Cấu trúc trấn Hi Vọng mỗi lúc một hoàn thiện, các phòng ban dần được phân tách một cách chi tiết, gần nhất là phòng tài chính, viện ký tâm, hay hội đồng phi phàm, các công việc từ hành chính - hình sự - dân sự - quân sự - phi phàm cũng mỗi lúc một bận rộn phức tạp. Để phù hợp với tình hình chung, cho tới cuối ngày thứ 44, Hàn Phong cũng có cho mình khu vực làm việc riêng, vị trí tách biệt hoàn toàn so với phòng ngủ.
Hắn hiện tại đang ngồi trong phòng họp trung tâm trực thuộc quần thể kiến trúc văn phòng thủ lĩnh để chờ đợi thuộc hạ từ bên ngoài trở về tụ hội.
Làm lãnh đạo cũng có thời điểm khổ sở như vậy, trong lúc người ta ra ngoài khám phá thế giới, thu thập tài nguyên, mạnh lên từng chút lại từng chút, hắn cái thủ lĩnh này lại liên tục phải ở lại hậu tuyến nhằm ổn định cục diện, xử lý ba cái chuyện ruồi bu kiến đậu đâu không, thật sự là rách việc.
Harry Deuteri đang cặm cụi ở một bên pha trà, cử chỉ của cậu ta nhìn qua tương đối lóng ngóng hấp tấp. Thằng nhóc này có vẻ đang rất lo lắng việc bị người ngồi bên kia trừng phạt vì tội gây ra khiếm khuyết cho phân thân Thần Hi Vọng.
Một lúc lâu sau, sau khi không thể trì hoãn thêm được nữa, cậu ta mới buộc phải kết thúc quá trình pha trà, lúc này khệ nệ bê cả ấm cả chén tới bên cạnh ghế chủ vị đặt xuống, lại cẩn thận rót ra một ly, lí nhí nói:
- Mời... A ha ha... Xin mời...
Hàn Phong tuỳ tiện nâng chén trà lên uống một ngụm, âm thầm gật gù.
Ngon đấy.
Đúng là áp lực tạo ra kim cương mà.
Thằng nhãi con mặt mèo này mọi ngày thích chơi hơn làm việc, thích tỏ ra giống ông chủ hơn việc chấp nhận làm người hầu, hắn chỉ cần sai vặt một tí là nó cũng cằn nhằn, thậm chí còn cố tình trì hoãn hoặc làm ăn bát nháo để trốn tránh. Hôm nay nó phạm lỗi, không ngờ lại làm ăn cẩn thận hơn hẳn, xem ra sau này phải chế tạo nhiều tình huống dồn nó vào đường cùng.
Lúc này hắn đặt chén trà xuống rồi phẩy phẩy tay nói:
- Được rồi, được rồi, chạy về phòng báo với bảo mẫu Hương, tối nay không cần nấu cơm.
Harry Deuteri nghe vậy, rốt cuộc cũng có thể thở phào.
Xem ra bản tôn đã tha cho cậu ta thật rồi.
Cậu ta lúc này đảo mắt một cái, leo lên ghế dựa ngồi xuống, lại từ bên hông lấy ra một hộp bánh quế cam, vừa ăn vừa tò mò hỏi:
- Đại ca à, nữ tử mà cái tên Bạc Tuấn kia dẫn tới thật sự là xinh đẹp, so với bất kỳ ai trên đời này cũng đều khômg chút thua kém, thậm chí có thể nói là xinh đẹp hơn?
Hàn Phong nghe vậy, trầm ngâm một lát, gật gật đầu đáp lại:
- Đúng là rất xinh đẹp, bất quá, dựa theo trinh sát Phản Chuyển, nàng ta đang mang trong mình một nguồn năng lượng khá lớn, vậy thì sự xinh đẹp tới thoát tục kia hẳn là tác dụng của một kỹ năng bị động thuộc Thể Dĩ Thái.
- Chắc phải tầm tam giai 18.000 minh tệ đấy.
Harry Deuteri nghe vậy thì thở dài lẩm bẩm:
- Thể Dĩ Thái thật sự là thần kỳ, sắc đẹp phi phàm tạo ra từ thể này lại càng thần kỳ, khiến cho người ta trầm mê như vậy, tới ngay cả tôi là một kỹ năng hệ thống mà cũng không nhịn được muốn thân cận nàng ta.
- Nếu là bà già họ Nhậm kia có kỹ năng như vậy, vậy thì tương tác Se Duyên mà bà ta tạo ra sẽ còn mạnh mẽ và bền chắc tới thế nào chứ.
Hàn Phong nhún nhún vai, thản nhiên đáp lại:
- Ít nhìn một chút là được thôi...
- Hoặc hắc tâm một chút, mỗi lần nhìn thấy gái xinh liền nghĩ xấu cho đối phương. Như là, tuy nữ nhân này thật xinh đẹp, nhưng hẳn là nàng ta bị móm, thối mồm, hoặc hẳn là nàng ta có thói quen móc cứt mũi để ăn, đi ỉa không chùi đít, đại loại vậy, vậy là hình ảnh của đối phương sẽ xấu đi, sẽ giảm bớt được tác động hấp dẫn của Dĩ Thái của đối phương...
Thể Dĩ Thái là thể biểu hiện của mọi loại sự vật hiện tượng, hay nói một cách thô sơ giản lược, nó là "Thể Hình Ảnh", là thứ biểu hiện ra bên ngoài, nhưng nó cũng là thể tương tác trực tiếp với môi trường, chỉ có các kỹ năng trinh sát năng lượng như Phản Chuyển mới có thể nhìn ra chân diện mục của một thứ gì đó.
Một người, dù cho có xinh đẹp tới đâu đi nữa, bản chất vẫn chỉ là một khối năng lượng được ngưng tụ lại thành một thể, thứ khác biệt chỉ là cách mà khối năng lượng này tương tác mà thôi, chỉ cần có thể hiểu rõ điều này, vậy thì xấu hay đẹp cũng đều không thể gây ra xao động được nữa.
Harry Deuteri nhìn điệu bộ thảnh thơi của bản thể bên kia thì không khỏi bĩu môi dè bỉu:
- Meo meo. Anh chỉ biết võ mồm.
- Vừa rồi không phải chính anh cứ liên tục nhìn chằm chằm nữ tử kia, còn thiếu điều muốn lao lên ăn tươi nuốt sống nàng ta.
- Nếu không phải ở đó còn có người khác, tôi đảm bảo anh sẽ lập tức làm chuyện xấu.
- Còn nữa, ngày nào anh cũng nhìn trộm bảo mẫu và thư ký, hết nhìn mông rồi lại nhìn ngực, hừ hừ, nói cái gì mà ít nhìn một chút là vượt qua được cám dỗ của Dĩ Thái, lừa mình lừa người mà thôi!
Hàn Phong nghe được những lời này, khuôn mặt lập tức biến thành xám xịt.
Ranh con láo toét này, vừa được tha chết là lại giờ thói hoạnh hoẹ à.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, đang định mắng chửi vài câu, sau đó như nghĩ tới cái gì, chợt thở dài:
- Để tôi kể cho cậu nghe câu chuyện này.
- Một người chặt củi hỏi một thiền sư rằng: thưa sư thầy, khi sư thầy gặp gái xinh thì sư thầy có rung động không.
- Sư thầy trả lời rằng : gặp gái xinh tất nhiên phải có phản ứng rồi, nhưng ta rung mà không động...
Harry Deuteri nghe xong câu chuyện này, im lặng ngẫm nghĩ một chút, thấy nó thật sự rất quen thuộc, sau đó cậu ta ngập ngừng hỏi:
- Hàn Phong, ý của anh là, mỗi khi anh gặp được gái xinh, anh đều nhớ tới Bạch Tường Vi, nhớ tới kỷ niệm về nàng ta, dùng nàng ta để ổn định tâm trạng, từ đó vượt qua?
Hàn Phong lắc lắc đầu, hắn lấy ra một chiếc ly pha lê làm từ băng đá, đưa lên mũi hít sâu một hơi, lại nếm nhẹ một chút, thở dài:
- Đó chỉ là hạ sách...
- Neo tinh thần này tuy rất mạnh, nhưng cũng rất yếu.
- Tường Vi rất xinh đẹp, nhưng chắc chắn không phải người xinh đẹp nhất, đây là sự thật không nên bao biện, không thể lừa mình lừa người. Tôi yêu nàng, nhưng tình yêu này cũng chưa đủ chân thật, chưa đủ lớn lao, và cũng đang trong giai đoạn thử thách.
- Nàng đã từng nói với tôi, rằng nàng là người ở vị trí độc nhất, do đó, đây không phải điều có thể đem ra để so sánh, nhất là so sánh với những điều tương tự khác lại càng không.
- Dùng neo Tường Vi để giữ ổn định bản tâm cho mình, đây là thiếu trách nhiệm với cả bản thân và với cả nàng, và cả người khác.
Harry Deuteri nghe một hồi, nửa hiểu nửa không, sau đó cậu ta tò mò hỏi:
- Vậy... Vậy câu chuyện kia rốt cuộc có ý nghĩa gì, tại sao anh lại kể lại nó lần thứ hai?
Hàn Phong cười hỏi lại:
- Trong văn hoá tây phương, có câu chuyện nào tương tự như vậy không?
Harry Deuteri ngẫm nghĩ, thành thật đáp lại:
- Cái này, tôi không rõ nữa...
Hàn Phong thở dài.
Không lập tức tư duy sâu để liên hệ được sao...
"Thằng nhãi" cách hắn nửa vòng trái đất rất cẩn thận, nó không truyền đạt quá nhiều kiến thức xã hội định hướng xây dựng nhân cách, do đó hắn không thể phỏng đoán chính xác cậu ta là người thế nào, phiên bản Harry Deuteri trước mặt hắn vẫn như cũ tràn đầy khiếm khuyết, khiếnm khuyết từ nền móng, không thể đột phá được.
Nếu hắn không tiếp tục trao đổi với đứa trẻ lớp 5 kia, hoặc không thể cướp kiến thức từ đối phương, vậy thì đứa trẻ trước mặt hắn thật sự phải tự mình học hỏi lấy rồi.
Con AI này thiếu dữ liệu quá.
Hắn lúc này chậm rãi đáp lại:
- Trong văn hoá và minh triết tây phương cũng có vài mẩu chuyện ngụ ngôn tương tự như vậy.
- Trên hành trình trở về nhà, Odysseus từng đi qua vùng biển có các Sirens – những sinh vật nửa người nửa chim, mà sau này được mô tả giống tiên cá. Chúng có giọng hát mê hoặc đến mức khiến thủy thủ nhảy khỏi thuyền, bơi vào rồi chết đuối.
- Odysseus biết mình không thể chống lại tiếng hát, nhưng cũng muốn nghe thử một lần cho biết. Thế là, hắn ra lệnh buộc chặt mình vào cột buồm, dặn thuộc hạ bịt tai bằng sáp, không được tháo dây cho hắn dù hắn có cầu xin, gào thét.
- Kết quả là, Odysseus nghe trọn tiếng hát quyến rũ, rung lên vì ham muốn, nhưng không thể động đậy – và qua được thử thách.
Harry Deuteri nhíu mắt lại, sau đó ồ nhẹ:
- Ồ, giống thật, nhưng cũng có chút khác biệt.
- Thiền sư dùng tỉnh thức nội tâm để làm chủ dục vọng. Trong khi Odysseus dùng biện pháp vật lý và lý trí để kháng cự bản năng.
Hàn Phong gật đầu:
- Trong Tân Ước Kinh Thánh, có đoạn Chúa Giêsu vào hoang mạc ăn chay 40 ngày, rồi Satan hiện ra, cám dỗ.
- Satan nói, nếu ông là Con Thiên Chúa, hãy biến đá thành bánh mà ăn đi. Hãy gieo mình từ nóc đền thờ xuống, Thiên Chúa sẽ sai thiên thần đỡ ông. Hãy quỳ lạy ta, ta sẽ ban cho ông cả thế gian này.
- Nhưng Chúa Giêsu làm gì? Ngài không bị lung lay. Ngài đáp lại bằng trí tuệ và niềm tin, không phản ứng hay bộc phát.
-Ngài có rung – vì đang đói, đang yếu, đang cô đơn – nhưng không động.
Harry Deuteri cắn môi hỏi:
- Hàn Phong, anh sắp thành thánh rồi sao?
Hàn Phong haha cười lớn:
- Tôi sao có thể thành thánh được chứ.
- Vĩnh viễn cũng không thể!
- Tôi chỉ là một phàm phu tục tử đang nỗ lực học hỏi từ thánh nhân để tự bảo vệ bản thân mà thôi!
- Câu chuyện thiền sư và gái xinh phản ánh một tầng triết lý đặc trưng trong Phật giáo, đặc biệt là Thiền tông – nơi trọng yếu không phải là "diệt trừ cảm xúc", mà là "hiểu và làm chủ cảm xúc".
- Khi người chặt củi hỏi: Thưa sư thầy, khi sư thầy gặp gái xinh thì sư thầy có rung động không?
- Câu hỏi này mang tính chất rất đời, rất thực – một cách thử thách thiền sư xem có thật sự “vô nhiễm” hay không. Bởi lẽ, “gái xinh” đại diện cho dục vọng, sự hấp dẫn của thế gian, thứ mà theo lẽ thường, ai cũng phải dao động.
- Sư thầy trả lời: Gặp gái xinh tất nhiên phải có phản ứng rồi. Nhưng ta rung mà không động.
- Đây là một câu trả lời rất minh triết.“Rung” – là phản ứng tự nhiên, sinh lý, thậm chí mang tính bản năng. Một người dù tu hành cũng không phải gỗ đá; thấy cái đẹp là rung, là có cảm giác.“Động” – là để cho cảm giác ấy điều khiển hành vi, khiến tâm loạn, lòng vướng bận, sinh ra tham ái.
- Cái tinh tế ở đây là: Người giác ngộ không phải là người không còn cảm xúc, mà là người không bị cảm xúc chi phối.
- Thiền sư thừa nhận phản ứng sinh lý là điều tự nhiên, không trốn tránh nó, nhưng không để tâm trí bị cuốn theo, không khởi vọng tưởng, không bị “động” trong lòng.
- Đây là trạng thái “tri mà bất nhiễm” – biết nhưng không bị ô nhiễm.
- So sánh thêm cho dễ hiểu, nột người bình thường sẽ rung rồi động, và thế là khổ. Một người tu hành chưa sâu sẽ cố gắng không rung, nhưng trong lòng vẫn dao động ngầm, dễ nổ.Một người giác ngộ: có rung, nhưng không động, như lá tre lay mà không rời cành.
- Câu “rung mà không động” là một minh triết.Giữa đời sống đầy cám dỗ, ta không cần phải bịt mắt, bịt tai, bịt tim...Mà là mở mắt ra nhìn đời, lòng vẫn giữ được bình thản như mặt hồ tĩnh lặng.
- Thấy đẹp, biết đẹp, mỉm cười, rồi đi qua – đó là tự tại.
- Không bị ràng buộc bởi chính xúc cảm của mình – đó là tự do nội tâm.
- Còn nếu muốn vui vui một chút... Hừ hừ, rung mà không động – như điện thoại để chế độ im lặng. Rung rung vậy thôi, không ai biết, không ai phiền...
Harry Deuteri nghe xong, rốt cuộc cũng có thể giải toả phần nào thắc mắc trong lòng.
Bản thể rất ưa thích hai "tì nữ" ở nhà, cũng ưa thích nữ tử do Bạc Tuấn vừa mới dẫn tới, lúc nào cũng chực chờ ăn tươi nuốt sống đối phương... Cũng giống như hắn ta ưa thích ngũ giai Thao Túng Giác Quan, ưa thích vận dụng phi phàm để làm việc vậy. Nhưng ưa thích là một chuyện, có thực hiện hay không lại là chuyện khác.
Nhìn thì rất an toàn, rung rinh cũng rất an toàn, nhưng nếu dám động, đó lại là chuyện khác.
Đây là "tu hành" theo kiểu phàm phu tục tử giữa thời kỳ mạt thế, dùng bình phàm đi chế ngự phi phàm.
Khống chế lực thể hiện trong từng hành vi nhỏ nhặt nhất của đời sống.
Việc này, xem ra thật nguy hiểm mà, giống như đi trên sợi dây vậy, ai mà biết lúc nào dây sẽ đứt, ai mà biết lúc nào bản năng sẽ mất không chế chứ.
Chẳng qua, sau khi nghĩ ngợi nửa phút, Harry Deuteri lại bĩu môi dè bỉu:
- Hàn Phong, anh rõ ràng muốn lừa cả tôi mà.
- Anh xui tôi ôm Mộc Diễm Lâm, sau đó lại gia tăng cường độ sử dụng của Siêu Xúc Giác, đây không phải là động thì là gì?
- Tôi mới 10, 11 tuổi thôi đó.
- Đừng có nguỵ biện bằng luyện tập phi phàm nhé, thiếu gì thời điểm để luyện tập chứ.
Hàn Phong khuôn mặt có chút đỏ lên vì bị bắt quả tang, hắn ho khụ một tiến, thản nhiên đáp lại:
- Cậu nhớ nhầm rồi! Tôi làm thế bao giờ, là cậu tự cọ cọ thì có.
Lúc này hắn phất tay triệu hồi ra Bạch Tương và Uẩn Thanh, sau đó chỉ chỉ vào Harry Deuteri đang ngồi đó, thản nhiên nói:
- Nói xem, tại sao tôi lại không "động" tới mấy nữ nhân xung quanh mình?
Ba cỗ phân thân Người Bất Tử bắt đầu bàn luận với nhau, khởi đầu là Bạch Tương nói trước:
- Chắc chắn là do Truyenyy cấm viết cảnh 18+ rồi nên anh mới không dám động tới các nàng nữa, bằng không nếu cố tình thì truyện sẽ tiếp tục bị phong sát là cái chắc!
Bạc Tương nói câu này xong thì ngoạc mồm ra cười hô hố, chẳng qua, sau khi nhận phải một cái liếc mắt cháy cả nửa người từ phía bản tôn, hắn ta đành phải ngậm mồm lại, thành thật nói:
- Chắc là tại anh sợ phiền phức đúng không?
- Ranh giới giữa lý trí và cảm tính rất mong manh, nếu anh cùng các nàng phát sinh loại quan hệ kia, vậy thì mọi việc sau này sẽ rất phiền phức.
- Hiện tại, muốn trách phạt các nàng khi bọn họ làm gì sai lầm rất dễ, nhưng nếu như có gì đó quá giới hạn, vậy thì rất khó.
- Việc xử lý mối quan hệ cấp trên - cấp dưới dễ dàng hơn tình nhân - tình nhân nhiều.
- Hay nói thẳng ra lại, anh chưa tin tưởng những mối quan hệ này, do đó không muốn nâng cấp chúng lên một bậc nữa.
Uẩn Thanh là phân thân được tạo ra từ hình mẫu thời trẻ của Nhậm Tuyền - Dục Vọng Thượng Nhân, lúc này nàng ta vừa vừa mân mê lọn tóc băng đá, vừa nhỏ giọng nói:
- Tôi nghĩ rằng, về mặt khách quan, anh đang thể hiện ra sự tôn trọng của bản thân với các nàng.
- Kể cả cho hiện tại anh đang đứng ở địa vị cao, nhưng không đồng nghĩa với các nàng đang ở địa vị thấp. Hiện tại anh tuy là thủ lĩnh thế lực, là phi phàm giả mạnh mẽ, nhưng cũng không đồng nghĩa anh có quyền định đoạt tất cả mọi thứ.
- Thậm chí, không có đẳng cấp hay địa vị nào ở đây cả, tất cả chỉ là cách mà xã hội đang nhìn nhận và áp đặt lên các mối quan hệ khác nhau mà thôi.
- Anh và các nàng chỉ là mỗi quan hệ người - người hoàn toàn bình đẳng. Hai bên dựa vào nhau mà sống, đều được hưởng thụ đầy đủ lợi ích từ đối phương, không ai nợ ai.
- Nếu một ai đó tự cho mình là thượng đẳng, vậy thì thử chui vào rừng sống 3 năm, khi đó còn thượng đẳng được với ai, hay sẽ thèm hơi người tới điên dại.
- Do đó, người - người bình đẳng. Những người tự cho thượng đẳng mà áp đặt lên người khác là đi ngược lại quy tắc của xã hội và của cả vũ trụ này.
- Thêm vào đó, nếu một nữ nhân không có tín hiệu đèn xanh, vậy thì anh vẫn phải giữ được sự thân sĩ tối thiểu, đó mới thực sự là cách mà một nam nhân nên hành xử.
- Chỉ có giành cho đối phương sự tôn trọng, anh mới có thể nhận về sự tôn trọng, không chỉ với một hay hai người, đó còn là hình mẫu ứng xử đối với tất cả mọi người.
Harry Deuteri quá nhỏ tuổi, cậu ta nửa hiểu nửa không, hỏi lại:
- Vậy về mặt chủ quan thì sao?
Uẩn Thanh chậm rãi đáp lại:
- Về mặt chủ quan sao, đó không phải thể hiện sự tôn trọng với những người khác, đó là thể hiện sự tôn trọng với 1% nhân từ còn lại.
- 1% nhân từ này chính là 1% thuần tuý nhân tính, nơi mà dù cho phi phàm hay bình phàm cũng không thể chạm tới để vặn vẹo được.
- Đây chính là "cái tôi cá nhân" thuần tuý nhất, là thứ tinh thuần nhất, nhưng cũng dễ ô nhiễm nhất.
- Đây chính là Thể Linh Hồn.
- Nếu không thể chống đỡ lại cám dỗ xuất phát từ chính Thể Linh Hồn của bản thân mình, vậy thì khi cám dỗ tới từ ngoại cảnh ập tới, bản tâm sẽ bị nuốt chửng.
- Muốn thực sự "là mình" giữa mạt thế, vậy thì phải tu tâm vượt thoát cả phi phàm lẫn bình phàm.
Harry Deuteri lắc lắc đầu, phản bác:
- Kiến giải này có điểm đúng, nhưng cũng có cái sai lầm.
- Đây không giống tu tâm, đây giống lừa dối bản tâm hơn.
- Rõ ràng vẫn đang rung, vẫn muốn động, nhưng lại tự lừa rằng có rung mà không động.
- Chẳng qua hiện tại Hàn Phong chưa gặp phải đòn tấn công mạnh mẽ mà thôi, nếu có phi phàm cấp cao tác động, anh ta sẽ bị chính sự lừa gạt này đánh sụp, hậu quả còn lớn hơn.
Bạch Tương ngồi phía bên kia phản bác:
- Có khi đây mới chính là phương pháp khống chế lực chính xác.
- Khi bị phàm tác động tới, Hàn Phong chưa chắc đã giơ mặt ra hứng chịu, hắn ta sẽ đem chúng ta ra gánh hộ, sau đó từ từ nghiên cứu...
- Còn nếu tự mình bị phi phàm phản phệ, có khi hắn ta cũng sẽ rút phần "cái tôi xã hội" đó ra rồi đẩy cho chúng ta gánh chịu nốt.
Bạch Tương nói ra lời này xong liền im bặt, hai người bên cạnh cũng thế, sau đó khuôn mặt của cả ba dần biến thành tái mét.
Hàn Phong ngồi ở giữa hứng thú nghe ngóng, lúc này hắn cả người dần bốc lên quang mang trắng sữa lạnh lẽo, trong khi vẫn tiếp tục nhoẻn miệng cười hỏi:
- Các vị thử nói xem, nếu...
Câu hỏi này còn chưa có hỏi xong, cả bốn người tại hiện trường đều trở nên im bặt, đồng loạt bất động như tượng sáp, trong khi khuôn mặt lại hiện lên đủ mọi loại biểu cảm kỳ dị vặn vẹo.
Một hồi lâu sau, Hàn Phong là người đầu tiên xuất hiện cử động, sau đó ba cỗ phân thân bên cạnh cũng lần lượt động.
Harry Deuteri khuôn mặt càng thêm tái nhợt, cậu ta nắm chặt bàn tay, cắn răng lí nhí thở dốc:
- Phi phàm phản phệ... Thật đáng sợ...
Bạch Tương vừa mới cử động được một chút, lúc này chưa kịp nói gì thêm, toàn bộ thân thể lại tiếp tục cứng đơ như tượng sáp, sau đó hắn ta hoàn toàn bị bao phủ trong một tầng hàn băng dày đặc. Trong khi đó, khuôn mặt của Uẩn Thanh lại biến thành cực độ vặn vẹo, hai mắt trợn ngược, mồm toác tới tận mang tai, nụ cười khặc khặc vang vọng trong phòng họp, giống như một người điên vậy, nghe qua vô cùng đáng sợ.
Hàn Phong vội vã triệt tiêu hoạt động của Thao Túng Hàn Băng, sau đó phất tay thu cả hai cỗ phân thân này vào Nhẫn Trữ Vật. Làm xong việc này, hắn trực tiếp nôn ra một ngụm máu tươi, máu đỏ quạch nhanh chóng đóng băng cứng ngắc, sau vài giây, một nửa trực tiếp bốc hơi biến mất, một nửa lách tách nứt vỡ rồi bụp một tiếng nổ tung, bọt máu tứ tán văng khắp không gian.
Bão năng lượng phi phàm ép cho loạn lưu triệt để tan biến vào hư vô.
Hàn Phong lại nôn ra một ngụm máu nữa, bàn tay bấu vào cạnh bàn, cả người rét run cầm cập. Một nửa khuôn mặt của hắn hoàn toàn bình lặng vô cảm, một nửa khuôn mặt lại vặn vẹo tới độ hưng phấn, âm thanh nghiến răng ken két liên tục phát ra, giống như thể một bộ xương đang cố gắng bò lên từ địa ngục.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Hàn Phong bây giờ mới đưa tay tự cấu vào bắp đùi một cái, cảm nhận được đau đớn thoáng qua, hắn mới có thể tạm thời an tâm.
- Ôi...
- Oẹeeeee...
------
Harry Deuteri rót cho bản tôn một chén trà, sau đó lí nhí nói:
- Hàn Phong, ngay cả lông mi cùng lông mày của anh cũng đều biến thành màu trắng rồi...
- Còn nữa, đôi mắt của anh cũng trở thành hai màu rồi, một nửa trắng, một nửa đỏ...
Hàn Phong nghe được lời này thì nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi mở ra, màu sắc tại hai mắt đã bớt đi rất nhiều chênh lệch.
Hắn giơ hai tay lên tự ngắm nhìn một chút, cảm nhận lấy toàn bộ điểm tiềm năng, toàn bộ bộc phá lực đã bốc hơi biến mất, không khỏi lắc đầu thở dài.
Kỹ năng tứ giai là một chiếc búa tạ đối bới bất kỳ phi phàm giả nào.
Người Bất Tử là kỹ năng tứ giai tổng hợp từ 7 kỹ năng nhỏ hơn khác, bởi vậy nó vô cùng nặng nề.
Bất chấp việc hắn đã có thêm nhiều kiến thức phi phàm, bất chấp việc hắn đã được thiên tài địa bảo liên tục tẩy rửa, thế nhưng chiếc búa tạ bán thành phẩm này vẫn vô cùng nặng, hắn vung lên phát nào, hắn tự thương tổn phát nấy.
Sử dụng càng nhiều, phản phệ càng lớn.
Kỹ năng ngũ giai càng là như vậy, thậm chí gấp nhiều lần vậy, đã thoát thai trở thành một cấp độ khác. Nó tương đương một ngọn núi đá đè lên phi phàm giả, không chỉ là một chiếc búa tạ nữa...
Vừa rồi chính là một đợt song hành bùng phát vô cùng nguy hiểm của tứ giai Người Bất Tử và ngũ giai Thanh Tâm Phổ Thiện Chú.
Chúng đã đồng loạt phản chủ.
Kỹ năng chủ động ngũ giai Thanh Tâm Phổ Thiện Chú vậy mà đã tự hành phát động. Nó mất khống chế, "cắn ngược" ký chủ bằng cách gia trì "Phổ Thiện Chú", khiến cho bản tôn phát cuồng mà liên tục triệu hồi ra tới ba Người Bất Tử, sau đó buộc họ dùng hết công suất của linh hồn tàn khuyết để thôi diễn phi phàm ở mức độ sâu. Trong khi đó, "Thanh Tâm Chú" cũng đồng thời gia trì, tẩy sạch mọi tâm trí phòng ngự, khiến cho chính bản tôn cũng không thể nhận ra sự điên cuồng đang diễn ra.
Thậm chí, tại khoảnh khắc cuối cùng kia, hắn đã triệt để bị cuốn theo sự hoạt động của hai cái kỹ năng này. Hắn để cho Người Bất Tử toàn lực thôi diễn về ưu khuyết của bản tôn, thôi diễn về mục đích sống của phân thân, Người Bất Tử muốn thoát khỏi khống chế, từ nay tự thành một thể độc lập, không muốn ở bên hỗ trợ bản tôn nữa.
Chúng muốn "sống" một cuộc đời riêng, công bằng, bình đẳng, không còn phải "cởi quần, chờ bị hiếp" nữa.
Dưới vỏ bọc của một cuộc thảo luận bình thường về những nữ tử đang vây xung quanh cuộc sống thường nhật, "Phổ Thiện Chú" ngấm ngầm dẫn hắn vào một cuộc đấu tranh quyền lợi giữa chủ thể và phân thân, trong khi "Thanh Tâm Chú" lại khiến hắn "ngu tâm" khi không thể nhận ra được điều đó.
Thậm chí, ngay cả ngụm máu cuối cùng kia cũng đã phát nổ, muốn nhấn chìm hắn trong loạn lưu giữa "điên" và "đơ".
Hàn Phong nghĩ tới đây liền run lên bần bật.
Thanh Tâm Phổ Thiện Chú...
Hắn thực sự đã quá coi thường phi phàm cao cấp rồi.
Hắn sử dụng kỹ năng này vài lần, cảm giác vô cùng thông thuận, không hề có biểu hiện khó chịu nào, hiệu quả mang lại thì rất lớn. Những tưởng thứ này thật dễ dàng chế ngự, bản thân đã tiến xa trên con đường phi phàm rồi, có ai dè đó là tính năng của kỹ năng này, bởi vì phản phệ của nó xuất hiện ngay từ lần sử dụng đầu tiên, chỉ là không hề biểu hiện ra ngoài, cứ âm thầm "thanh tâm" luôn cả những suy nghĩ đề phòng phi phàm, khiến cho ngay cả hắn cũng không hề biết.
Nếu không phải bên trong Uẩn Thanh chứa rất nhiều đồ vật lây dính khí tức của tiến hoá giả Dục Vọng Thượng Nhân, tại khoảnh khắc cuối kia xung đột với phi phàm của bản thể, gây ra sự nhiễu loạn dòng chảy năng lượng, khiến cho ngũ giai Thanh Tâm Phổ Thiện Chú gặp phải cản trở, vậy thì hôm nay hắn chết chắc rồi.
Nếu không phải hắn luôn liên tục đề phòng phi phàm phản phệ, luôn dành ra một phần nhỏ tư duy để liên tục tự lặp đi lặp lại về "lý tưởng" của bản thân, kịp thời nhận ra sự nhiễu loạn trong mạch suy nghĩ, vậy thì hôm nay hắn chết chắc rồi.
Nếu không phải văn phòng thủ lĩnh cách khá xa quảng trường trung tâm, tấm khiên Thần Hi Vọng không tham gia vào "cuộc nổi loạn" vừa rồi, vậy thì hôm nay hắn chết chắc rồi.
Nếu đợt ngộ độc phi phàm vừa rồi không diễn ra tại căn cứ mà bộc phát tại thời điểm chiến đấu hoặc thời điểm đang tiếp cận nguồn nguy hiểm, vậy thì hắn cũng sẽ chết chắc rồi!
Hàn Phong lại ộc ra một ngụm máu nữa, khuôn mặt giằng xé liên tục giữa vô cảm và điên loạn, trong khi cả người thì cứng đơ như xác chết, máu tươi chực chờ phun hết ra ngoài, chẳng qua với tất cả đau đớn đang liên tục bủa vây, hắn lại âm thầm cảm thấy may mắn.
Khí vận bộc phát đúng lúc, may mà vẫn thấy đau, vẫn là cơ thể này, vẫn chưa chết.
May quá, may quá...
Harry Deuteri ngồi bên cạnh, cả người cũng bởi vì năng lượng mất ổn định mà liên tục xuất hiện sự mờ nhạt, dường như sắp biến mất tới nơi, lúc này cậu ta không khỏi khóc toáng lên mà mếu máo:
- Đại ca à, anh có giết thì giết mấy đứa kia kìa, đừng giết tôi mà, tôi trung thành lắm, vừa rồi không hề thảo luận gì cả...
Hàn Phong nghe được lời này của phân thân thì không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười.
Thằng nhóc này không bao giờ chịu chui vào Nhẫn Trữ Vật nằm, bởi vì một khi chui vào đó là cậu ta sẽ mất đi tư duy ngay. Lúc này hai đứa Bạch Tương và Uẩn Thanh được hắn "cất đi", có mỗi cậu ta vẫn được ở ngoài, cậu ta lại tưởng hắn sắp diệt trừ cậu ta để giảm tải gánh nặng.
Dù sao thằng nhóc này cũng "phế" nhất trong đám phân thân, ngoài việc có chút khôn ra, cậu ta chẳng được cái giống gì nữa cả, nếu hắn giết cậu ta lúc này, sau này có hứng thì triệu hồi lại, không thì cậu ta sẽ vĩnh viễn chết đi, cậu ta sợ cũng đúng.
Hàn Phong uể oải dùng một trang bị level 3 Nhẫn Xoa Dịu, một trang bị level 3 Nhẫn Dỗ Dành để tiến hành phục hồi, sau đó tức giận nói:
- Đừng có léo nhéo nữa, rót cho ly nước coi.
Harry Deuteri không dám chậm trễ, cậu ta vội vã rót tới hai ly trà đem tới trước mặt bản thể, còn thiếu điều muốn biến thành con mèo để nịnh nọt.
Hàn Phong uống xong hai ly trà, điều tức, bây giờ mới có thể coi như tạm thời an ổn.
Hắn búng tay xuất ra một ít cua bong bóng sấy cay mặn, vừa ăn vừa cắn răng nói:
- Chết tiệt thật, từ nay tôi giao nhiệm vụ cho cậu cảnh giới, đứa phân thân nào có dấu hiệu làm phản, cậu phải báo cáo cho tôi ngay.
Harry Deuteri nghe vậy, nửa mừng nửa lo, sau đó cậu ta ngập ngừng nói:
- Đại ca à, anh thừa biết tôi không làm được mà...
Cảnh giới các suy nghĩ làm phản sao, haha, suy nghĩ gì thì cũng bắt nguồn từ bản tôn cả, chỉ là bản tôn có nhận ra hay không mà thôi, cậu ta chỉ là một kỹ năng, nhận về tư duy cũng là tư duy thứ cấp, sao có thể biết bản tôn đang nghĩ gì.
Cho tiền cậu ta cũng không biết.
Hàn Phong chỉ có thể thở dài.
Vừa rồi mà thằng người mèo này đồng ý, vậy thì hắn có cớ để giết nó rồi....
Hắn hiện tại đã chịu hẳn, không thể tìm ra biện pháp giải quyết triệt để phản phệ. Chỉ có thể một là nỗ lực hoàn thiện Người Bất Tử, hiểu hết về nó, khiến nó thực sự trở thành kỹ năng của bản thân, đồng thời gia tăng khống chế lực đối với Thanh Tâm Phổ Thiện Chú, luôn luôn để tâm tới tình trạng dao động năng lượng của mình. Hoặc hai là, từ bỏ phi phàm, từ nay về sau uống rượu nho trừ bữa...
- Ôi...
Hết cách...
Hắn lúc này đưa tay nhìn đồng hồ, cảm thấy thuộc hạ còn một lúc nữa mới tới, đành phải quay qua tám chuyện với phân thân để "bớt trống trải":
- Tên Pháp Sương kia quá tốn chỗ của Nhẫn Trữ Vật level 4 rồi, chứa hắn xong là không chứa được bao nhiêu đồ vật khác nữa, giờ làm sao gia tăng thể tích cho trang bị này?
Sau khi dừng lại hai giây, hắn lại bồi thêm một câu nữa:
- Nếu không trả lời được, vậy từ nay cậu không cần trả lời nữa!
Harry Deuteri nghe tới đây, mặt mày lại biến thành xám ngoét.
Bản thể vẫn giữ nguyên ý định giết cậu ta cho đỡ nặng đầu.
Huhu...
Trang bị hệ thống không giống kỹ năng hệ thống, chỉ cần tăng cường đầu ra tiềm năng hoặc sử dụng bộc phá lực là tăng uy lực, nó là vật cố định hoá, nhân loại đâu thể tác động được.
Này là muốn cho cậu ta chết toi luôn rồi...
Chưa bao giờ Harry Deuteri tư duy nhiều như lúc này, khuôn mặt mèo của cậu ta co giật tới dúm dó lại, hai tay bấu vào nhau tới tím tái, sau chưa đầy 10 giây, cậu ta vội vã nói:
- Đại ca à tôi có ý này rất hay.
- Chi bằng anh gói ghém đồ vật cần cất giữ vào một cái túi nilon, sau đó nhét túi vào bụng xác chết, rồi lại thu xác chết vào Mộ Táng Tập Thể level 4.
- Vật kia chỉ giới hạn số lượng xác chết, không hề đề cập tới giới hạn thể tích xác chết a?!
- Chỉ cần khoét xác chết rỗng bao nhiêu, anh có thể lưu trữ thể tích lớn bấy nhiêu a.
- Anh thấy thế nào?
Hàn Phong nghe tới đây thì không khỏi ngẩn người.
Ơ đ**t!
Hack game à?
Đúng a... Xác chết bên trong Mộ Táng Tập Thể level 4 vẫn mặc nguyên quần áo, vài xác chết bị đạn bắn trúng vẫn còn nguyên mảnh đạn trong người, chứng tỏ đồ vật đín kèm xác chết cũng sẽ được hút vào mộ...
Cái này, rất có tính khả thi nha.
Sao từ trước tới nay hắn không nghĩ ra hack cheat này nhỉ?
Bà nội cha nó, nếu như việc này khả thi, vậy thì hắn có thể nhét hết cả cái trấn Hi Vọng này vào mộ cũng được nữa.
Hơi thở của Hàn Phong dần trở nên dồn dập, thật muốn thử ngay lập tức. Chẳng qua, làm thịt thằng phân thân trước mặt cho đỡ nặng đầu vẫn là ưu tiên hơn cả, hắn vẫn tiếp tục cắn răng dí tới:
- Hừ hừ, tôi biết thừa cách cậu vừa nói rồi, khỏi phải ba hoa.
- Tập trung vào chủ đề chính đi. Tôi muốn mở rộng không gian Nhẫn Trữ Vật level 4, không phải tận dụng không gian của Mộ Táng Tập Thể level 4!
Harry Deuteri đối diện ánh mắt hung ác của bản tôn, gần như muốn khóc.
Sao lại khổ thể này cơ chứ.
Cậu ta muốn chui vào chỗ nào đó để trốn quá.
Chẳng qua hiện tại tốn thêm 1 giây khóc lóc là gần cái chết thêm 1 giây, cậu ta chỉ có thể nín bặt, cắn chặt răng mà lẩm bẩm:
- Làm sao đây... Làm sao đây...
- Làm sao để hack không gian đây...
- Chẳng lẽ đề xuất bán quách nó hết vật phẩm hiện có đi để mua Nhẫn Trữ Vật level 5, huhuhu...
- ...
- A, có rồi!
Thời gian sắp hết thì linh quang thoáng hiện, Harry Deuteri lập tức chỉ vào Vòng Tay Luyến Tiếc level 4 trên cổ tay trái, lại chỉ vào Nhẫn Trữ Vật level 4 trên ngón út tay phải, cấp tốc nói:
- Vòng Tay Luyến Tiếc có thể sạc lại lượt sử dụng kỹ năng gia trì cho trang bị level 4 trở xuống.
- Chi bằng dùng Vòng Tay Luyến Tiếc để sạc lại lượt sử dụng Nhẫn Trữ Vật, biết đâu lại được x2 không gian lưu trữ!
- Dù sao, kỹ năng gia trì của Nhẫn Trữ Vật cũng là "Lưu Trữ" mà?! Làm mới kỹ năng này, chúng ta có một "Lưu Trữ" mới, một không gian mới!
- Có khi còn hack được hàng tỉ lần cũng không chừng!
- ...???
Hàn Phong nhìn cỗ phân thân mới 10, 11 tuổi của mình, não thì đơ, răng thì cắn chặt.
Xem ra hôm nay không phải chỉ có hắn gặp được may mắn, cũng không phải ngày lành tháng tốt để sát sinh...
Hắn lúc này lập tức gần lên:
- Còn ngồi đó lèm bèm cái gì?!
- Mau về nhà bảo với Hương Vẫn Tình hôm nay không phải nấu cơm. Nhanh!