Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 763: Buộc tội



Lục Kiếm Hoành dưới đủ mọi loại áp lực và thành kiến đã quyết định hiển lộ chân thân chiến đấu ngay tại ban ngày ban mặt, cái thứ có vẻ như kỹ năng chức nghiệp tổng hợp kia của hắn ta mang theo vẻ ngoài khủng bố cùng năng lực tà dị không nói, vậy mà lại trực tiếp khiến chính chủ bị mất khống chế, ra tay hạ sát đồng đội trước con mắt bao người.

Sự kiện này thật sự không khác nào một quả bom ném vào giữa lô cốt, để cho những người đang trốn bên trong toàn bộ chạy sạch.

Thiên thần đột nhiên hoá thành ác quỷ, người bảo hộ đột nhiên hoá thành tai hoạ, là ai thì cũng không thể tưởng tượng nổi.

Hàn Phong đứng tại bên phải cách Lục Kiếm Hoành mấy trăm mét, bàn tay phải khẽ thu lại, mục đích coi như đã đạt thành, thế nhưng trong lòng lại sợ tới vỡ mật.

Hắn vốn chỉ muốn nhân cơ hội dụ dỗ họ Lục xả hết bộc phá lực để phá rối kế hoạch chiến đấu tổng thể của chính phủ, cũng ép gã phải hiển lộ ra chân thân huyết tộc xấu xí, lấy cơ sở để lột trần bệnh trạng thiếu máu đang xảy ra tại căn cứ Xuân Hà, gây áp lực truyền thông, đồng thời cũng muốn tiện thể dùng Nhẫn Mô Phỏng level 4 copy luôn kỹ năng tâm đắc nhất của tên kia đem về nghiên cứu... Có ai mà ngờ được tên này bên ngoài ổn định mà lại đang trong trạng thái "điên dại" không kém gì Dục Vọng Thượng Nhân, vậy mà vừa chớm bung hết sức liền ra tay ăn thịt người ngay tại chỗ.

Họ Lục mất khống chế là chuyện tốt, tự tay ăn thịt người còn tốt hơn, chắc chắn đòn truyền thông nhắm vào hắn ta sau này sẽ cực kỳ hiệu quả. Thế nhưng nếu họ Lục nhân cơ hội này làm thịt luôn cả hắn và cao tầng quân đoàn Hi Vọng ở đây luôn rồi chạy qua bên kia sông giải quyết nốt đám lâu nhâu còn lại, vậy thì cái gì mà Thần Hi Vọng cũng không thể cản nổi.

Trong những thời khắc quyết định, chính phủ chắc chắn sẽ đưa ra được những quyết định chuẩn xác để ứng đối với tình hình khó khăn, và nhân cơ hội thủ lĩnh trấn Hi Vọng đang ở đây, bọn họ rất có thể sẽ muốn thuận nước đẩy thuyền bằng cách gom sự phức tạp lại rồi ném ra bên ngoài.

Dù sao chính phủ cũng đã từng chơi âm mưu quỷ kế để đối phó với căn cứ thổ phỉ của hắn rồi, làm thêm một lần nữa, bọn họ chắc chắn sẽ không ngại chút nào.

Ai mà biết được đám người này có tích trữ trang bị level 5 dạng khoá không hay khống chế không chứ, chính phủ cũng có Tinh Thạch An Toàn, bọn họ chắc chắn sẽ lưu ý vấn đề này, hoặc ai mà biết liệu có người đang ẩn nấp trong bóng tối sẵn sàng kích hoạt bộc phá lực mà dẫn hắn nhập mộng hay không chứ, Bản Đồ Cố Hương level 5 cũng không chắc giúp hắn thoát được nghịch cảnh trước mắt, vật kia đã từng mất tác dụng một lần rồi.

Nghĩ tới đây, Hàn Phong không chút do dự thi triển Thanh Tâm Chú lên bản thân, sau đó kích hoạt Nhẫn Tuyệt Thủ level 4 trên tay trái, đem tầng phòng hộ Quang Giáp đầu tiên dựng lên, đồng thời cũng kích hoạt luôn tứ giai Sướng Trước Khổ Sau, làm ra thêm một tầng phòng hộ khống chế nữa.

Về phần Tiểu Oánh bên cạnh, thôi thì kệ mẹ nàng ta vậy.

Lúc này hắn mới cắn răng một cái mà quát to:

- Lục Kiếm Hoành, anh vậy mà lại nhân cơ hội chiến trường hỗn loạn mà ra tay giết chết đồng đội chỉ để thoả mãn dục vọng máu thịt, thật sự là ghê tởm!

- Có phải anh chính là kẻ đã âm thầm ra tay giết người tại quận Mỹ An rồi đổ tội cho tôi không.

- Anh chính là quái vật đội lốt người.

- Mọi người cẩn thận quái vật tấn công!

Âm thanh kêu gào oang oang của Hàn Phong gần như đã muốn vang vọng tới một nửa tỉnh Diễn Giang, thậm chí so sánh với hai đầu Thể Thao Túng đang oe oe khóc lóc ở phương xa thì còn có cảm giác to mồm hơn.

Hắn không những trực tiếp đâm chọc vào sự kiện nóng nhất đang diễn ra trước mắt, hắn còn tiện tay hất luôn bát nước bẩn lên người đối phương, muốn trước hết tiên hạ thủ vi cường, đem thanh danh của người kia triệt để bôi thành đen kịt.

Lời buộc tội của thủ lĩnh trấn Hi Vọng để cho toàn bộ những người có mặt tại hiện trường đều nổi lên gai ốc, có người hoang mang không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Lục Kiếm Hoành, có người lui lại mấy bước, ánh mắt hiện lên cảnh giác, có người trực tiếp bỏ chạy về phía sau, khung cảnh càng thêm một bước trở lên hỗn loạn.

Nếu không phải mũi tiến công của thây ma đã bị có Tô Nguyệt và chính tay họ Lục tạm thời ngăn chặn lại, đồng thời hậu tuyến nhân loại dường như cũng đã lấy lại được sự ổn định, vậy thì e rằng liên quân nhân loại thực sự sẽ trở lên đại loạn, 90% những người có mặt ở đây ngày hôm nay cũng sẽ bị thi đàn nuốt chửng.

Hàn Phong hoàn toàn không chút lo lắng lời buộc tội của mình sẽ khiến ai phải chết, hay chính xác hơn là, binh lính trấn Hi Vọng đã thành công thoát thân, những người bị thương bên cạnh cũng đã được đưa đi một phần, xem như hắn đã cứu được một đám lớn, hắn hiện tại đã không thèm quan tâm tới những người khác nữa.

Lục Kiếm Hoành đứng trên đỉnh trời, cánh dơi sau lưng khẽ vẫy, tấm áo choàng da người vấy máu đung đưa trong gió, sau khi nghe được thanh âm của Hàn Phong, khuôn mặt nanh ác của hắn trải đầy sự hoảng loạn sợ hãi, giống như thể một đứa trẻ ngoan ngoãn vừa mới bị bạn bè buộc tội trộm cắp.

Chẳng qua, hắn ta rất nhanh liền hít sâu một hơi dằn xuống hỗn loạn trong lòng, sau đó chợt ngửa mặt lên trời gào to:

- Aaaaaa...

- Tất cả mọi người mau tránh xa tôi ra, tôi đang bị hiệu ứng Mù và Thơm của Thể Thao Túng ảnh hưởng, không thể phân biệt rõ ràng vị trí nhân loại và thây ma...

- Mau tránh xa tôi mau, đừng lại gần tôi, tôi ngửi thấy rất nhiều mùi thây ma, tôi sẽ tấn công chúng...

- ...!!!

Hàn Phong còn đang đứng dưới đất nở nụ cười lạnh, còn đang nhìn tới viễn cảnh tươi đẹp trước mặt, sau khi nghe được lời bào chữa này của họ Lục, nụ cười trên mặt hắn chợt cứng lại, trong lòng cũng không khỏi lộp bộp một tiếng thầm hô hỏng bét.

Tên khốn này...

Sau đó hắn cũng không kịp nghĩ nhiều nữa mà phải lập tức xách theo Tiểu Oánh bên cạnh tiến hành sử dụng Băng Ảnh dịch chuyển biến mất tại chỗ, bởi vì mưa máu từ trên cao đang điên cuồng giáng xuống nơi này.

Ào ào ào...

Lấy Lục Kiếm Hoành làm trung tâm, mưa máu khổng lồ cứ như vậy đổ ập xuống phạm vi bán kính hàng trăm mét, bao trùm cả phe nhân loại lẫn phe thây ma vào bên trong, không chừa đối tượng nào. Chỉ trong thoáng chốc, hàng trăm thây ma cấp cao đã bị mưa máu ăn mòn bốc hơi, trong khi có 5 nhân loại khác cũng bị máu độc dội tới cả người chảy mủ, thanh âm la hét đau đớn vang vọng trời cao.

Thật sự là một đòn tấn công vô cùng độc ác.

Thế nhưng mà, mặc kệ mưa máu ầm ầm, không có thêm nhân loại nào chết nữa.

Hàn Phong không liên quan gì tới những người xung quanh, hắn tất nhiên đã bỏ chạy trước tiên, những sĩ quan chính phủ thì ra sức dựng lên Quang Giáp bảo hộ lẫn nhau, mấy vị đoàn trưởng Tam Giang, Xuân Hà thì phóng xuất kỹ năng phục hồi và sử dụng trang bị giải khống chế cho Lục Kiếm Hoành, "giải thoát" hắn khỏi hai đòn Mù và Thơm, trong khi đám đội viên trung thành còn chưa bỏ chạy cũng bắt đầu nỗ lực phóng xuất ra quang mang bộc phá lực của mình, muốn dùng cả tính mạng đi cản lại thi triều.

Liền ngay sau đó, bọn họ mấy trăm người vậy mà thực sự đã ổn định được từ trong hỗn loạn, uy năng phi phàm cuồn cuộn tuôn trào, hàng trăm người hợp sức đem mũi đột kích của thây ma tiếp tục ngăn chặn. Thậm chí chỉ ít phút sau, La Thiên Dật và Lý Khả Tuyết đã từ hậu tuyến chạy tới tiền tuyến, dẫn theo cả nghìn binh lính phi phàm giả tiến hành hỗ trợ.

Tất cả cường giả chính phủ đã tập trung đông đủ, cùng nhau nghiền nát hoàn toàn đợt đột kích bất ngờ của thi đàn. Đạn pháo diệt quỷ đã chuyển mục tiêu từ trọng kích trung tâm thi đàn qua giáng xuống mũi tiến công nơi tiền tuyến, cả trăm ống phóng chống tăng cũng được tập trung lại, 17 cỗ xe tăng liên tục nghiền ép, hơn 30 khẩu đại liên 12ly7 đỏ nòng cày xới, đồng thời hàng trăm trang bị phi phàm cũng được điều động tới để xả ra uy năng tích luỹ, hỗ trợ hoả lực tới tận răng...

Bất chấp hỗn loạn bủa vây trong lòng nhân loại, gần như toàn bộ binh lực tiến hoá tách lẻ đột kích của thi đàn Lệ Trì đã bị hạ sát triệt để, chỉ có vào thây ma tiến hoá cao nhất trốn thoát được, số còn lại phơi thây chiến trường, chênh lệch nhân ma hai bên hai bên đã được vô hạn kéo xuống, sĩ khí liên quân phóng đại gấp hàng chục lần.

Hàn Phong đứng ở nơi an toàn nhìn tới cảnh tượng này, khuôn mặt không khỏi biến thành méo xệch.

Mưu ma chước quỷ cho lắm, tự cao tự đại muốn dùng trí định cục diện lắm, ra vẻ ta đây làm một bước tính mười bước cho lắm, cuối cùng cũng bị phản phệ rồi...

Bất kể Lục Kiếm Hoành có xấu xa thế nào, hắn ta vẫn là người của chính phủ, còn là người mạnh nhất bên phía chính phủ, dù có xảy ra chuyện gì, hắn ta cũng sẽ được chính phủ ưu tiên bao che. Đừng nói là khi hắn ta tự mình thanh minh được một chút, vậy thì chính phủ lại càng có cớ để bao che.

Còn hắn thì sao, kể cả có một tỉ lí lẽ sớm đã chuẩn bị phía sau đây, nhưng nếu họ đã không thèm nghe theo, vậy thì đừng hòng có chuyện đạt thành mục đích.

Chung quy cũng là thiếu kinh nghiệm sống, không phải cứ dùng trí tuệ phi phàm đi tính toán từng chút một đường đi nước bước là có thể bù đắp được.

Kế hoạch chui vào trong lòng liên quân rồi đục khoét của hắn, nói một cách công tâm, xem như đã thất bại thảm hại, thậm chí còn nguy to rồi...

- Chết tiệt thật... Lần này xem như triệt để kết thù với họ Lục rồi...

Tiểu Oánh đứng bên cạnh Hàn Phong, sau khi nhìn tới vẻ mặt âm tình bất định của đối phương, nàng ta không khỏi nhếch miệng cười khẩy:

- Sao nào, tôi đã cảnh báo trước đó rồi, hôm nay Tỵ Hỏa xung Dậu Kim, bản mệnh của anh rơi vào thế phản cung, vận khí nghịch hành, sát khí bủa vây tứ phương. Cử sự vào ngày này chẳng khác nào nghịch thiên, quả báo đến ngay tức thì. Nhưng anh vẫn cố chấp bước ra, trái lời trời, nay mọi thất bại chỉ là kết quả tất yếu của một ngày vận suy mệnh loạn...

Hàn Phong nghe đến đây, khuôn mặt càng thêm tối tăm.

Hắn hừ một tiếng, phất tay cắt lời, lạnh lùng nói:

- Bớt xàm ngôn đi.

- Chỉ tại cô lây dính xui rủi cho tôi nên mọi việc mới hỏng bét!

Tiểu Oánh nghe được những lời này thì không khỏi mở to hai mắt, sau đó tức tới mức bật cười.

Nàng ta lập tức ngẩng đầu lên nhìn trời, lẩm bẩm vài câu như thể hỏi đáp, sau đó chợt quay qua bên cạnh cười khẩy:

- Haha, coe đúng không? Vậy thì cứ cho là như vậy đi. Để rồi xem...

Hàn Phong nhìn cử động của con ả này, thật sự rất muốn hỏi xem ả ta vừa mới "bói" được quẻ gì.

Chẳng qua, ả này chắc chắn sẽ không bao giờ chịu tiết lộ.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy hối hận vì cái mỏ hỗn của mình như lúc này.

- Chết tiệt thật...

------

14h17p ngày thứ 44 hậu dị biến.

Thôn Trúc Thanh, huyện Lệ Trì.

Sau màn giao tranh nảy lửa buổi sáng, nhân loại đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực, liên quân đã hoàn toàn rút lui tới nơi này để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Trong phòng chỉ huy chung, cuộc họp tổng thể của liên quân đang được tiến hành, thanh âm tranh cãi sớm lên tới đỉnh phong cao trào.

Quả thật như dự đoán, sự việc Lục Kiếm Hoành công khai ra tay tàn sát đồng đội đã được cao tầng chính phủ hợp lực đè nén xuống, chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, tậm chí đổ lỗi cho Thể Thao Túng đã gây ra thảm trạng ngộ sát, về phần pháp thân chiến đấu ghê rợn của hắn ta, chẳng ai thèm nhắc tới. Trong khi đó, việc Hàn Phong ra lệnh rút lui lại bị lôi ra chì chiết cực kỳ nặng nề.

Cái gì mà trong thời khắc then chốt, hắn không chọn dũng cảm gánh vác, mà lại hèn nhát ra lệnh tháo lui, một hành vi không chỉ phản bội niềm tin của đồng đội, mà còn chà đạp lên danh dự của quân kỷ!

Cái gì mà, mệnh lệnh rút lui không vì bảo toàn lực lượng, mà vì sợ hãi trước cái chết, nếu ai cũng rút lui, vậy thì thành trì đã sụp đổ từ lâu!

Rồi còn trực tiếp đổ hết tội lỗi lên đầu một người. Đội ngũ tan tác, thương vong chồng chất, hậu quả không đến từ thây ma, mà bắt nguồn từ một mệnh lệnh sai lầm mang danh ‘chiến thuật’!

Có người trực tiếp thể hiện thái độ bài xích kịch liệt, rằng liên quân nhân loại không cần những kẻ tự cho mình là anh hùng rồi bỏ mặc máu thịt của đồng đội giữa chiến trường!

Có người đặt ra nghi vấn về tư cách lãnh đạo của thủ lĩnh trấn Hi Vọng. Nếu tất cả chỉ huy đều được phép quay lưng khi trận chiến trở nên cam go, vậy thì máu của chiến sĩ có còn giá trị gì?

Có người đem đạo đức ra nói, như là hành vi ra lệnh rút lui khi khó khăn là minh chứng rõ ràng cho sự xuống cấp trong tinh thần kỷ luật — là dấu hiệu của thối rữa trong tư duy, cần phải xử lý nghiêm để làm gương.

Nói chung là thủ lĩnh trấn Hi Vọng đã bị bôi tới đen kịt, luận điểm chung được đưa ra chính là, Với tư cách là người giữ vai trò chỉ huy nhóm quân tiếp viện, Hàn Phong đã thể hiện sự yếu kém nghiêm trọng trong năng lực điều phối chiến thuật, thiếu hụt hoàn toàn tầm nhìn chiến lược, đồng thời hành xử một cách bộc phát, thiếu kỷ luật và vô trách nhiệm, dẫn đến việc tự ý ra lệnh rút lui khi chưa có chỉ thị từ cấp trên, gây rối loạn toàn cục, làm đổ vỡ đội hình, gián tiếp mở toang phòng tuyến, khiến thương vong tăng vọt, vật tư bị bỏ lại, quân tâm hoảng loạn, hậu tuyến náo loạn, tinh thần sụp đổ — và từ đó dẫn đến chuỗi phản ứng dây chuyền nguy cấp, buộc toàn quân phải huy động thêm nguồn lực cứu viện và chấp nhận tổn thất nghiêm trọng cả về nhân lực lẫn vật lực mà lẽ ra có thể tránh được nếu chỉ huy tại chỗ hành xử đúng mực, tuân thủ mệnh lệnh, và không đặt cảm tính lên trên sinh mệnh của cả đơn vị.

Thủ lĩnh trấn Hi Vọng phải chịu toàn bộ trách nhiệm!

Hàn Phong ngồi tại một bên lắng nghe những lời buộc tội đang dồn dập đổ tới, hắn thật sự là được mở rộng tầm mắt, còn vô cùng muốn lấy giấy bút ra ghi lại.

Việc nâng cao quan điểm rồi xây dựng một chiến dịch kết tội dàn dựng cùng sử dụng các cáo trạng chính trị ngụy tạo để đổ lỗi ra bên ngoài của chính phủ đã lên tới tầm đăng phong tạo cực rồi. Chỉ trong một thời gian ngắn, bọn họ vậy mà đã hoàn toàn đổi trắng thay đen, tẩy sạch uế tạp tự thân, đồng thời tìm ra được một con dê tế thần cho tất cả biến cố vừa mới diễn ra.

Cụ tổ của thao túng truyền thông và dẫn dắt dư luận.

Hắn lúc này cũng hoàn toàn buông xuôi tranh cãi.

Ngồi tại cái phòng chỉ huy lâm thời này, hắn thân cô thế cô, quân xanh không có, quân đỏ cũng không, có mọc thêm mười cái mồm cũng không thể cãi lại chứ đừng nói là một cái mồm.

Đây là sân khách, hắn lại chỉ là một kẻ ngoại đạo, đừng hòng tác oai tác quái.

Hơn nữa, hắn có ma cô thế nào thì kinh nghiệm lý luận chính trị tự thân cũng đừng hòng sánh ngang với mấy mươi người ở đây, có là tâm trí phi phàm tới phân tích cũng không phân tích nổi, bởi vì rõ ràng dữ liệu chính trị đang lưu trữ trong đầu hắn không đủ lớn, không thể phân tích hoàn cảnh trước mắt một cách chính xác được, hắn càng cãi sẽ càng sai và thua mà thôi, thậm chí còn để người ta bắt được điểm yếu.

Hắn lúc này chờ cho tất cả mọi người tổng sỉ vả xong rồi thì mới nhìn quanh một vòng, chậm chạp nói:

- Thứ nhất, tôi đã đưa ra một mệnh lệnh trái với nguyên tắc chỉ huy chung, thế nhưng mời các vị xem xét cho rõ, tôi chỉ ra lệnh cho binh lính thuộc quân đoàn Hi Vọng của tôi bỏ chạy, tôi không hề cổ động các bình lính thuộc tiểu đoàn khác rời bỏ vị trí, chính các người mới là những người đưa ra nhiều mệnh lệnh trái ngược trên chiến trường hơn chứ không phải tôi.

- Kết quả là binh đoàn Hi Vọng của tôi không hề thương vong người nào, còn cứu được hơn 400 người khác, trong khi liên quân của các vị vì sự hỗn loạn mà thiệt hại hơn 140 mạng, trong đó còn chủ yếu là tự dẫm đạp cắn xé lẫn nhau.

- Thứ hai, tôi chỉ đưa ra mệnh lệnh rút lui đối với những binh lính đã cạn kiệt sức lực, về phần những người còn sức chiến đấu, bao gồm cả tôi, đều đã chạy tới tiền tuyến ngăn địch, đừng có nói chúng tôi bỏ chạy hèn nhát.

- Thứ ba, ừ thì đúng là tôi đã ra lệnh rút lui đó, ừ thì cho là tôi hèn nhát luôm đi, cho là tôi không biết chỉ huy đi, thì đã sao nào, tôi chỉ quan tâm tới an nguy binh lính quân đoàn Hi Bọng của mình mà thôi, về phần những thứ khác, tôi không thèm quan tâm.

- Chiến dịch Lệ Trì này quá mức tạp nham, trấn Hi Vọng của tôi không thèm tham gia nữa, ngay hiện tại tôi liền dẫn quân rút lui, để cho các người đi mà tự chỉ huy với nhau.

- Cáo từ!

Hàn Phong còn không thèm đề cập tới sự kiện ngộ sát của Lục Kiếm Hoành, cũng không thèm kể công của 225 người, không thèm đòi chiến phí buổi sáng, nói xong liền lập tức bỏ ra ngoài, để lại mấy mươi ánh mắt nhìn nhau, biểu cảm ai nấy đều vô cùng khó coi.

- Hàn Phong, gượm đã...

Có người lên tiếng muốn giữ người lại, thế nhưng bóng lưng kia đã hoàn toàn mất dạng.

Gặp phải loại chó ghẻ như thủ lĩnh trấn Hi Vọng, ai nấy đều cảm thấy vô cùng đau đầu.

Bọn họ ở đây đều hiểu lời buộc tội mà chính phủ vừa mới đưa ra ẩn chứa đầy rẫy sơ hở, đồng thời bản thân bọn họ cũng đang vật lộn với rất nhiều vấn đề, cần phải đổ lỗi ra ngoài sớm nhất có thể, thế nhưng "con dê tế thần" mà bọn họ chỉ định lại không hề buông xuôi.

Tên kia quyết đoán bỏ đi, mặc xác bọn họ ở bên này tự giải quyết hậu quả, cũng không thèm quan tâm bọn họ sẽ bêu xấu hay đổ lỗi kiểu gì nữa, đây chính là xu thế muốn triệt để cắt đứt quan hệ.

Bọn họ bôi đen cho trấn Hi Vọng cũng nhiều rồi, hiện tại lại bôi thêm, hiệu quả chẳng có bao lớn nữa. Về phần muốn bắt đền, còn có thể bắt đền tên khủng bố kia sao, chẳng lẽ bây giờ lại quay giáo ra tấn công trấn Hi Vọng.

Này là muốn sa lầy tới chết...

Trong hoàn cảnh hiện tại, chính phủ không hề hưởng được chút lợi lộc gì từ việc đoạn tuyệt quan hệ với trấn Hi Vọng, ngoài việc sẽ "quỵt nợ" được hơn 30.000 minh tệ tiền mua bán vật tư và thuê phi phàm giả. Trong trong khi, tác hại từ cái tính khí bốc đồng của Hàn Phong gây ra rõ ràng là rất nhiều, trước hết là nhân sự thủ hộ giả sụt giảm một mảng lớn rồi đó.

Tất nhiên, kế hoạch ban đầu của chính phủ không có sự tồn tại của binh lính thuộc trấn Hi Vọng, hiện tại bọn họ cod bỏ đi cũng không phải đả kích quá lớn, chỉ là...

Tin tức về Lục Kiếm Hoành phát điên mà ăn thịt đồng đội đang lan truyền như virus, bất chấp mọi nỗ lực tẩy trắng, rất nhiều người đều đang bàn tán "sai lệch" về chuyện này, điều này càng gây ra một cơn đau đầu vô cùng khó chịu đối với giới cầm quyền.

Việc này tương đối nhạy cảm, bọn họ tạm thời chỉ có thể dừng ở đây, phó đoàn trưởng tiểu đoàn 2 Xuân Hà là Lại Khắc Tư lúc này cắn răng nói ra một vấn đề quan trọng hơn:

- Những tân binh ngoài kia đang biểu tình phản chiến, chúng ta hiện tại phải làm sao?

Nói tới vấn đề này, cuộc họp lại càng rơi vào trầm lặng.

Sự trùng kích của việc này lớn hơn nhiều so với việc Hàn Phong rút lui.

Tân binh mà hai căn cứ người sống sót chính phủ chiêu mộ cho chiến dịch Lệ Trì lên tới hơn 1700 người, những người này đa số là bị ép buộc, sau khi trải qua một trận biến cố kinh khủng, bọn họ phản kháng càng thêm kịch liệt, hiện tại có tới hơn 800 người từ chối tiếp tục chiến đấu.

Mất 225 người ngoại lai có thể không sao, nhưng mất hơn 800 người nội bộ lại là chuyện lớn, chắc chắn sẽ gây ra đả kích nặng nề tới cả sĩ khí và thực lực toàn quân. Đặc biệt nếu thả cái đám nhát chết này về các căn cứ thì còn to chuyện hơn, bọn họ chắc chắn sẽ lan truyền thông tin xấu, từ đó khiến cho kế hoạch chiêu mộ binh lính của chính phủ đã khó khăn con càng thêm khó khăn...

Vài giải pháp được đưa ra rồi cấp tốc được biểu quyết thông qua, sau đó lập tức có người rời đi thức hiện.

Nói gì thì nói, trình độ phản ứng lại biến cố của chính phủ vẫn là vô cùng tốt.

Sau khi bàn bạc một hồi, nội dung cuộc họp lại một lần nữa chuyển về chủ đề chính, làm sao tiêu diệt thi đàn Lệ Trì.

14 vạn thây ma còn lại chính là một nan đề, khi mà gần như toàn bộ bộc phá lực của các tiến hoá giả cố gắng tích luỹ suốt thời gian vừa qua đều đã cạn kiệt cả rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com