lần nữa...
Người họ Diệp này vừa tới liền thành công chỉ ra điểm mấu chốt nhất, khai thông thế bế tắc của vụ việc, bởi vậy Lưu đội trưởng đang tràn trề niềm tin tìm ra thủ phạm, không hề cảm thấy mệt mỏi vì cứ phải khai đi khai lại nữa, còn vô cùng muốn phối hợp với đối phương.
Diệp Tranh xua tay ngăn lại, lại nhìn quanh một vòng, thản nhiên nói:
- Các vị đừng cố gây áp lực cho vị nữ đội viên họ Lê này, như vậy là cách tiếp cận sai lầm.
- Trong tâm lý học tội phạm, có một hiện tượng được gọi là "ảo giác tội phạm" (false confession) hoặc "tự thú sai". Đây là một hiện tượng phức tạp, trong đó một người vô tội tự nhận mình đã phạm tội, thường là do áp lực tâm lý, sự mệt mỏi, sự căng thẳng, sự thao túng, hoặc các yếu tố khác.
- Nếu các vị cứ dùng ánh mắt đó mà nhìn nàng ta, vậy thì dưới áp lực thẩm vấn và cảm giác dằn vặt về cái chết của đồng đội, nàng ta sẽ tự coi mình là tội phạm, tự biến mình thành dê tế thần đó!
- Vị nữ đội viên Lê Yến này bị thi đàn phát hiện đầu tiên, cũng gần thi đàn nhất, nhưng nàng ta lại là người duy nhất trong số 9 người của tiểu tổ 13a sống sót, đây không phải chuyện rất đáng để xem xét lại sao?
Lời này của Diệp Tranh để cho những người xung quanh không khỏi giật mình, sau đó liền cảm thấy lạnh cả người.
Nếu, chỉ là nếu thôi, nếu như sự việc ngày hôm nay thực sự do người nào đó đứng phía sau gây ra, vậy thì việc Lê Yến kỳ diệu sống sót khỏi Thể Thao Túng tấn công rất có thể chính là dụng ý của kẻ thủ ác!
Kẻ kia ngay từ đầu đã muốn nàng ta sống, sống để mà cung cấp lời khai!
Có thể hiện tại bọn họ chưa thể mổ băng ghi hình một cách chi tiết nhất được, vậy nên chưa "nghi ngờ" lời khai của Lê Yến, nhưng sau này khi về căn cứ tổng có chuyên viên điều tra cẩn thận phân tích sâu hơn, vậy thì "chênh lệch nửa giây" giữa tiếng hét và bộc đạn cũng sẽ lộ ra, khi đó thì vụ việc sẽ được lật lại, Lê Yến sẽ chết chắc.
Kẻ thủ ác cũng vì vậy mà thoát khỏi vòng vây, còn thành công đổ tội cho người tốt.
Nhưng giải thích sao về cái chênh lệch nửa giây kia?
Diệp Tranh quan sát màn hình thêm vài chục giây, sau đó thản nhiên nói:
- Điểm bất hợp lý thật ra có thể giải quyết được.
- Sự việc xảy ra vào 16h chiều, đây là thời điểm thể lực trí lực của đội tiên phong số 13 ở mức cạn đáy, tinh thần của mỗi người đều vô cùng uể oải, ngay cả Lưu Bối, người mạnh nhất, và được cung cấp nước phục hồi cũng đã buồn ngủ tới díu mắt, trong khi áp lực tăng cao lại khiến cậu ta không cả dám ngáp.
- Lê Yếu rõ ràng yếu hơn Lưu Bối rất nhiều, còn không có nước phục hồi để uống, trong khi đó nàng ta vừa phải đơn độc chặn hậu nhằm yểm trợ cho đội viên khác rút lui, vừa phải liên tục quan sát Thể Bộc Phá đang xuất hiện dị biến, áp lực tâm lý là cực lớn, rất dễ sợ bóng sợ gió, tự sinh ảo giác huyễn cảnh. Thêm vào đó, khi nhìn vào màn hình này, ta có thể thấy con Thể Bộc Phá kia liên tục gầm thét, nhai nuốt, gầm thét, động tác há mồm này khá giống phun ra Bộc Đạn, vậy nên Lê Yến bị ảo giác nó đột nhiên tấn công mình là hết sức bình thường.
Những người xung quanh nghe được kiến giải này liền cảm thấy bừng tỉnh lần hai.
Sau đó bọn họ liền cảm thấy giải thích này rất có lý.
95% phi phàm giả quân đội đều thường xuyên gặp phải ảo giác, ác mộng, thường xuất hiện vào thời điểm yếu tâm lý. Vì sao ư, vì ai cũng bị vết thương linh hồn do Thể Thao Túng đeo bám dai dẳng cả.
Một người đối diện với hàng nghìn thây ma, trong đó còn có một quái vật Thể Bộc Phá nguy hiểm xuất hiện biểu hiện kỳ lạ, người đó tự động sinh ra ảo giác, rất dễ hiểu.
Lê Yến được "minh oan", khuôn mặt tái nhợt dần lấy lại một chút huyết sắc, lúc này tiếp tục thề thốt bản thân nhìn thấy bộc đạn rồi mới hét, trong khi những người xung quanh cũng khẽ thở ra một hơi, đặc biệt là Lưu Bối, hắn không tin đội viên của mình là kẻ phản bội.
Việc "phản bội" này có tỉ lệ tử vong quá cao, không ai điên mà liều mạng như vậy.
Diệp Tranh quan sát biểu hiện của Lê Yến hơn chục giây, sau đó chậm rãi nói:
- Tuy là có khả năng phi phàm giả tự sinh ra ảo giác, nhưng tỉ lệ này cũng chỉ là 51% mà thôi.
- Thế giới phi phàm này, không có gì là tuyệt đối, 49% khả năng còn lại nằm ở các kỹ năng phi phàm.
- Tôi biết có ít nhất 3 kỹ năng phi phàm có thể gây ra ảo giác, huyễn tưởng, ác mộng, một cách thực tế cho người ta. Thứ nhất là tam giai Hù Doạ, thứ hai là tứ giai Uy Áp Thượng Vị, và thứ ba là tứ giai Thao Túng Mộng Mị.
- Việc Lê Yến gặp phải ảo giác Bộc Đạn bắn tới, có 51% tự xuất hiện, và 49% khả năng do có người dùng các kỹ năng dạng này lên nàng ta.
- Lê Yến là đội viên cấp thấp, khó có trang bị phòng ngự đòn khống chế bậc tam giai, tứ giai, lại đang làm việc cuối ca, thể lực trí lực cạn đáy, phải ưu tiên kích hoạt kỹ năng gia tốc trốn chạy, không bật Quang Giáp phòng ngự được, do đó nếu có người âm thầm ra tay, họ sẽ dễ đang đạt thành mục đích.
Những người xung quanh lại một lần nữa cảm thấy lạnh gáy...
Nếu, tiếp tục chỉ là nếu thôi, nếu như sự việc ngày hôm nay thực sự do người nào đó đứng phía sau gây ra, vậy thì việc bọn họ kết tội Lê Yến, rồi lại có ai đó minh oan giúp nàng ta, lại nghi ngờ, lại minh oan, từ đó sẽ tạo thành một vòng luẩn quẩn, thế thì coi như sự việc vẫn cứ là bế tắc, kẻ ra tay vẫn an nhàn cười lạnh?
Để Lê Yến sống nhằm tạo mâu thuẫn, âm thầm đổ tội cho nàng ta, nhưng vẫn để cho nàng ta một lối thoát, một khe cửa hẹp, khiến cho sự việc mãi chỉ vây quanh nữ đội viên này.
Ai tin tưởng thì tin, ai không tin thì vẫn nghi ngờ, vẫn tạo ra hai luồng tâm lý "vụ việc đã kết thúc" hoặc "vụ việc cần điều tra thêm", cứ bám vào Lê Yến vô tội mà điều tra, vậy thì mục đích ẩn thân của kẻ trong bóng tối vẫn như cũ đạt thành?
Đây là cái dạng đổ lỗi vòng vèo gì chứ, kẻ sau màn kia, thật sự quá mức thâm độc rồi...
Thể Thao Túng hình người à?
Không, còn đáng sợ hơn cả Thể Thao Túng, kẻ sau màn kia không trực tiếp ra tay với bọn họ, y tạo nan đề rồi khiến bọn họ tự cắn nhau.
Đứng bên phải đám người, Cổ Nguyên mày kiếm khẽ nhíu lại.
Hắn cũng từng gặp ảo giác "tương tự" tại chiến trường Diệu Liên, đó là thời điểm khi đối diện với Hàn Phong, người kia dường như cũng có chiêu thức tạo ảo giác, hoặc trang bị tạo ảo giác, khiến cho hắn lầm tưởng việc em gái sắp bị giết chết nên đã "làm hỏng việc"...
Lê Yến trước mặt dường như cũng đang rơi vào tình cản tương tự, gặp ảo giác nên làm hỏng việc.
Quan trọng ảo giác này xuất phát tự thân hay do ngoại lực tác động.
Chẳng lẽ người đứng sau việc này là Hàn Phong sao...
Nghĩ tới đây, Cổ Nguyên lại cắn răng, lắc lắc đầu, lẩm bẩm:
- Không vội kết luận. Mình phải giữ tư duy độc lập.
- Suy đoán vừa rồi của Diệp Tranh tuy rằng rất có lý, thế nhưng đó lại là tư duy của hắn ta, mình không nên bị hắn ta dẫn dắt.
- Đao nơi tay mình, mình phải tự vung lên chém...
Cổ Nguyên nghĩ tới đây liền im lặng, tự mình theo đuổi suy tính riêng, cũng không có nói ra suy đoán về cái kỹ năng kỳ quái kia Hàn Phong.
Hắn biết chính phủ bây giờ thích nhất là đổ tội cho Hàn Phong để lấy cớ xâm lược trấn Hi Vọng, chỉ cần hắn nói ra dữ kiện không chắc chắn này, vậy thì đại chiến hai bờ đông tây sông Lệ chắc chắn sẽ nổ ra lần thứ hai.
Diệp Tranh quan sát biểu hiện của tất cả mọi người, thoáng nhìn qua Cổ Nguyên một chút, sau đó bỏ qua hắn ta, chuyển tới đội trưởng đội tiên phong số Lưu Bối hỏi:
- Tại sao Trần Quân Hoàn kia lại đột nhiên lao ra ngoài rồi để Thể Thao Túng giết chết?
Lưu Bối trầm ngâm một lát, cẩn thận đáp:
- Khi đó bộc đạn bắn tới vị trí của Lê Yến, nàng ta đã kêu lên rất lớn, ngay sau đó Trần Quân Hoàn nấp gần đó liền lao ra, có vẻ như muốn thực hiện cứu viện...
Diệp Tranh lại tiếp tục hỏi:
- Trần Quân Hoàn là người thế nào?
Nhắc tới thuộc cấp quá cố, Lưu Bối không chút do dự cao giọng nói:
- Hắn ta là một người đàn ông đích thực, rất can đảm, rất có tinh thần...
Diệp Tranh khe khẽ lắc đầu.
Hắn tin lời Lưu Bối, nhưng không tin hoàn toàn, bởi vì chỉ có thấy tận mắt thì hắn mới có thể xác nhận một người thực sự là người thế nào.
Hắn lúc này tiếp tục hỏi:
- Tại sao Lưu Bối không bị giết ở lượt tấn công thứ hai?
Ai cũng biết, Thể Thao Túng dù có mạnh đến cỡ nào thì cũng phải định vị mục tiêu trước khi tấn công.
Nếu nhân loại nằm im thin thít, không động đậy, không công kích thi đàn, không bộc lộ năng lượng phi phàm quá mức lộ liễu, vậy thì Thể Thao Túng không thể dễ dàng gây hại được.
Trần Quân Hoàn lao ra ngoài, la hét om tỏi, bật Quang Giáp bản bộc phá lực để chống đỡ, thế nhưng Thể Thao Túng phương xa hét lên 2 tiếng oe oe liên tiếp mà vẫn "không thể giết" hắn, phải hét tới lần thứ ba thì mới giết được.
Đây là làm sao?
Lưu Bối nghe được lời này cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Đúng rồi, sau khi Lê Yến hét lên, Trần Quân Hoàn lao ra ngoài, Thể Thao Túng liền oe oe kêu lên định vị, khi đó họ Trần chắc chắn phải bị khoá trúng mục tiêu mới phải.
Mặc dù vậy, ở lượt la hét thứ hai, hắn không bị đòn Hồn Áp bắn nổ đầu, đây là làm sao?
Lưu Bối chỉ có thể trả lời lại lời khai trước đó:
- Thể Thao Túng hét lên hai lần, Quân Hoàn không chết, bởi vậy hắn liền chạy ngược lại đội hình để cầu cứu.
- Hắn vừa chạy vừa nói: Cứu tôi, tôi không muốn chết, Thể Thao Túng có vấn đề rồi...
Diệp Tranh nghe tới đây liền nhíu mày, Thể Thao Túng có vấn đề, vấn đề gì?
Đúng là có vấn đề thật, nó hét lên hai lần mà không giết được người, vậy chứng tỏ nó có vấn đề, ai cũng dễ dàng nhìn thấy.
Nhưng quan trọng người biết rõ nhất "vấn đề" cụ thể là cái gì thì đều đã chết sạch rồi...
Trầm ngâm hồi lâu, Diệp Tranh không chắc chắn lắm nói:
- Định Vị Sóng Âm của Thể Thao Túng rất đặc thù, nó luôn tạo ra cho người bị quét trúng một cảm giác hồi hộp như bị quái vật nhìn chằm chằm, có thể Trần Quân Hoàn bị quét tới hai lần Định Vị Sóng Âm, hắn liền nghĩ rằng quái vật kia không thể phát ra công kích?
Vấn đề này của họ Diệp đưa ra không còn khiến cho những người xung quanh cảm thấy bất ngờ nữa, bởi vì trước đó bọn họ cũng tự rút ra được kết luận này rồi.
Trần Quân Hoàn bị quét hai lần, hắn nghĩ an toàn, nhưng có ngờ đâu lại bị Manipulate M3 level 31 "lừa", từ đó khiến cho hắn chạy về phía đồng đội xin cứu, sau đó Thể Thao Túng mới ra tay giết sạch một mẻ.
Sự dị thường mà Trần Quân Hoàn nói tới ở đây chính là "thông minh dị thường" của Thể Thao Túng, nó đã dùng sinh cơ làm mồi nhử, thao túng Trần Quân Hoàn trở về báo hại đồng đội.
Việc thi đàn rút lui ngay sau đó đã chứng minh việc này, Thể Thao Túng tại quận Mỹ An đã quá thông minh rồi, nó còn biết lừa người ta, chính nó là thủ phạm đứng sau toàn bộ thảm trạng 8 người tử vong.
Những ngày qua, quái vật kia cố tình để nhân loại dắt mũi, chính là muốn chờ một cơ hội này, thịt một phát tám phi phàm giả mạnh mẽ của quân tiên phong, sau đó rút sạch quân về hang ổ.
Những người xung quanh, bao gồm 4 đoàn trưởng, Lê Yến, Lưu Bối, và hơn chục người tham mưu, bọn họ bắt đầu bàn bạc về khả năng dị biến trí tuệ của Thể Thao Túng...
Diệp Tranh nghĩ tới quái vật liền quay qua Lưu Bối, tiếp tục hỏi:
- Biểu hiện của những thây ma tiến hóa kia thế nào?
Lưu Bối nhanh chóng đáp lại:
- Chúng dường như bị kích động bởi bẫy mà chúng tôi đã rải ra, cứ thi thoảng lại lộn xộn đội hình, vài con ngoạc mồm ra kêu gào...
Diệp Tranh bắt được linh quang, vội vã chen ngang hỏi tiếp:
- Những quái vật nào kêu gào? Chúng nó kêu gào trong bao lâu?
Lưu Bối chỉ vào màn hình máy tính nói:
- Chúng nó kêu gào khoảng 10 phút đồng hồ, chủ yếu là đám quái vật cấp cao kêu gào, đám quái vật cấp thấp rất hạn chế về khả năng trinh sát, chúng chẳng kêu gì cho tới khi ự việc diễn ra...
Diệp Tranh tiếp tục truy vấn:
- Trong quá trình này, Thể Thao Túng có đánh xuống Hồn Áp không?
Lưu Bối quả quyết lắc đầu:
- Không hề.
Đứng phía bên phải, Cổ Nguyên chợt nói:
- Diệp đội trưởng, anh nghĩ đám quái vật kia bị người khác tác động sao?
- Chúng tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng dựa vào kinh nghiệm những ngày vừa qua, Thể Thao Túng quận Mỹ An vô cùng hung dữ, chỉ cần phi phàm lực mạnh mẽ một chút xuất hiện, nó sẽ lập tức giáng Hồn Áp lung tung ngay.
- Nếu có một người có năng lực bỏ qua sự hiện diện của hàng nghìn thây ma vây xung quanh mà chỉ gây ra sự tác động đơn lẻ tới các thây ma tiến hoá đứng tại trung tâm, vậy tôi nghĩ người đó có thể đi ám sát Thể Thao Túng luôn rồi.
Lập luận của Cổ Nguyên nhận được rất nhiều đồng tình.
Đúng vậy, bọn họ thực hiện kế hoạch giam cầm thây ma này đã ba ngày, hiểu tập tính của chúng.
Kể cả là một viên đạn không chứa bất kỳ phi phàm lực nào bắn vào đám thây ma tiến hoá cũng sẽ gây kích động cho Thể Thao Túng ẩn phía sau, đừng nói dùng phi phàm lực âm thầm tác động tới đơn độc thây ma trong cả mười phút, sao có thể lọt qua tầm trinh sát của Manipulate M3 chứ?
Sự bạo động kia là ngẫu nhiên, bọn họ gặp nhiều rồi.
Chỉ có Diệp Tranh vẫn như cũ nhíu mày, hắn cảm giác sự việc không đơn giản như vậy.
Việc này có lỗ hổng rất lớn, nhưng đồng thời cũng lại rất hoàn mỹ.
Một sự việc như vậy, ai tin là do Thể Thao Túng làm thì kệ học ai tin là ngẫu nhiên thì kệ họ, riêng hắn không tin, quái vật M3 level 31 kia không thể khôn tới mức độ lừa được cả nhân loại.
Chỉ có nhân loại mới có thể lừa nhân loại mà thôi.
Hắn chắc chắn tới 99% sự việc lần này là do nhân loại dàn xếp.
Kẻ sau màn này...
Hắn ta muốn đổ tội cho Lê Yến, sau đó khéo léo tìm cách giải oan cho nàng ta, tạo vòng lặp tư duy, sau đó mở một nút thắt, hướng mũi dùi về ngẫu nhiên và thây ma, từ đó đổ tội cho Thể Thao Túng, thành công thoát thân.
Thế giới này là thế giới phi phàm, người ta nghi ngờ quái vật Thể Thao Túng là vô cùng có căn cứ...
Để làm được công việc quấy rầy thi đàn 10 phút liên tục không bị cả hai phe nhân ma phát hiện, còn làm cho nó tự nhiên hết sức, giống y như những gì mà tiên phong đội cảm nhận được, người này thật sự quá mức khủng bố rồi.
Chẳng lẽ là vị đoàn trưởng nào ở đây ra tay quấy rầy?
Chỉ có người cực kỳ hiểu biết các thói quen của thây ma và nhân loại trong khu vực này mới có thể thiết kế ra màn đổ lỗi khắp nơi tinh vi như vậy.
Nghĩ tới đây, Diệp Tranh bắt đầu quay qua đoàn trưởng tiểu đoàn 1 Xuân Hà dò hỏi:
- Lục đoàn trưởng, anh dò xét chiến trường thế nào, có phát hiện ra điều gì đặc thù không?
Người này ở đây là mạnh nhất, mà theo quan sát của hắn, cũng đồng thời là người "khả nghi" nhất.
Lục Kiếm Hoành trầm ngâm vài giây thì chậm rãi lắc đầu đáp:
- Không phát hiện ra gì cả, Thể Thao Túng đánh xuống tổng cộng 137 đòn Hồn Áp, toàn bộ dấu tích năng lượng trong phạm vi 3 cây số xung quanh bán kính vụ việc đều bị nó đánh tới xơ xác, không thể nhìn ra bất kỳ điều gì đặc thù.
Diệp Tranh lại tiếp tục truy vấn:
- Khi đó anh đang đứng ở đâu?
Lục Kiếm Hoành nheo mắt lại, thản nhiên đáp:
- Tôi đứng cách chiến trường 7,5 cây số.
Nói xong, hắn còn bổ sung thêm:
- Tôi đúng là có kỹ năng Uy Áp Thượng Vị, nếu anh nghi ngờ tôi ra tay, vậy tôi sẵn sàng cung cấp thêm thông tin chi tiết tình trạng của bản thân lúc đó, bao gồm cả vết tích công việc và người chứng kiến.
Lục Kiếm Hoành đã có chút khó chịu nhàn nhạt.
Trên người hắn có mùi máu vô cùng nồng đậm, nhân loại thì có thể không phát hiện ra, nhưng thây ma chắc chắn có thể, bởi vậy hắn mới phải đứng cực xa chiến trường để tránh ảnh hưởng.
Nếu họ Diệp này cứ hỏi nhiều, ép hắn phải bộc lộ vài phần năng lực, vậy thì có khả năng sẽ lộ ra cái mùi máu "bẩn" này, vậy hắn cứ phủ đầu trước luôn cho xong.
7,5 cây số khoàng cách, có cái quần mà Uy Áp Thượng Vị vươn tới được, bộc phá lực cũng không nối tầm lên 7 cây số được.
Hơn nữa, hắn hoàn toàn không liên quan tới việc này, rõ ràng là đội tiên phong số 13 do tên Cao Chính bên cạnh lãnh đạo đã làm hỏng việc mả, liên quan gì mà điều tra hắn chứ...
Nghe tới giọng điệu lạnh nhạt của họ Lục, Diệp Tranh còn muốn truy vấn tiếp vài câu, chẳng qua hắn lần đầu tiên phải lâm vào một trận lạnh lẽo.
Nếu giả thiết có kẻ sau màn là sự thực.
Mà 99% thật sự có rồi.
Vậy thì mục đích của y không chỉ để đổ lỗi cho Lê Yến hay Thể Thao Túng, y còn đặt vô số trap và rải ra vô số nghi ngờ cho "điều tra viên", từ đó khiến "điều tra viên" bị dắt theo bố trí của y, tiến hành đụng chạm tới những bí mật của những người mạnh nhất đang phụ trách việc này...
Nếu không đưa ra bằng chứng đủ tốt, vậy thì điều tra viên sẽ dần bị mất uy tín, nhưng nếu đụng chạm sai lầm, vậy điều tra viên còn bị cô lập.
Ai dám điều tra án này, họ sẽ vừa bế tắc, vừa bị dính trap, thương tích đầy mình.
Bên cạnh Diệp Tranh, mười mấy người vẫn liên tục bàn tán về Thể Thao Túng, trong khi đó rõ ràng Cao Trác đã không còn quá mặn mà với họ Diệp nữa rồi.
Cũng phải thôi, giờ "án điểm" đi vào bế tắc, ai mà muốn đi ngược số đông mà bước vào tầm ngắm chứ...
Chơi thân quá với điều tra viên, có không bị tội này thì cũng sẽ bị phát hiện ra tội khác, tốt nhất là cách xa một chút...
Diệp Tranh nhìn tới cảnh này, đầu tiên là cắn răng một cái tức giận, sau dó dần bình tĩnh lại, khoé miệng dần nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Một lũ hạ đẳng, sống ở cái nơi xó xỉnh hang cùng ngõ hẻm, còn không biết điều sao...
------
Đêm đã về khuya.
Hàn Phong tiếp nhận lấy đĩa bánh ngọt cùng ly trà xoài vàng ươm của bảo mẫu đưa tới, tiện thể nhòm trộm một chút chân váy ngắn ngủn của nàng ta, lúc này mới có thể ngả lưng ra ghế rung đùi thở một hơi.
Toàn bộ công việc giấy tờ hành chính hôm nay đã được hắn ký kết hoàn tất.
Chờ cho thư ký cùng bảo mẫu ra về, hắn mới có thể giơ tay khẽ búng, phân thân Harry Deuteri đã được triệu hồi ra ngoài.
Vừa mới xuất hiện, thằng nhóc với nhân dạng trông như một phù thuỷ này đã khóc rống lên:
- Huhu... Meo meo meo...
Hàn Phong vừa nghe liền thấy phiền phức, hắn ngáp một tiếng, chán nản nói:
- Khóc lóc ít thôi, có tin anh mày biến mày thành mèo luôn không?
- Giờ có thứ muốn hỏi chú mày một chút đây, liên hệ giữa Entropy và phi phàm lực là gì?
Harry Deuteri bị đe doạ một câu liền nín khóc.
Nó giương ánh mắt màu lục nhạt nhìn qua bản tôn, mếu máo nói:
- Huhu... Anh rồi cũng sẽ giết tôi giống như cách anh giết con thây nô kia đúng không...
Hàn Phong nghe được lời này, gãi gãi đầu, không đáp.
Nhưng trong lòng hắn thì lại thành thật đáp lại:
"Ừ.
Nhưng không phải bây giờ
Bao giờ cậu hết giá trị lợi dụng thì tôi mới giết."
Cái tôi xã hội của phân thân Harry Deuteri vô cùng đặc thù.
Hàn Phong dùng "Ai Thông Minh Hơn Học Sinh Lớp Năm" để liên hệ tới một phi phàm giả dưới 12 tuổi mạnh nhất địa cầu, đưa ra cho đối phương một bài thách đố, đối phương vậy mà lại vận dụng phi phạm lực tầm cỡ tiến hoá giả kết hợp kỹ năng ngũ giai để ngầm đáp lại, đem lượng kiến thức khổng lồ cài cắm và ẩn chứa bên trong câu trả lời, ý đồ muốn cách xa mười ngàn cây số "nhồi vỡ não" hắn khi hắn tiến hành giải mã câu trả lời đó.
Hoặc có thể đứa trẻ kia không có ý đồ xấu, chỉ có ý cảnh báo mà thôi, bởi vì lượng kiến thức và phi phàm lực ẩn chứa bên trong đa số là lành tính, không có một chút ác tính nào, thế nhưng ai mà thèm quan tâm chứ.
Hắn không thèm quan tâm lời tư vấn của ai cả nên đã vô tư nhồi hết lượng thông tin khổng lồ kia cho phân thân Harry Deuteri hưởng thụ, từ đó vô tình khiến cho thằng nhóc băng đá trước mặt trở nên thông tuệ cùng tài năng tới tận cùng, có lẽ khả năng tư duy không thua kém gì hắn.
Thằng này còn giá trị rất lớn, lại có ý thức độc lập rất cao, nó có giá trị tham khảo trong nghiêm cứu phi phàm, vậy nên hắn không vội giết nó.
Chờ nào hết giá trị thì giết sau chưa muộn.
Harry Deuteri không đạt được câu trả lời, tiếp tục khóc tới thảm thương.
Hết cách, Hàn Phong đành phải dụ khị:
- Ôi nhóc ơi, anh giết nhóc làm gì, anh nhồi ngũ giai Phổ Thiện Chú vào Thây Nô là để tạo sự bùng nổ phi phàm, đánh động tới Thể Thao Túng, khiến nó tấn công vào Thây Nô, mượn tay nó xoá sạch dấu vết hiện trường, đổ tội cho sự "dị biến" của nó, đồng thời gây hỗn loạn cho suy đoán của người muốn điều tra.
- Còn với nhóc, anh đâu có nhồi kỹ năng ngũ giai vào nhóc đâu, nhóc sẽ được bất tử đó.
- bằng không nếu nhóc sợ hãi phải chiến đấu quá thì anh rút lại toàn bộ năng lực phi phàm, chỉ để lại quyền hành tử vong và linh hồn tàn khuyết thôi?
Lần đầu tiên Hàn Phong phải nịnh bợ một phân thân của mình.
Thằng nhóc này rất có giá trị, kể cả nó chỉ cần ở nhà 24/7 làm cố vấn học tập, lười và phế vật trên chiến trường y như con mèo Harry, hắn cũng chấp nhận.
Harry Deuteri nghe vậy thì lắc đầu nguầy nguậy:
- Không được thu hồi năng lực của tôi, nếu là gặp phải nguy hiểm, tôi làm sao có thể phòng vệ được chứ...
Hàn Phong đang nghi ngờ đứa trẻ mà hắn dùng hình mẫu để tạo ra phân thân Harry Deuteri thực sự là con của Tường Vi.
Bằng không, làm sao nó nhát chết như vậy.
Ả ngực to... Ừm, là bà xã của hắn, nàng ta cũng sợ chết y như ranh con trước mặt vậy.
Hắn lúc này tuỳ tiện gật đầu:
- Rồi rồi, chú mày cứ giúp anh đi, thể hiện giá trị đi, rồi muốn kỹ năng nào anh cũng chiều hết.
Harry Deuteri bây giờ mới nguôi ngoai, cậu ta lau nước mắt, hồ nghi hỏi:
- Nhưng tại sao anh lại để lại nhiều lỗ hổng như vậy, lại còn rất nhiều lỗ hổng chỉ dấu trực tiếp tới bản thân chứ?
- Chỉ cần không phải quá ngu, vậy ai cũng có thể nghi ngờ tới anh là hung thủ?
Hàn Phong giờ lại thấy thằng nhóc trước mặt giống mình.
Thằng ranh con này luôn tò mò về mọi vấn đề, đồng thời nó cũng không bao giờ chịu thiệt, muốn hỏi kiến thức từ nó, vậy phải trả lời ra những giá trị mà nó cảm thấy hài lòng mới thôi.
Hắn lúc này đành phải nhún vai hỏi:
- Tại sao anh lại để lại hiện trường nhiều dấu tích như vậy hả?
- Chú mày thử đoán xem, mục đích thật sự của anh khi phá rối nhóm quân tiên phong của chính phủ là gì?
Harry Deuteri nghe tới đoán với đố, đôi mắt màu lục nhạt khẽ sáng lên, nghiêng đầu, ngẫm nghĩ.
Hàn Phong vừa ăn bánh vừa chờ đợi.
Hắn rất thích phân thân của mình tiến hành tự tư duy độc lập, bởi vì mỗi lần như vậy thì Người Bất Tử lại hoàn thiện hơn, khuôn năng lực "linh hồn tàn khuyết" sẽ vững chắc hơn, quyền hành tử vong do hệ thống cung cấp sẽ sâu đậm hơn, khống chế lực của hắn sẽ cao hơn, mà kết quả từ sự suy luận này cũng sẽ đem tới lợi ích to lớn cho Thể Linh Hồn của hắn, nó sẽ được gia trì nhiều mạch tư duy đột phá hơn.
Ba phút trôi qua, trong lúc Hàn Phong đang định ăn cái bánh thứ hai thì chợt ngẩn ra, sau đó cười nói:
- Thôi, đừng nghĩ nữa.
- Mục đích đã trực tiếp tới rồi.
Harry Deuteri nghe bản tôn nói vậy thì không khỏi ngơ ngác.
Sau đó trong phòng khách đã xuất hiện thêm một người xa lạ.
Nam nhân chừng 30 tuổi này trước hết nhìn qua Harry Deuteri, lại nhìn tới Hàn Phong đang vắt chân ra bên ngoài cửa sổ, trầm giọng nói:
- Xin chào.
- Tôi là Diệp Tranh, tân thủ lĩnh Long Nha phân bộ tỉnh Diễn Giang!
Hàn Phong nhìn tới người trước mặt, mũi nhúc nhích hít nhẹ một hơi, khoé miệng khẽ nhếch lên:
- Xin chào. Tôi là thủ lĩnh trấn Hi Vọng, Hàn Phong.