Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 764: Tiền vốn



Theo chiến lược tổng thể được đề ra từ trước, trong buổi sáng, thi đàn Lệ Trì 18 vạn sẽ được tỉa bớt lũ thây ma cấp thấp cho sụt giảm xuống còn 11 vạn, để lộ ra chủ lực ẩn sau. Sau đó toàn quân sẽ rút lui, lợi dụng thiên tài địa bảo vòi hoa sen biến dị và Tinh Thạch Khai Phá để chế tạo ra vùng chữa thương mạnh mẽ, rút ngắn thời gian nghỉ ngơi xuống chỉ 30 phút.

Trong quá trình nhân loại nghỉ ngơi, pháo kích diệt quỷ cường độ cao sẽ dồn thi đàn phải chạy vào trận địa hoả công chờ sẵn, sau đó "bão lửa" tới từ trực thăng rải bom xăng trên trời xuống trung tâm thi đàn sẽ tiếp tục gia tăng cường độ công kích, gây áp lực lên đám Thể Phòng Hộ, buộc chúng phải tiêu hao năng lượng đi dập lửa, đồng thời cũng kéo sạch tinh thần của hai đầu Thể Thao Túng, ngăn cản chúng luyện binh.

Trong suốt buổi chiều, thi đàn sẽ được đánh hạ xuống còn khoảng 7 vạn, thây ma cấp thấp sẽ bị tiêu diệt quá nửa, trong khi thây ma cấp trung và cấp cao cũng chỉ còn khoảng 60% sức mạnh.

Vào thời điểm đó, thi đàn đã di động tới ngoại biên thành phố Dương Hoành, chúng có khả năng sẽ nhận được tiếp viện từ quận Mỹ An và quận Lai Nguyên.

Chính phủ sẽ thiêu rụi một nửa quận Mỹ An để chặn thây ma tiếp viện xâm nhập từ hướng này, trong khi Lục Kiếm Hoành sẽ tự mình đứng ra cản trở thây ma tới từ quận Lai Nguyên bằng con kênh máu được đào bới suốt những ngày qua.

Cho tới chiều tối, thi đàn sẽ được dẫn dụ bước vào trận địa mai phục của Tinh Thạch Khai Phá và giường thịt biến dị, đây là thời điểm thu quan khi mà toàn bộ bộc phá lực của nhân loại và hàng trăm trang bị level 2, level 3, hàng chục trang bị level 4 sẽ được xả ra vào thời điểm thi đàn không thể phản kháng lại.

Sức phòng ngự của đám Thể Phòng Hộ đã bị bào mòn cả ngày, chúng tuyệt đối không thể triệt để chống đỡ lại được, với số lượng thây ma ít ỏi còn lại, việc chia sát thương ra ngoài càng khiến chúng thất bại nhanh hơn.

Ngay sau đợt xả toàn bộ tiềm năng của liên quân nhân loại, đám thủ lĩnh Cổ Nguyên, La Thiên Dật, Lạc Thanh Thuỷ, Lục Kiếm Hoành, Cao Chính, Tào Khang và Trầm Thành sẽ phụ trách bóc dỡ 7 lượt "Trước Cơn Bão" của 7 đầu Thể Phòng Hộ, trong khi đó Thượng Quan Uyển Thanh và Lý Khả Tuyết sẽ mở đường cho Tô Nguyệt xâm nhập vòng phòng hộ trung tâm, ám sát Thể Thao Túng.

Kỹ năng hệ trinh sát của Thượng Quan Uyển Thanh hoàn toàn đủ khả năng chỉ ra một con đường chuẩn xác để Tô Nguyệt thực hiện nhiệm vụ này.

Chính phủ còn có tới 4 trái lựu đạn diệt quỷ, áp lực mà chúng tạo ra đủ để vô hiệu hoá rất nhiều nỗ lực kháng cự của thi đàn, uy áp diệt quỷ cường độ cao chắc chắn sẽ khiến thi đàn sợ tới vỡ mật, không thể tiến hành hộ giá chu toàn.

Tô Nguyệt không cần ám sát hết, chỉ cần đột nhập được vào vòng phòng hộ trung tâm, rải 4 quả lựu đạn, giết được một trong hai đầu Thể Thao Túng là đủ. Lúc đó thì thi đàn Lệ Trì chắc chắn sẽ đón nhận sự thảm bại, bởi vì sự đáng sợ của thi đàn này chủ yếu tới từ đặc tính công thủ toàn vẹn của hai đầu Manipulate, phế được một trong hai, con còn lại sẽ tự thọt.

Về phần hỗ trợ phòng ngự cho Tô Nguyệt trong nhiệm vụ ám sát, bọn họ dự định sẽ sử dụng 8 tầng Quang Giáp tứ giai từ 8 vị phó đoàn trưởng, kỹ năng phòng ngự của Lý Khả Tuyết, đồng thời gia trì toàn bộ uy năng còn lại của Khiên Thái Dương level 5 để chống đỡ uy năng Hồn Áp.

Sự có mặt của binh đoàn Hi Vọng với 225 thủ hộ giả đã giảm tải áp lực phòng ngự trong suốt cả buổi sáng, gián tiếp khiến Khiên Thái Dương tiết kiệm được khá nhiều năng lượng mặt trời, sự an toàn của Tô Nguyệt trong nhiệm vụ ám sát càng được đảm bảo lớn hơn.

Đây chính là kế hoạch tổng thể của liên quân, dựa theo phân tích kỹ lưỡng, nó chắc chắn sẽ thành công.

Chẳng qua, kế hoạch hiện tại có vẻ như đã chệch khỏi đường ray rồi...

Ba tiến hoá giả mạnh nhất đã tiêu hao rất nhiều bộc phá lực, để tích luỹ lại sẽ vô cùng khó khăn, những người còn lại cũng tiêu hao không ít bộc phá lực, uy năng đòn công kích cuối sẽ bị giảm sút nhiều, đồng thời rất nhiều trang bị đã buộc phải dùng để phòng ngự trong tình huống hỗn loạn buổi sáng, điều này càng khiến kế hoạch buổi chiều gặp phải bất lợi.

Trrong khi đó, thi đàn vẫn còn tới 12,5 vạn thây ma, so với dự định thì nhiều hơn 1,5 vạn, đây là biến số vô cùng nguy hiểm, bởi tầng ma tính mà bọn chúng tạo ra vẫn cực kỳ dày, muốn giải quyết cần phải hao tốn vô cùng nhiều tài nguyên.

Đám thủ hộ giả và phục hồi giả của trấn Hi Vọng rút lui lại càng khiến cho áp lực phòng ngự và chữa thương của liên quân gia tăng.

Nếu hao tốn tiềm năng trên việc chống đỡ và phục hồi, bọn họ sẽ thiếu hụt điểm tiềm năng trong việc công kích, đồng thời nếu áp lực Hồn Áp quần thể và áp lực từ Bộc Đạn trong suốt quá trình sau này quá lớn, Khiến Thái Dương level 5 sẽ phải tham gia giải vây, hao tốn năng lượng tích luỹ, điều này khiến nguy cơ của Tô Nguyệt gặp phải trong quá trình ám sát sẽ tăng lên.

Quan trọng nhất, bởi vì hỗn loạn buổi sáng, tinh thần và sĩ khí của toàn bộ liên quân đã bị hạ giảm rất nhiều, việc biểu tình đòi đình chiến của mấy trăm phi phàm giả càng khiến tình hình trở nên tầm trọng.

"Vòng xoắn thất bại" đã được thành lập.

Tiền vốn của liên quân chính phủ đã tiêu hao gần hết rồi.

Tiêu Kỳ là phó đoàn trưởng tiểu đoàn 1 Xuân Hà, ông ta lúc này hừ mạnh một cái rồi nhìn quanh, lạnh lùng nói:

- Tôi đã nói ngay từ đầu rồi, chúng ta tốt nhất đừng có nên dây dưa gì với tên họ Hàn kia. Các người cứ khăng khăng một mực gọi hắn gia nhập, giờ thì đã thấy hậu quả chưa, hắn ta đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch rồi đó?!

Lời của Tiêu Kỳ càng để cho không khí cuộc họp lâm vào trầm trọng.

Thật ra thì trong lòng bọn họ cũng biết rõ Tiêu Kỳ nói quá. Hành động ra lệnh bỏ chạy buổi sáng của Hàn Phong không tới nỗi quá mức khốn nạn, bởi vì hắn ta chung quy chỉ là một tên thổ phỉ, trình độ chiến lược yếu kém, nghe thấy Hắc Tề bắt phải ở lại phòng ngự, hắn ta cuống lên đòi rút lui là điều bình thường. Ngay cả các sĩ quan chỉ huy bên chính phủ cũng liên tục đưa ra các mệnh lệnh đối nghịch, thế thì còn đòi trách ai...

Chẳng qua, bọn họ ở đây đều không muốn đứng ra nhận trách nhiệm cho thất bại, hiện tại đã đồng tâm hiệp lực đổ hết lỗi cho đối phương, vậy thì đâm lao thì phải theo lao, chẳng ai muốn đứng ra nói đỡ cho con dê tế thần họ Hàn kia nữa.

Phó đoàn trưởng tiểu đoàn 3 Xuân Hà là Lý Cung cũng chậm chạp tiếp lời:

- Tôi cho là chúng ta nên bắt đám người Liễu Lâm kia phải chịu trách nhiệm.

Âm thanh tức giận cùng thù địch bắt đầu xuất hiện rải rác, đề xuất "đòi một công đạo" cái đám người bên kia bờ tây sông Lệ lại càng thêm một bước được củng cố.

Tống Quảng Thắng, phó đoàn trưởng tiểu đoàn 4 Tam Giang lắc lắc đầu, thở dài:

- Các vị đừng nên nói tới chuyện trách nhiệm này nọ nữa, nên tập trung vào vấn đề trước mắt thì hơn.

- Nếu không thể giải quyết được thi đàn trong vòng 8h tới, vậy thì chúng ta sẽ gặp phải khó khăn cực lớn nếu muốn chiến thắng chiến dịch này.

Thấy có người không muốn bàn bạc chuyện thảo phạt Hàn Phong, Lý Cung lập tức nổi giận mà hỏi vặn:

- Tôi đang tập trung tìm giải pháp đây. Chúng ta hao binh tổn tướng nhiều như vậy vì sự phá đám của họ Hàn kia, nếu bây giờ không có tài nguyên vá lại thiệt hại, vậy làm sao mà tiếp tục giao chiến được?

Buổi sáng nay tiểu đoàn 3 thiệt hại nặng nề, Lý Cung thật sự muốn tính sổ với trấn Hi Vọng, không phải chỉ hô hào như bên ngoài.

Tổng chỉ huy chiến dịch Lệ Trì là đoàn trưởng tiểu đoàn 5 Xuân Hà, Hứa Triện, lúc này ông ta thản nhiên nói:

- Tống Quảng Thắng, anh thử đưa ra đề xuất giải quyết tình huống trước mắt xem nào?

Nãy giờ chủ yếu là người Xuân Hà đòi thảo phạt trấn Hi Vọng, họ Tống là người duy nhất lên tiếng hoà hoãn can gián.

Vài người bắt đầu nhìn qua phó đoàn trưởng tiểu đoàn 4 Tam Giang, muốn chờ đợi một câu trả lời.

Tống Quảng Thắng không phải lần đầu phản bác quan điểm số đông, ông ta sớm đã quen với việc "bơi ngược dòng" rồi, lúc này suy nghĩ một chút thì chậm rãi nói:

- Hàn Phong là chiến lực cấp đoàn trưởng, nữ nhân lạ mặt bên cạnh hắn ta có khả năng cũng giống như vậy, mà Ngô Soái cũng có thể như vậy. Đây là ba chiến lực cấp đoàn trưởng.

- Binh đoàn Hi Vọng có rất nhiều thủ hộ giả, theo thông tin thu thập tình báo từ các nguồn, bọn họ ước chừng có tổng số 310 người, từng đó tầng Quang Giáp đã đủ sánh ngang với uy năng thời kỳ toàn thịnh của Khiên Thái Dương level 5 rồi...

Thông tin tình báo về trấn Hi Vọng không phải lần đầu được đưa ra thảo luận, thế nhưng những người xung quanh vẫn như cũ phải dâng lên cảm thán.

Binh lực bờ tây sông Lệ quá nhiều thủ hộ giả, cũng không biết bọn họ kiếm đâu ra được nhiều kỹ năng Quang Giáp như vậy.

Phải biết Quang Giáp rất khó đạt được, bởi vì thây ma có khả năng rơi ra Quang Giáp nhất là đám Thể Phòng Hộ thì luôn trốn tại trung tâm thi đàn, muốn đoạt được nhiều Quang Giáp thì chỉ có cách tiêu diệt triệt để một thi đàn mà thôi, bằng không thì chỉ có chờ khí vận ngẫu nhiên rơi rớt từ đám thây ma bình thường, hoặc bỏ tiền ra mua từ trong thương thành.

Chính phủ có tổng cộng 4300 phi phàm giả, cả thâm niên, cả mới chiêu mộ, nhưng trong đó chỉ có khoảng 640 thủ hộ giả mà thôi, trong khi trấn Hi Vọng có khoảng 600 phi phàm giả thì hơn một nửa có Quang Giáp hộ thân, thật sự là bô cùng kỳ lạ.

Không thể hiểu nổi cái căn cứ thổ phỉ kia kiếm đâu ra lắm Quang Giáp như vậy.

Nếu để chính phủ biết một nửa số lượng Quang Giáp hiện tại của trấn Hi Vọng là do Tường Vi dung túng cho tên thổ phỉ nào đó cướp hết từ chiến dịch Minh Thái Hương Đường, vậy không biết bọn họ sẽ có cảm giác gì.

Sức mạnh của trấn Hi Vọng bắt đầu được vài người đem ra thảo luận, trong khi đó Lý Cung tiếp tục cười nhạt:

- Tống Quảng Thắng, ý ông là chúng ta tiếp tục gọi cái tên hèn nhát nửa đường bỏ chạy kia tham gia chiến đấu lần nữa?

- Ông có dám đảm bảo hắn ta sẽ an phận, không nửa chừng nhảy ra phá đám, không nửa đường bỏ chạy giống như hành động mà hắn ta đã làm ở buổi sáng nay không?

- Còn nữa, hắn ta đã bỏ đi rồi, ông nghĩ hắn ta sẽ quay lại sao?

- Tôi thấy chúng ta nên thương thảo với Long Nha dồn toàn binh lực hiệp đồng tác chiến thì tốt hơn!

Tống Quảng Thắng không đáp lời mà trực tiếp quay qua Hắc Tề ngồi đó hỏi:

- Lão Hắc, ông thấy chuyện này tính toán thế nào? Lần này tôi sẽ nghe theo quyết định của ông.

Hắc Tề và Tống Quảng Thắng là nước lửa đối lập, người này đưa ra một ý, người kia sẽ lập tức đưa ra ý kiến ngược lại.

Lúc này khuôn mặt đen như đít nồi của Hắc Tề cau chặt lại, sau khi suy nghĩ một hồi, ông ta chậm chạp nói:

- Tôi, ừm, tôi đoán tên Hàn Phong kia tuy đúng là có ý đồ phá đám thật, nhưng gã cũng hi vọng chiến dịch Lệ Trì này thành công...

Hắc Tề còn chưa nói xong đã bị Lý Cung gạt phắt tay cản lại mà kêu ầm lên:

- Chúng ta đang bàn bạc chuyện quan trọng đó, Hắc Tề, ông hãy nói chuyện chắc chắn và có căn cứ đi, đừng có đoán già đoán non như vậy!

------

15h33p ngày thứ 44 hậu dị biến.

Trấn Hi Vọng.

Hàn Phong đã dẫn theo binh đoàn viễn chinh trở lại khu an toàn.

Trong khi thuộc cấp đang bận bịu chỉnh trang lại tinh thần cho binh sĩ, hắn lại bận bịu tìm kiếm chỗ ở cho Thần Hi Vọng.

Tấm khiên biểu tượng này được sinh ra bên ngoài biên giới trấn Hi Vọng, linh hồn của nó cũng được hình thành dựa trên những sợi dây liên kết của nhân loại bên ngoài trấn Hi Vọng, để có thể biến nó thành Thần Hi Vọng chân chính, hắn cần tiến hành tiến hành xây dựng kết nối vững chắc giữa nó với quần thể trấn Hi Vọng nơi này, hoàn thiện "cái tôi cá nhân" cho Thần, khiến Thần hoàn toàn thức tỉnh.

Thần Hi Vọng phải của người trấn Hi Vọng, phải của quần thể này, bảo hộ quần thể này, không thể đại khái được.

Lại nói, trong quá trình xây dựng pháp thân, vị thần hàng fake này đã bị thằng nhãi Harry Deuteri chơi một vố, dẫn tới căn nguyên không đủ hoàn mỹ, bởi vậy quá trình ôn dưỡng vẫn phải diễn ra liên tục không ngừng nghỉ nhằm đưa Thần đạt tới đỉnh phong.

Cũng không biết có thể đạt tới đỉnh phong hay không...

Chẳng qua, đối với biến cố này, Hàn Phong cũng không lấy làm bao nhiêu tiếc nuối.

Vạn sự bất toàn.

Nếu Thần Hi Vọng quá mức "hoàn mỹ", hắn sẽ không thể nhìn ra được những điểm thiếu sót cần phải cải thiện, cũng khó mà nhồi thêm các thử nghiệm vào để xem xét biến hoá, hiện tại tấm khiên này sứt mẻ vặn vẹo, âu cũng là ý hay.

Sau một hồi suy nghĩ, hắn quyết định đặt tấm khiên này trên một đài tưởng niệm nhỏ được dựng tại quảng trường trung tâm, nơi có mật đôi người qua lại đông đúc nhất. Hắn cũng không thèm tiến hành quảng bá hay làm nghi lễ giới thiệu gì cho cư dân, thậm chí còn không thông báo cho bất kỳ thuộc hạ nào biết.

Hắn muốn để cho Thần Hi Vọng được phát triển một cách tự nhiên nhất.

Xong xuôi đâu đấy, Hàn Phong bây giờ mới có thể thở ra một hơi.

Hiện tại chỉ có thể hi vọng việc Thần Hi Vọng sẽ giúp hắn tiến thêm một bước nữa trong quá trình thăng tiến chức nghiệp mà thôi.

Lúc này hắn tuỳ tiện sử dụng Băng Nhãn quan sát hoàn cảnh một chút, bàn tay giơ lên khẽ búng, thân thể đã biến mất tại chỗ.

Tới khi xuất hiện trở lại, hắn đã đứng trên tầng thượng của một toà nhà ba tầng, nơi có vị trí gần như là đắc địa nhất tại khu thương mại tự do.

Nhà hàng Thanh Thanh.

Đây là một trong những cửa hàng đầu tiên khai trương sau khi khu thương mại tự do mở cửa vào hai tuần trước, ban đầu bọn họ chỉ bán bún cá, sau đó tăng dần danh mục món ăn lên. Từ đó tới nay, đây vẫn là cửa hàng buôn bán phát đạt nhất, quy mô đã mở rộng ra gấp đôi, hai kiot bên cạnh đều đã được thuê lại, trở thành siêu thị Thanh Thanh và cửa hàng trang sức Thanh Thanh.

Hàn Phong nhớ ngày đầu khai trương hắn đã chạy tới đây ăn liền ba bát bún, còn ra tay mua hơn một trăm bát khác để thiết đãi đội xây dựng kho vật tư trung tâm, sau đó hắn còn tự hứa rằng sau này mỗi ngày đều sẽ tới đây ăn bún... Chẳng qua hứa với người khác thì rất có động lực thực hiện, về phần hứa với bản thân, kia chủ yếu tự lừa mình là chính, hắn làm gì có thời gian đi thực hiện.

Ném suy nghĩ tạp nham ra khỏi đầu, Hàn Phong lúc này đưa mắt nhìn quanh tầng thượng một hồi, lại đưa tay nhìn đồng hồ, sau đó vỗ vỗ trán.

Đi ăn bún cá vào giữa buổi chiều, trong giờ hành chính, cũng ít người dám lắm.

Toàn bộ cửa hàng hiện chỉ có bốn khách ngồi ở tầng một, đây hình như là cư dân trấn Thiết Thạch tới để "khử độc" theo lịch trình, còn có ba nhân viên đang tích cực chà chà lau lau bàn ghế, cùng với hai đầu bếp đang chuẩn bị đồ bán buổi chiều tối trong bếp, tổng thể bên trong có chút hiu quạnh.

Phía bên ngoài cửa hàng, nơi con đường của khu thương mại tự do mới được trang hoàng lại, người lại vô cùng đông đúc, không hề giống với khung cảnh "giờ hành chính" chút nào.

Tuyệt đại đa số trong này còn là người không có tiền, bọn họ đang bày bán la liệt các sản phẩm tạp nham, hi vọng sẽ có người ghé mua.

Nhìn tới những người này, suy nghĩ một chút, Hàn Phong không khỏi âm thầm thở dài.

Phí thuê kiot để hoạt động bên trong khu thương mại tự do khá cao, trong khi số lượng lại không có nhiều, chủ cửa hàng Thanh Thanh này đã cho vài tiểu thương thuê lại một nửa mặt tiền để gánh vác chi phí, đồng thời tạo ra một chút đối lập giữa "cao cấp" và "thấp cấp" để tự quảng bá cho mình.

Thật sự là thông minh.

Trấn Hi Vọng đang bước vào thời kỳ khai nguyên hồi phục, nơi mà tận thế vừa tạm lùi bước, trật tự mới chưa thực sự ổn định, nhưng sự sống cũng đã bắt đầu nảy mầm trở lại. Nhân loại không còn chỉ chiến đấu để tồn tại, mà bắt đầu khai phá bản thân, bày ra năng lực của bản thân, gây dựng cộng đồng, định hình vai trò và ước mơ.

Những người còn sống sót sau một tháng rưỡi mạt thế, nếu xét một cách phiến diện, sẽ được chia ra làm ba tầng lớp chính.

Tầng cao là "Người Lập Mệnh", đây là những kẻ nỗ lực viết lại số phận, định hình thế giới. Những người này có sức mạnh vượt trội, hoặc có tầm nhìn lớn, sức mạnh này không chỉ về phi phàm mà còn ở tư tưởng, tổ chức, kỹ năng, hoặc niềm tin. Họchủ động tham gia vào quá trình xây dựng thế giới mới, định hình lại trật tự, thiết lập mô hình hoạt động, truyền cảm hứng, hoặc gieo rắc sợ hãi.

Tầng trung, có thể gọi là "Kẻ Tạo Lập". Đây là những người bỏ công sức ra duy trì trật tự, góp phần xây dựng các chi tiết trong xã hội. Họ có thể là chiến binh, kỹ sư, thầy thuốc, lính gác, chủ cửa hàng…Nhiều người trong tầng lớp này khát vọng vươn lên tầng cao, hoặc sợ hãi rơi xuống tầng thấp.

Cuối cùng là tầng thấp, có thể xem như "Kẻ Kéo Dài". Đây là những kẻ sống lay lắt, vật vờ như cỏ rác, phục tùng cao tầng để tồn tại. Bọn họ thiếu sức mạnh, dễ bị bóc lột, bị xem như công cụ... Những người này bao gồm nô lệ, dân thường, lang thang, những kẻ bị lãng quên...

Ba tầng, ba định mệnh. Mỗi người đều phải chọn một con đường: Kéo dài, Tạo lập, hay Lập mệnh.

Nếu không thể tự mình lựa chọn, không thể tự bứt phá, không có cơ duyên hỗ trợ, vậy thì xã hội sẽ chọn cho họ.

Tại trấn Hi Vọng hiện tại, thật ra rất ít người ở tầng lớp cao, số lượng có lẽ chỉ tính trên đầu ngón tay mà thôi, khá nhiều người đang ở tầng lớp trung, và rất rất nhiều người đã hoàn toàn buông xuôi, chấp nhận định mệnh ở lại tầng lớp thấp.

Mặc kệ việc dị biến diễn ra đã xoá sổ 95% nhân loại, thế nhưng mô hình xã hội của một căn cứ nhân loại vẫn không có sự thay đổi quá lớn so với trước đây. Tinh hoa cực ít, bình dân cực nhiều, điểm tức cười chính là, đa số mọi người đều vẫn giữ nguyên tư tưởng "sống mòn", rất ít người chấp nhận bước ra khỏi vùng an toàn...

Dù rằng hiện tại tất cả đều đang nguy hiểm, thế nhưng số đông vẫn không nhận thức được điều này, kể cả có cơ hội trở thành tinh hoa, bọn họ vẫn không nhận ra điều đó, hoặc có thể là không dám.

Phi phàm là cơ hội trực quan nhất để thay đổi tầng lớp của bản thân, thế nhưng lại không có nhiều người dám lao vào, bởi vì việc chiến đấu tại tuyến đầu là vô cùng nguy hiểm. Trong khi đó, bình phàm nhìn như đã bị bít đường, thế nhưng đây vẫn lả con đường có thể khiến người ta thay đổi số phận, thậm chí là còn có khả năng tạo ra thay đổi lớn lao.

Cao tầng Trấn Hi Vọng kìm kẹp bình phàm để cổ động cư dân gia nhập phi phàm, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc cao tầng cấm cản cư dân ở lại khu an toàn để xây dựng sức mạnh nội tại cho căn cứ, thậm chí chỉ cần để ý liền thấy, căn cứ đang có rất nhiều ưu đãi cho "tư bản" trỗi dậy, nắm lấy xương sống kinh tế của hàng nghìn người, thế nhưng không nhiều người hiểu được điều này...

Bước ra xã hội đổ nát, phải bắt đầu lại từ đầu với hai bàn tay trắng, không phải ai cũng có máu liều để thể lên từ bình phàm.

Phi phàm tuy rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần một cuốn sách kỹ năng là có thể bước vào con đường nghiên cứu, nhưng để vươn lên làm một tiểu đội trưởng thì không hề dễ dàng. Trong khi muốn trở thành chủ một cửa hàng bán bún cá tại hậu phương thì khó khăn gấp bội phần đăng ký quân ngũ, càng khó hăn hơn xa việc chiến đấu tại tuyến đầu, thế nhưng khi đã nắm bắt được "long mạch" rồi thì lại dễ thành công hơn, sống sót tốt hơn...

Trật tự vỡ nát, toàn bộ tích luỹ trước đây đều biến mất, tất cả mọi người đều có xuất phát điểm giống hệt nhau, thế nhưng chủ cửa hàng Thanh Thanh hiện tại có một cuộc sống sung sướng hơn 99% cư dân trấn Hi Vọng, người này đang trên đường vươn lên tầng lớp tinh hoa, tự mình cải biến số mệnh của mình, và người này đang làm vô cùng tốt.

Tiền vốn của người này đã gia tăng gấp hàng trăm hàng nghìn lần so với thời điểm hơn một tháng trước rồi.

Hàn Phong nghĩ tới đây thì tiến tới một chiếc bàn ngồi xuống, hắn cũng không có gọi nhân viên tới để gọi món mà búng tay xuất ra vài cuốn sách, chăm chú đọc.

- Thất bại hôm nay cũng không hẳn là một chuyện xấu, nó còn khơi gợi cho mình tương đối nhiều cảm hứng...

- Muốn thực sự vượt thoát bình phàm, trở thành Người Lập Mệnh, đem ảnh hưởng của bản thân lan toả tới bên ngoài phạm vi Liễu Lâm, bản thân mình còn thiếu sót rất nhiều...

- Một trong số đó chính là, thiếu tiền vốn bình phàm...

Con người có 4 nguồn vốn chính, đó là Kinh tế, Văn hoá, Biểu tượng và Xã hội.

Đây là cách tiếp cận tổng quan nhất để có thể hiểu về giá trị, quyền lực, địa vị, và sức ảnh hưởng của một cá nhân trong xã hội. Đây không chỉ là kinh tế học, mà là xã hội học tư duy hệ thống.

Nguồn vốn thứ nhất là vốn kinh tế, bao gồmtiền bạc, đất đai, nhà cửa, cổ phần, thu nhập, xe hơi, v.v. Đây là thứ dễ thấy nhất, đo đếm được.

Quyền lực từ vốn kinh tế rất trực diện: người giàu mua được dịch vụ, mua thời gian, mua sự chú ý, thậm chí đôi khi mua được cả người khác.

Nguồn vốn thứ hai là vốn văn hoá, bao gồm trình độ tư duy, gu thẩm mỹ, tri thức, học vấn, kỹ năng...Thể hiện qua học vị, bằng cấp, thể hiện qua hành vi, ứng xử, ngôn ngữ, khí chất, cũng thể hiện qua nội tại tri thức và kỹ năng, như là đọc sách, chơi nhạc cổ điển, hiểu triết học...

Người có vốn văn hoá cao thường được tôn trọng trong giới trí thức, ảnh hưởng bằng sự am hiểu, chứ không cần ồn ào. Ví dụ đơn giản là Đường Hiếu rất được coi trọng, dù là ở bất kỳ đâu, bất kỳ hoàn cảnh nào, hắn ta đều được người làm lãnh đạo đối xử một cách tử tế, bởi vì hắn ta có trí thức.

Nguồn vốn thứ ba là vốn biểu tượng. Bao gồm danh tiếng, uy tín, sự công nhận... Những thứ này được xây dựng từ cách xã hội nhìn nhận bản thân, hay chính là "cái tôi xã hội".

Đây là “sức nặng của tên tuổi”, “hào quang”, “vầng sáng”, “địa vị biểu tượng”.

Thứ này chồng chéo lên cả vốn kinh tế và văn hóa: tiền và tri thức giúp người ta có danh, và danh sẽ đẻ ra tiền, nhưng danh cũng có thể đến từ scandal, hoặc đến từ cảm xúc nhất thời của công chúng.

Messi là biểu tượng bóng đá, không chỉ vì kỹ năng, hay tài sản, mà vì uy tín biểu tượng của anh ta trong lòng hàng triệu người.

Vốn biểu tượng là thứ khó đạt được nhất, nhưng cũng dễ mất đi nhất, thiếu ổn định nhất, bởi vì một scandal có thể đốt cháy cả sự nghiệp.

Cuối cùng là nguồn vốn xã hội, ở đây bao gồm mối quan hệ, mạng lưới, sự liên kết với người khác. Bản thân biết ai, được ai tin tưởng, được ai hậu thuẫn. Nguồn vốn này bao gồm gia đình, bạn bè, đồng nghiệp. Xa hơn là

mạng lưới chính trị, xã hội, nghề nghiệp, xa hơn nữa là khả năng tập hợp sức mạnh và gây ảnh hưởng tới ngoại cảnh thông qua người khác

Một người không có tiền, không có bằng cấp, nhưng quen biết nhiều nhân vật chủ chốt, người đó cũng có thể gây ảnh hưởng lớn bằng “đòn bẩy xã hội”.

Bốn nguồn vốn này không độc lập, mà gắn bó, ảnh hưởng lẫn nhau, nguồn vốn này có thể nâng cao và hỗ trợ nguồn vốn kia. Ví dụ như văn hoá nâng biểu tượng - một ca sĩ tài năng dần trở lên nổi tiếng. Kinh tế nâng xã hội - người giàu có tham gia nhiều hội nhóm quyền lực. Biểu tượng nâng kinh tế - người nổi tiếng ký hợp đồng quảng cáo triệu đô. Và xã hội nâng văn hoá - giao du với người giỏi, bản thân sẽ học được nhiều điều...

Khi nhìn vào một người, cần phải nhìn vào cả bốn nguồn vốn này mới có thể đánh giá chính xác họ đang đứng tại vị trí nào trong xã hội.

Hàn Phong hai mắt nheo lại, hắn bắt đầu tự nhìn nhận bản thân.

Hắn xuất thân là nhân viên văn phòng, không có vốn kinh tế mạnh. Tất nhiên, hiện tại thì hắn có vốn kinh tế rất mạnh, nhưng đó chỉ là kinh tế bình phàm, về phần minh tệ phi phàm, hắn vẫn rất nghèo, không đủ thoả mãn nhu cầu cá nhân.

Thậm chí so kinh tế bình phàm thì hắn và trấn Hi Vọng vẫn còn rất nghèo nếu so với những người tại bờ đông sông Lệ, mở rộng ra, hắn cực kỳ nghèo khi so với những căn cứ khác, những nơi sở hữu đầy đủ các kho vũ khí quân dụng chính là nơi có vốn kinh tế mạnh nhất.

Hắn có một chút tri thức văn hoá từ đời sống công sở, từ đọc sách, từ kỹ năng phân tích, nhưng không quá nhiều. Đặc biệt khi đối diện với những khía cạnh thâm sâu trong nghệ thuật đối nhân xử thế, hắn tương đối thiếu kinh nghiệm, dễ bị áp đảo khí thế và khí chất bởi người khác.

Về mặt vốn xã hội mới hình thành, hắn có khá nhiều, tới từ những người sống sót tin tưởng hắn, tới từ khả năng chiêu mộ, quy tụ thuộc hạ, dù chưa bài bản. Bất quá, mối liên kết xã hội ban đầu này chủ yếu mang tính tình cảm và sống chết, tập trung trong phạm vi nhỏ, và rất cảm tính, chứ chưa phải còn bài chiến lược ổn định. Nguồn vốn này rất dễ bị đả kích, bẻ gãy, thương tổn.

Thêm vào đó, vốn xã hội của hắn chỉ tới từ những người bình thường, số lượng không đủ 3000 mạng, chất lượng thì thấp thảm thương, chỉ gói gọn trong phạm vi Liễu Lâm, Đại Xuyên, có lẽ chỉ có Mộc gia là tạm xem được.

Nếu so sánh với những người khác, hắn vẫn là loại dân đen, thân cô thế cô, chẳng ai thèm ngó ngàng.

Cuối cùng là vốn biểu tượng.

Đối với cư dân trấn Hi Vọng, hắn là người sống sót hàng đầu, người dám đứng lên, kẻ không bỏ chạy, người bảo hộ...

Dù hắn không xuất thân giàu có, không học cao, nhưng hắn là biểu tượng của lòng can đảm và hy vọng. Trong thế giới đã sụp đổ, sự hiện diện của hắn trở lên gần gũi hơn, khiến người ta dễ đồng cảm hơn, là một câu chuyện, là khởi đầu của uy tín biểu tượng.

Về phần hình tượng hắn đang tồn tại trong lòng chính phủ và cư dân thuộc các căn cứ chính phủ, thôi thì...

Để có thể đi xa hơn, Hàn Phong cần bổ sung nguồn vốn từ cả bốn khía cạnh này.

Vốn kinh tế của hắn phải gắn vào vớiTrấn Hi Vọng, và nguồn vốn này không thể chỉ dựa vào tinh thần, trấn Hi Vọng phải có chuỗi sản xuất, phòng vệ, y tế, năng lượng, hậu cần, có hệ thống phát triển tự thân và giao thương với ngoại lai...

Vốn văn hoá thực chiến theo lốitư duy văn phòng của hắn không đủ, hắn cần học chiến lược quân sự, tâm lý quần chúng, kỹ thuật sinh tồn, ngoại giao, xử lý xung đột...

Vốn xã hội chiến lược của hắn cũng cần cải thiện, cần gia tăng sự kết nối tới những trụ cột sinh tồn của trấn Hi Vọng, y sĩ, kỹ sư, chiến binh, thương nhân, tín đồ...

Kẻ sống sót đơn độc là kẻ thất bại.

Độc hành khách tuy rất mạnh, nhưng chỉ mạnh tự thân mà thôi, muốn trở thành tinh hoa, vậy thì buộc phải trở thành thủ lĩnh thế lực chân chính.

Cuối cùng là vốn biểu tượng cũng phải nâng cấp toàn diện, hắn phải biến mình thành ngọn cờ đầu, không chỉ là “người tốt”, mà là người mang ý nghĩa – gắn tên với sứ mệnh lịch sử.

Để làm được tất cả những điều này, hắn cần phải có một chiến lược tổng thể đủ tốt.

Hàn Phong bắt đầu lấy giấy bút ra viết xuống lộ trình phát triển lý tưởng của bản thân và của cả trấn Hi Vọng, bao gồm 5 giai đoạn.

Giai đoạn khởi đầu, chắc chắn phải dựa vào vốn biểu tượng cá nhân và xã hội sơ khai, giữ vững niềm tin trong cộng đồng, tạo dựng trật tự nhỏ.

Giai đoạn gây dựng cần phải tổ chức đội ngũ trí thức – kỹ thuật – chiến binh, hình thành mô hình mini của “xã hội mới”.

Giai đoạn mở rộng, hắn cần mở tuyến thương mại, khai phá tài nguyên, dùng sức mạnh mềm, phân bố quyền lực, từ đócó được vốn kinh tế và liên minh xã hội bền vững.

Hắn trước đây chưa làm tốt ba giai đoạn trước, do đó khi đối kháng với chính phủ, hắn mới gặp thất bại, biểu hiện dễ thấy nhất là khi bị công kích thì chẳng ai thèm đứng ra bênh, thậm chí đường đường là thủ lĩnh thế lực mà lại bị kẻ khác vây công, không có bất kỳ uy vọng nào... Đáng lẽ hắn cần xây dựng biểu tượng, ngôn ngữ, lý tưởng vững chắc, tạo thành thế đối trọng đủ lớn từ đối mới có thể biến trấn Hi Vọng thành khái niệm, không chỉ là địa danh, chính phủ mới không coi hắn là một tên thổ phỉ, không coi trấn Hi Vọng là một tổ chức khủng bố, lúc đó bọn họ sẽ buộc phải dè chừng.

Về phần kế hoạch dài hạn sau này, hắn cần phải phát triển “Hệ thống tư tưởng Hi Vọng", với triết lý mới về nhân loại hậu mạt thế, khiến nơi này trở thành hình mẫu lý tưởng mà không một thế lực ngoại lai nào có thể nghi ngờ, trong khi bản thân hắn càng phải trở thành cha đẻ của một kỷ nguyên mới, không chỉ là thủ lĩnh của một căn cứ người sống sót đơn thuần

Cái tôi cá nhân của hắn phải cực kỳ mạnh mẽ, áp đảo hoàn toàn cái tôi xã hội.

Muốn lời nói của bản thân có sức nặng, hình ảnh của bản thân có giá trị, sự xuất hiện của bản thân đủ để trấn áp mọi thanh âm phản kháng, vậy thì "tiền vốn" của cả hắn và cả trấn Hi Vọng đều phải vượt xa mức độ hiện tại.

Nếu không thể chuẩn bị đầy đủ, hắn và quân binh trấn Hi Vọng rồi vẫn sẽ tiếp tục phải chịu đựng cảnh bị người khác tuỳ tiện mạt sát, phải bỏ đi trong nhục nhã.

Chẳng qua, nói dễ hơn làm, trong bối cảnh hiện tại, tiền vốn của cả hắn và trấn Hi Vọng đã đạt tới giới hạn rồi, gần hết không gian phát triển rồi, cũng sắp tiêu hết tích luỹ rồi...

Có rất nhiều biện pháp gia tăng tiền vốn, nhưng dùng biện pháp nào, bao giờ thì dùng, và gia tăng từ nguồn nào, này phải cân nhắc thật kỹ...

Hàn Phong nhìn đống giấy tờ trong tay, sau khi suy nghĩ kỹ càng, hắn không khỏi cười khổ, lắc lắc đầu lẩm bẩm:

- Làm một kẻ lừa đảo rất dễ, nhưng làm một ông hoàng lừa đảo thì thật sự rất khó.

- Không ngờ muốn biến bản thân thành một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp lại cần tới nhiều yếu tố như vậy...

- Có những người sinh ra đã là người tốt, vì tốt nên được cả thế giới này âm thầm nâng niu chăm sóc, thế nhưng tuyệt đại đa số người phải rèn luyện để bản thân trở nên tốt hơn, có vậy thì thế giới này mới chịu ủng hộ đôi chút.

- Cái này có phải là do tích đức kiếp trước không đây...

- ...

- Ôi, trước tận thế, tích luỹ tiền vốn thật "dễ" mà. Chỉ cần phông bạt một chút là có vốn kinh tế, tham gia vài hội thảo là có vốn văn hoá, từ thiện một chút là có vốn biểu tượng, sau đó bắt đầu lên mạng lùa gà được rồi...

- Mạt thế này, cũng dễ, nhưng cũng lại khó gấp trăm lần, quá ít sự lựa chọn...

- ...

- Lại nói, một phân thân Người Bất Tử có lẽ phải sở hữu đầy đủ cả bốn "tiền vốn" như trên thì mới có thể coi như thành công tạo ra một liên kết xã hội đạt tiêu chuẩn...

- Bình phàm, phi phàm, khó khó khó...

Hàn Phong lẩm bẩm xong, trời cũng đã chuyển về chiều.

Hắn lúc này lôi bộ đàm radio ra kiểm tra tin nhắn báo cáo công việc từ các nơi đổ về, nhìn vào 27 tin nhắn chưa xử lý bên trên, trong đó có hơn chục tin từ phòng hậu cần, hắn không khỏi nheo mắt lại.

Tiền vốn xã hội tới rồi...

Tiền vốn tuy rất quan trọng, nhưng không phải cứ có cơ hội "kiếm tiền" là sẽ bất chấp lao vào, bởi vì tiền cũng có tiền thật tiền giả, giá trị cao giá trị thấp, bẩn và sạch, còn có tính ổn định, tính chấp nhận chung, tính bền vững, tính lạm phát, tính thanh khoản, tính chấp nhận chung...

Làm dày thêm tiền vốn xã hội đồng nghĩa với việc kết giao thêm người, nhưng người tuyệt đối không thể kết giao bừa bãi, bởi vì cho tới trước đổ vỡ, bản thân không thể biết mối quam hệ đó rốt cuộc có giá trị tới mức nào. Không thể biết đối phương đem tới chân tình hay giả tạo, không thể biết đó là đậm sâu hay qua quýt, không thể biết những kỳ vọng và hứa hẹn của đôi bên có thể hoà hợp hay không, không thể biết giá trị thực tế mà nó mang lại liệu có đáng để đánh đổi thời gian công sức đi xây dựng hay không. Và, tất nhiên, mối quan hệ này có được chấp nhận bởi nhiều bên hay không...

Hàn Phong lúc này bấm nút nghe vài tin nhắn bên trên.

Có rất nhiều người muốn gặp mặt hắn để bàn bạc công chuyện, những người này khỏi nói cũng biết, đều là người thuộc phe chính phủ.

Người chính phủ đáng lẽ ra phải cùng một phe, nếu có nhiều người khác nhau từ nhiều phe cùng nổi lên liên hệ, điều này chứng tỏ chính phủ đang không tìm được tiếng nói chung, mỗi người đều tự muốn tìm kiếm mục đích và lợi ích cho riêng mình.

Hiện tại cho dù hắn có lựa chọn ai trong số họ để xây dựng mối quan hệ thì đều sẽ giúp gia tăng tiền vốn xã hội cho bản thân, vấn đề ở đây chính là, chỉ có thể chọn một mà thôi, đồng tiền nào có giá trị nhất, có không gian phát triển về sau nhất, ít rủi ro nhất, là câu chuyện cần phải tính toán chiến lược một cách tổng thể và lâu dài.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Hàn Phong tuỳ tiện ném bộ đàm qua một bên, ngáp ngáp lẩm bẩm:

- Thôi, ăn xong lại tính tiếp.

Quyết định xong, hắn lúc này mới giơ tay sờ soạng không khí một hồi, sau đó từ trong hư không lôi ra một cục lông tròn lẳng.

Con mèo Harry đã được hắn dịch chuyển Băng Ảnh kéo tới.

Phế vật này hình như đang ngủ, thời điểm bị kéo tới đây vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, chẳng qua sau khi nhìn quanh vài giây định thần, nó lập tức xù hết mớ lông mao trên người lên rồi gào thét chửi bới ầm ĩ:

- Méoooooooo...

"Nhân loại hạ đẳng, ngươi dám trêu đùa ta, thật đáng chết! Meo!"

Hàn Phong tuỳ tiện cấu véo chọc ghẹo con mèo ngu này vài phát, cũng xách cái gáy nó lên mà vầy vò quăng quật một hồi, sau khi đã thoả mãn thú tính, hắn ném bừa nó xuống đất, thản nhiên phất phất tay:

- Meo!

"Đồ con lừa, đi gọi tiểu nhị tới đây giúp coi. Meo!"

Harry tất nhiên không thể chịu nổi thái độ và giọng điệu này, nó lập tức nhảy bổ vào bắp chân người đối diện, mười chiếc móng vuốt cụt ngủn vươn ra, muốn thi triển đòn cào xé, trong khi mỏ hỗn vẫn liên tục chửi bới không ngừng:

- Méoooooo...

"Nhân loại hạ đẳng, ngươi phải chết. Meo."

Mồn lèo này mồm miệng rất to, thế nhưng thực lực lại vô cùng kém cỏi, Hàn Phong chỉ cần nhích nhẹ chân qua trái một chút, phế vật này đã mất đà, lao thẳng đầu vào thành ghế, sau đó ngã lăn ra đất mà giãy dụa khóc lóc.

- Méoooooo...

"Nhân loại hạ đẳng, ta quyết không tha cho ngươi. Meo!"

- Méo!

"Đồ con lừa, nhanh đi đi, bằng không tao sẽ dịch chuyển mày 10 lần liên tiếp! Meo."

Nhân yêu hai tộc cãi cọ doạ nạt cùng thương thảo với nhau một hồi, phế vật bốn chân rốt cuộc cũng phải chịu thua, con mèo ngu Harry nhón chân một cái liền phóng vọt về phía cầu thang, biến mất vô ảnh.

Bắt nạt được một con mèo khiến cho Hàn Phong cảm giác bản thân vừa đạt được rất nhiều thành tựu.

Thế lực của hắn lại tiến thêm một bước nữa tiến tới cảnh giới sạch bóng thành phần ăn hại rồi.

Ừm, thật ra thì con mèo ngu kia vẫn phế vật cùng ăn hại lắm...

Một lúc sau, nữ nhân viên phục vụ có đôi chút quen mặt đã ôm theo con mèo Harry trở lại tầng thượng.

Trái ngược với thủ lĩnh suốt ngày chạy ngược chạy xuôi bên ngoài, con mèo Harry ở khu an toàn lại rất rảnh rỗi, tới cả chuột mà nó cũng không phải bắt cơ mà. Kể từ lần đầu tiên được dẫn tới chỗ này, từ đó cho tới nay, ngày nào nó cũng chạy qua nhà hàng Thanh Thanh chơi đùa, nó và mấy nữ nhân viên ở đây đã quen mặt nhau lắm rồi.

Lại nói, con mèo Harry này rất có danh khí tại khu thương mại tự do.

Toàn bộ căn cứ chỉ có đúng phế vật này vẫn còn giữ được biểu hiện thân thiện với nhân loại, còn thân thiện hơn con chó ngu kia nhiều, vì vậy nữ nhân yêu thích nó có xếp hàng tới ba cây số cũng đếm không hết. Nhà hàng Thanh Thanh đã liên hệ với Mộc Diễm Lâm để ký hợp đồng đại sứ thương hiệu độc quyền với con mèo này, biến nó thành mèo thần tài theo đúng nghĩa đen, tiền công mỗi ngày lên tới bốn lạng cá, còn được chạy truyền thông và xây dựng hình ảnh miễn phí, phải nói là kỳ quái tới tận cùng.

Đây cũng là lý do mà Hàn Phong xếp chủ sở hữu của nhà hàng Thanh Thanh vào tầng lớp tinh hoa dự bị, bởi vì người này thật sự rất nhạy bén đối với các vấn đề chính trị xã hội tại trấn Hi Vọng.

Ai cũng biết Harry là mèo cưng của thủ lĩnh, bởi ngay cả vòng cổ của nó cũng là huy hiệu công dân hạng S có chữ ký của thủ lĩnh. Chỉ cần ký hợp đồng với con mèo này, vậy cũng tương đương ký hợp đồng với văn phòng thủ lĩnh, đây là "ô dù" lớn tới cỡ nào cơ chứ.

Hàn Phong liếc nhìn con mèo ngu đang được ôm trong lòng nữ nhân viên phục vụ bên kia, sau đó tiện mắt liếc qua hai khoả...

Khụ khụ, được rồi, được rồi...

Hàn Phong móc ra vài tờ phiếu cống hiến ra đặt lên bàn, sau đó chỉ chỉ vào mấy món ăn trên menu, tuỳ tiện nói:

- Cho tôi mấy món này, số còn lại là tiền típ.

Nữ nhân viên phục vụ chỉ khoảng 15 16 tuổi, khuôn mặt rất xinh xắn, đây chính là người đã nhận đơn đặt hàng một trăm bát bún cá hôm trước, lúc này nàng ta nhìn qua vài tờ phiếu cống hiến trên bàn, ái ngại nói:

- Thủ... Thủ lĩnh... Có thể hay không ưu tiên sử dụng đồng Hi Vọng?

Hàn Phong nghe được lời này thì không khỏi nhướng mày nghi hoặc.

Đồng Hi Vọng?

Thứ đồ chơi gì đây?

Hắn bây giờ mới vỗ vỗ trán cười khổ.

Hiệu suất làm việc của chính quyền non trẻ trấn Hi Vọng không khỏi quá cao rồi, việc phát hành đồng Hi Vọng mới được cao tầng thống nhất triển khai đâu đó khoảng một tuần, bẵng đi một thời gian ngắn, thứ kia vậy mà đã được lưu hành chính thức rồi sao.

Hoá ra kích thước vòng phòng hộ cứ liên tục tăng lên không rõ lí do là do đồng Hi Vọng bắt đầu được lưu hành rộng rãi trong thị trường à.

Tới hắn là thủ lĩnh còn không biết đây, thật sự đủ mất mặt.

Việc này chỉ có thể trách ả thư ký họ Mộc không báo cáo chi tiết cho hắn, hừ hừ, đúng vậy, phải phạt bóp ngực.

Lại nói, nhà hàng Thanh Thanh này cũng rất hợp tác với cao tầng đấy chứ, nhân viên chủ động đề xuất với khách hàng về việc dùng đồng Hi Vọng trong giao dịch dân sự, với quy mô cực lớn của bọn họ, việc này chắc chắn sẽ thúc đẩy quá trình phổ biến hơn nữa loại tiền tệ kia ra toàn bộ cộng đồng.

Thảo nào mà cái nhà hàng này làm ăn phát đạt như lúc này. Cứ ngoan ngoãn hợp tác với chính quyền, vậy thì chắc chắn chính quyền sẽ đối xử tử tế lại, hẳn là Mộc gia cũng giành rất nhiều ưu đãi cho chủ cửa hàng này.

Thấy Hàn Phong đột nhiên đơ mặt ra, cũng không biết đang nghĩ tới cái gì, chỉ biết rằng ánh mắt của hắn ta nhìn chằm chằm vào ngực mình, miệng thì chảy dãi như thiểu năng, nữ nhân viên phục vụ không khỏi bế con mèo Harry lên che chắn phía trước, sau đó cắn răng nói:

- Thủ lĩnh, không nhất thiết phải có đồng Hi Vọng, chúng tôi vẫn chấp nhận thanh toán bằng phiếu cống hiến. Có điều, nếu anh có bao nhiêu phiếu cống hiến thì chúng tôi sẽ hỗ trợ đổi cho, tỉ giá rất hợp lý...

Mặc dù với thân phận của thủ lĩnh thì chắc không cần đổi tiền ở chỗ này đâu, nhưng nàng cứ thử đề xuất xem sao.

Đổi phiếu cống hiến tại phòng tài chính sẽ nhận về đồng Hi Vọng có giá trị tương đương, nhưng ít người biết rằng nếu hoán đổi càng nhiều thì nhận được càng nhiều đồng Hi Vọng. Chính sách này của phòng tài chính nhằm thúc đẩy việc thu gom phiếu cống hiến thông qua các chủ cửa hàng, gián tiếp phổ biến đồng Hi Vọng tới toàn thể cư dân.

Chỉ có lấy lợi ra dụ dỗ, người ta mới tích cực làm việc.

Hàn Phong cảm nhận được sự đề phòng của nhân viên phục vụ thì không khỏi chột dạ, hắn vội vã đưa hai tay xoa xoa mặt mấy cái, cắn răng mắng thầm.

Chết tiệt thật, ô nhiễm quá.

Lúc này hắn mới móc ra một xấp lớn phiếu cống hiến phải tương đương với 10.000 đồng Hi Vọng đặt trên bàn, tuỳ tiện nói:

- Ghi sổ hết chỗ này lại cho tôi, từ nay mỗi ngày phân phát 30 khẩu phần ăn miễn phí cho những người ngoài đường kia dưới danh nghĩa con mèo Harry. Đối tượng được nhận từ thiện, ừm, tuỳ các người lựa chọn, nhưng tôi khuyến nghị nên ưu tiên cho những người tàn tật.

Nhân viên phục vụ nghe được những lời này, hai mắt không khỏi mở lớn, khuôn mặt kinh ngạc tới không nói lên lời, mà cảm giác đề phòng đối với người trước mặt cũng lập tức biến mất sạch sẽ.

Đây... Đây...

- Thủ... Thủ lĩnh... Cái này...

Hàn Phong quan sát biểu hiện của nữ nhân viên phục vụ, lại một lần nữa thở dài cảm thán.

Hoá ra người có tiền sống sung sướng như vậy sao.

Muốn làm người tốt? Chỉ cần phẩy tay một cái là xong, thứ mất đi còn không bằng một cọng lông chân, nhưng thứ nhận về có lẽ là toàn bộ sự công nhận của xã hội.

Số tiền mà hắn vừa bỏ ra, trên bản chất cũng là tiền chung của xã hội, hành động của hắn thật ra không khác nào tham ô của dân chúng rồi lại bố thí cho dân chúng, túi trái đưa qua túi phải, cũng là hành động chuyển hoá vốn kinh tế thành vốn xã hội và vốn biểu tượng mà thôi. Nhưng mà có lẽ rất ít người nhận ra được điều này, tuyệt đại đa số sẽ giống nữ nhân viên phục vụ trước mặt, nghĩ rằng hắn vô cùng tốt đẹp, vô cùng thiện lương.

Nàng ta quên luôn cả sự xấu xí mà hắn vừa vô tình thể hiện rồi đó, hình tượng của hắn cũng đã được cải thiện rất nhiều rồi đó.

Ai mà lại nghi ngờ một người vừa tốt bụng vừa hào phóng lại có thể đi nhìn trộm ngực nữ nhân chứ?

- Được rồi, tôi đã đói, mau mang thức ăn tới đi.

- A, dạ, được, được...

------

Chiều tối.

Phòng khách trung tâm.

Hàn Phong ngồi tại ghế chủ vị, bên dưới ghế khách nhân là một người nửa xa lạ, nửa quen thuộc.

Trưởng phòng vật tư huyện Tam Giang, con trai của huyện trưởng Bạc Thanh, Bạc Tuấn.

Scandal qua đi, tên này lại một lần nữa leo lên vị trí cũ, âu cũng là con vua thì lại làm vua, thời đại mạt pháp thì lại càng là như vậy.

Điều này càng thêm một bước nữa cho thấy quyền lực tuyệt đối trong công tác bổ nhiệm nhân sự của Bạc Thanh tại Tam Giang, cũng cho thấy tiền vốn của ông ta tại Tam Giang mạnh mẽ đến thế nào. Nước cờ nâng đỡ những nhân vật tầm thường xuất thân từ tầng lớp thấp lên nắm quyền của ông ta thực sự là vô cùng cao tay, hiện tại cả Cổ Nguyên và Lạc Thanh Thuỷ đều phải chịu ơn của ông ta, trong khi những người tới từ Xuân Hà thì vô cùng khó mà chen chân vào công tác nội bộ của Tam Giang được.

Lại nói, cái tên Bạc Tuấn này dường như cũng bớt đi rất nhiều lệ khí với cha mình rồi thì phải, nhìn hắn ta thật sự rất khác.

Sau khi nhân viên hậu cần rót trà xong xuôi, Hàn Phong lúc này mới làm bộ làm tịch hỏi Bạc Tuấn:

- Bạc trưởng phòng, anh tới tìm tôi là có chuyện gì?

Bạc Tuấn nâng ly lên uống một ngụm, sau đó chậm rãi nói:

- Hàn Phong, chính quyền căn cứ người sống sót huyện Tam Giang muốn hợp tác với trấn Hi Vọng cùng nhau thực hiện nhiệm vụ tại quận Lệ Trì.

Hàn Phong nghe được lời này, tuy rằng sự tình không nằm ngoài dự đoán của hắn, thế nhưng trong lòng hắn cũng không khỏi thở ra một hơi.

Dự đoán của hắn đã chính xác, chính phủ đã xuất hiện bất đồng quan điểm về việc xử lý mối quan hệ với trấn Hi Vọng, bởi vậy Bạc Tuấn mới nhân danh căn cứ người sống sót huyện Tam Giang tiến hành hợp tác, chứ không phải nhân danh chính phủ nói chung.

Sau cuộc trao đổi ngắn ngủi vào sáng hôm qua và tình hình chiến báo sáng nay, Bạc Thanh rốt cuộc đã chính thức gửi lời mời hợp tác rồi.

Từ thù hoá bạn.

Hàn Phong ngưng lại khoảng vài giây ngẫm nghĩ, sau đó từ bên cạnh rút ra vài tờ A4 đẩy tới phía trước, thản nhiên nói:

- Bí thư tỉnh Diễn Giang Hứa Cường cũng đã gửi công hàm yêu cầu trợ giúp tới cho trấn Hi Vọng, việc này anh có biết không?

Bạc Tuấn cầm lên tờ A4 cẩn thận xem xét, một lúc sau, hắn ta mới gật đầu đáp lại:

- Tôi biết.

Sau đó hắn ta dừng lại vài giây, tiếp tục nói:

- Hàn Phong, Tam Giang và Liễu Lâm chỉ cách nhau có một con sông.

Hàn Phong cười nhẹ.

Tờ A4 mà hắn đưa cho Bạc Tuấn chỉ có vài thông tin thô sơ giản lược, thậm chí là tin giả, thế nhưng cái tên đã-từng-là-hoàn-khố họ Bạc này cũng đủ nhạy bén, rất nhanh đã bày ra ưu thế đàm phán của mình.

Tam Giang Liễu Lâm ở cạnh nhau, và cần có nhau.

Buổi chiều, Hứa Dương trực tiếp chạy qua trấn Hi Vọng biểu đạt thiện chí hợp tác, chính phủ quận Xuân Hà muốn ký hợp đồng chiến đấu với phi phàm giả của trấn Hi Vọng, lương thưởng vô cùng hậu hĩnh, họ thậm chí muốn trả thẳng một lượt bằng tinh thạch ma dược, đảm bảo không thiếu một xu nào.

Hàn Phong rất thất vọng khi nhận được tin tức này.

Hắn đang muốn mở rộng tiền vốn xã hội của bản thân và trấn Hi Vọng bằng cách "kết bạn", thế nhưng Hứa Cường lại chỉ muốn xây dựng mối quan hệ "đối tác làm ăn".

Điều này chứng tỏ bọn họ không muốn phát triển thêm mối quan hệ với hắn và trấn Hi Vọng sau khi chiến dịch Lệ Trì kết thúc, cũng đồng nghĩa với "tiền vốn" mà họ Hứa đưa ra cho hắn chỉ có giá trị trong vài ngày mà thôi...

Hai bên đã không cùng tần số rồi.

Chẳng những vậy, nhà họ Hứa còn chỉ muốn ký hợp đồng với phi phàm giả của trấn Hi Vọng, không phải ký hợp đồng với binh đoàn Hi Vọng, đây là khác biệt về mặt bản chất, khi một bên là quan hệ với cá nhân nhỏ lẻ, không đại diện cho huynh hướng chính trị nào, và một bên là thể hiện rõ sự công nhận về mặt chính trị...

Thế sự quả thật là vô thường.

Bạc Thanh từng nằng nặc gán ghép cái danh tổ chức khủng bố cho trấn Hi Vọng, còn muốn xuất binh thảo phạt nơi này, thời điểm đó Hứa Cường ra sức ngăn cản, cung cấp cho trấn Hi Vọng không gian phát triển ổn định... Một tháng sau, Bạc Thanh chủ động muốn xây dựng quan hệ với trấn Hi Vọng, trong khi Hứa Cường thì có dấu hiệu buông bỏ tầng quan hệ này, thậm chí còn ngầm dâng lên ý tứ xa lánh.

Hàn Phong những tưởng với mối quan hệ giữa hắn và Hứa Dương lúc trước thì người kia sẽ coi hắn là bạn bè mà đối đãi cơ chứ, có ai mà ngờ được, đối phương chỉ muốn coi hắn là đối tác mà thôi.

Nếu đã không muốn hợp tác với tập thể trấn Hi Vọng trong chiến dịch lớn như chiến dịch Lệ Trì, vậy thì tương lai đừng mong đợi gì mối quan hệ này có thể tiếp nối được nữa, có khi còn sắp đánh nhau tới nơi rồi...

Thật ra, cũng không thể hoàn toàn trách Hứa Dương được.

Hắn ta chỉ là con trai bí thư tỉnh uỷ Diễn Giang Hứa Cường, khả năng tác động tới quyết định của cha mình là rất hạn chế. Họ Hứa lại đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, bất kỳ hành động nào của Hứa gia đều được đối thủ soi xét, sẵn sàng đả kích, đặc biệt là phe của Bằng Công đang trực tiếp tranh giành quyền lực, hai bên càng soi xét nhau nhiều hơn nữa.

Trước đó hợp tác với trấn Hi Vọng là ý kiến chung của toàn bộ cao tầng Xuân Hà, bởi vậy sẽ không ai đi vin vào lý do "hợp tác với thổ phỉ" để đả kích nhau được. Thế nhưng hiện tại trấn Hi Vọng đã kết thù với Lục Kiếm Hoành, tương đương kết thù với Bằng Công, họ Bằng đã hết muốn hợp tác với trấn Hi Vọng rồi. Giờ mà Hứa gia độc đoán hợp tác với trấn Hi Vọng, vậy thì Bằng gia sẽ nhân cơ hội đả kích vô cùng kịch liệt.

Một núi không thể có hai hổ, Bằng Công và Hứa Cường đang ở trong cuộc chiến tranh giành vị trí lãnh đạo tối cao của tỉnh Diễn Giang, trấn Hi Vọng là hạng ruồi muỗi vo ve bên ngoài, đã chính thức trở thành một con cờ cho hai bên lợi dụng.

Hàn Phong nghĩ tới đây liền thở dài.

Chính trị không dành cho kẻ ngây thơ.

Đứng trước lợi ích của toàn bộ gia tộc, tình nghĩa cá nhân chỉ là trò hề.

Việc xây dựng mối quan hệ với một chủ thể nhạy cảm như trấn Hi Vọng tiềm ẩn rất nhiều rủi ro. Thành thì không sao, bại thì mất rất nhiều, mất nhiều nhất chính là khiến cho toàn bộ gia tộc bị suy giảm tiền vốn xã hội và đánh mất tiền vốn biểu tượng, trong bối cảnh hiện tại, Hứa gia không muốn "mặc áo bẩn để tránh rét" cũng là điều dễ hiểu...

Trong khi đó, Bạc Thanh lại vô cùng khôn ngoan khi lợi dụng cơ hội trâu bò đánh nhau này để âm thầm chen chân vào cuộc cạnh tranh quyền lực tại tỉnh Diễn Giang.

Tiền vốn đánh bạc với đời của Bạc Thanh rất nhiều, nhiều hơn hẳn trấn Hi Vọng, đó là hơn 6000 cư dân và hơn 1600 binh lính, là quyền điều hành tổng thể không có bất kỳ cạnh tranh nội bộ nào cả, là vị trí địa lý hiểm yếu khi Tam Giang dễ thủ khó công, nếu chắn được cửa ngõ Diệu Liên, đây sẽ là địa điểm tốt nhất Diễn Giang hiện tại...

Thế nhưng mà, tiền vốn của ông ta lại bị giới hạn bởi hai từ "chính danh".

Ông ta là một huyện trưởng, vốn liếng biểu tượng gắn liền với cái danh huyện trưởng, mặc cho ông ta xoay trái xoay phải thế nào, người khác cũng chỉ coi ông ta là một huyện trưởng. Do đó, nếu cấp trên ra lệnh điều chuyển công tác, ông ta sẽ phải chấp hành, bất chấp mọi điều kiện.

Nếu ông ta dám bất tuân mệnh lệnh, vậy thì toàn bộ vốn liếng của ông ta cũng sẽ sụp đổ, ông ta sẽ trở thành thổ phỉ ngay lập tức, và toàn bộ cao tầng Tam Giang cũng sẽ quay lưng với ông ta ngay lập tức.

Bạc Thanh không phải người của phe nào trong hai phe Bằng - Hứa, một khi chiến dịch Lệ Trì bên kia chấp dứt, Tam Giang Xuân Hà được nối thông, cuộc cạnh tranh quyền lực của đám lãnh đạo đi tới hồi kết, vậy thì tiền vốn mà ông ta tân tân khổ khổ tích luỹ từ trước tới nay cũng sẽ bị thu hồi, nhường chỗ cho người thắng cuộc tới tiếp quản.

Tam Giang chính là chiến lợi phẩm lớn nhất của chiến dịch Lệ Trì, cũng là không gian mở rộng tiền vốn tốt nhất cho Bằng - Hứa cạnh tranh, tuyệt không có bất kỳ tư cách quyết định vận mệnh của mình.

Bạc Thanh nhìn như phong quang, thế nhưng dù ông ta có cầm tiền đi đánh bạc kiểu nào thì sớm muộn cũng sẽ trở thành áo cưới cho người khác mặc mà thôi, trừ khi ông ta chấp nhận quy phục dưới trướng của một trong hai người Bằng - Hứa, chấp nhận đem tiền vốn của mình ra gửi gắm cho họ, đó mới có một con đường sống.

Tất nhiên, với sự xuất hiện của Bạc Tuấn ở đây ngày hôm nay, Hàn Phong hiểu rằng Bạc Thanh đã không chọn phe nào cả.

Ông ta muốn tự lực tự cường.

Ông ta chính là tầng lớp tinh hoa chân chính của mạt thế, cũng là một trong số "kẻ lập mệnh" hiếm hoi tỉnh táo giữa mạt thế nguy cơ.

Người đàn ông hơn 60 tuổi này đã sống cả quãng đời trước đó dưới sự sắp đặt của nhà vợ, ngay từ trước tận thế, ông ta đã bắt đầu muốn phản kháng lại vận mệnh, hiện tại tận thế nổ ra, trật tự vỡ nát, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, ông ta liệu có thể bỏ qua được sao!

Ông ta muốn hùn vốn với trấn Hi Vọng, dùng tư cách của hai con cờ để hợp sức đấu với những kẻ chơi cờ cao cao tại thượng tại Xuân Hà bên kia, và cái cách hùn vốn của ông ta cũng vô cùng cao minh.

Đêm qua, Hàn Phong đã tự mình tới tận nơi gặp mặt Bạc Thanh, lấy tính mạng Bạc Tuấn ra để đe doạ ông ta phải thần phục trước khi chiến dịch Lệ Trì chấm dứt. Ông già này tất nhiên không đồng ý.

Ông ta hiểu thủ lĩnh trấn Hi Vọng chỉ doạ mõm mà thôi.

Hôm nay, khi Hàn Phong thất bại trong việc phá vỡ cục diện chính trị tại Xuân Hà, ông ta mới nhảy ra đề xuất hợp tác.

Ông ta biết rất rõ đây là thời điểm mà trấn Hi Vọng cần đồng minh để chống chọi với áp lực nhất, và ông ta cũng biết Hàn Phong chỉ có thể chọn hợp tác với Tam Giang mà thôi.

Chiến dịch Lệ Trì buộc phải tiếp tục diễn ra, nếu trấn Hi Vọng không tham gia, chiến dịch sẽ bị đình trệ, Xuân Hà mất kiên nhẫn, sẽ dẫn binh qua san phẳng trấn Hi Vọng, tới lúc đó thì thủ lĩnh trấn Hi Vọng có chạy đằng trời... Mà điều kiện bên phía Xuân Hà đưa ra quá mức bạc bẽo, gần như là ép buộc, Bạc Thanh không cần trực tiếp tới bên này cũng có thể đoán ra, bởi vậy ông ta mới dùng ngữ điệu "chúng ta là hàng xóm" để bàn chuyện.

Trấn Hi Vọng đã bị buộc phải tham gia chiến dịch Lệ Trì, và cũng buộc phải kết giao với Tam Giang, không thể khác được.

Hai kẻ khốn cùng chỉ có thể hợp tác với nhau mới có thể tranh thủ một tia hi vọng để tránh thoát cú đớp từ hai con hổ đói mà thôi.

Người Xuân Hà không dám "mặc áo bẩn để tránh rét", nhưng Bạc Thanh thì dám, bởi vì áo của ông ta là áo rách, hiện tại không mặc áo bẩn thì sớm muộn cũng chết cóng, vậy thì có gì phải do dự nữa đây.

Thù - bạn, bạn - thù, mới chỉ sau 44 ngày hậu dị biến, quan hệ các bên đã xoay như chong chóng, liên tục thay đổi theo từng ngày từng giờ, thật sự là có chút tức cười...

Hàn Phong hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

- Bạc Tuấn, các vị còn mỹ nhân nào thật xinh đẹp không, tôi đang muốn tìm một thị nữ hầu phòng.

Bạc Tuấn nghe được lời nói vô cùng thân mật và nhạy cảm này thì không khỏi cười to:

- Haha, Hàn Phong, người trẻ tuổi chúng ta quả nhiên đều giống nhau, đều rất thích mỹ nữ, tất nhiên là chúng tôi có rồi.

- Nàng ta đang ở bên ngoài.

- Chúng tôi đã chuẩn bị một món quà đặc biệt cho riêng anh mà chắc chắn anh sẽ vô cùng yêu thích!

Hàn Phong cũng cười to đáp lại:

- Haha, tốt, tôi muốn xem thử xem nàng đặc biệt tới thế nào!

Mặc dù vẫn có tỉ lệ Tam Giang và Xuân Hà đang diễn một vở kịch với nhau để lừa trấn Hi Vọng vào tròng, thế nhưng Hàn Phong vẫn quyết định đặc cược tiền vốn của bản thân vào ván cờ này.

Là thành công, hay thất bại, tương lai sẽ rõ.

Chẳng qua, tất cả thành bại đều không quá quan trọng, chỉ cần bản thân cảm thấy hài lòng với quyết định, vậy thì tuyệt đối không cần hối hận nữa.

Chung quy lại thì, tất cả mọi việc cũng chỉ như một mảnh gió sương mà thôi...

Đường phía trước đã cụt, tự mình bước ra một bước, đó chính là lập mệnh.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com