May Mắn Được Gặp Người

Chương 10



Hắn khẽ dừng, cằm cọ lên đỉnh tóc ta:

“Huống hồ, ai chê nàng chứ? Gia chỉ thích cái dáng vẻ thật thà có chút ngốc ấy của nàng.”

 

Khóe mắt ta nóng lên, cổ họng nghẹn lại, tay vô thức siết lấy chăn:

“Công tử, ta… ta sợ… sợ sau này ngài hối hận, thấy là không đáng…”

 

Chưa dứt lời, cằm đã bị những ngón tay lành lạnh của hắn nâng lên.

 

Một nụ hôn ấm áp, mang theo chút bá đạo, lập tức chặn lấy môi ta.

 

Dây dưa quấn quýt, không cho phép chối từ.

 

Một lúc lâu sau, hắn hơi lui lại, chóp mũi vẫn kề sát ta, hơi thở nóng rực:

“Ngốc quá.”

 

Lời vừa dứt, Cố Thời An lại nâng cằm ta, hôn xuống lần nữa.

 

“Đại Lực, chẳng ai lại chê một người đối với mình hết lòng.”

 

“Dù trong mắt kẻ khác nàng có trăm điều xấu, nhưng trong mắt ta, nàng chính là Đại Lực — người biết ta là kẻ ăn chơi mà vẫn chịu gả, là Đại Lực sẽ che chở ta khi ta bị phụ thân đánh, là Đại Lực dù ta có bị đuổi khỏi nhà cũng sẵn sàng làm thổ phỉ nuôi ta.”

 

“Trong lòng ta, nàng là tốt nhất, không ai sánh được.”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nụ hôn của hắn vô cùng dịu dàng, lặp đi lặp lại rơi xuống mắt ta, giọng khàn khàn, mơ hồ khiến người run rẩy:

“Đại Lực, nàng biết không?

 

Ta chưa từng trông mong gì vào vị phu nhân mà Tôn thị chọn. Bà ta ghét ta đến vậy, sao có thể chọn một nữ tử tốt?

 

Bà ta nhìn trúng tỷ tỷ nàng, chỉ vì biết tỷ nàng tâm cao khí ngạo, chẳng yên phận ở trong phòng, dù có gả vào cũng chẳng đồng lòng với ta — như vậy càng dễ để bà ta khống chế Cố gia.”

 

“Nhưng nàng thì khác, nàng là một cô nương tốt, biết cảm ơn, thật thà thiện lương. Chính vì nàng đến, vũng nước c.h.ế.t này của gia mới sống lại.”

 

“Nuôi nàng suốt một năm qua… tựa như ta được tự tay nuôi lại chính mình một lần…”

 



 

Trên giường, Cố Thời An vô cùng dịu dàng.

 

Hắn bỏ đi vẻ phong lưu lười nhác, động tác vừa non nớt vừa vội vã, nhưng lại đặc biệt ôn nhu, kiềm chế.

 

Lòng bàn tay nóng rực, lấm tấm mồ hôi, vụng về mà thành kính dẫn ta bước vào biển sóng mịt mờ.

 

Khi tình dâng tới đỉnh, hắn thở dốc nóng bỏng, giọt mồ hôi nơi thái dương rơi xuống cổ ta.

 

Hắn bỗng dừng lại, chống người lên, trong bóng tối nhìn sâu vào mắt ta, cảm xúc cuộn trào dữ dội:

“Đại Lực, nàng sẽ là nữ nhân duy nhất của ta cả đời này.”

 

Hắn cúi xuống, đôi môi nóng hổi chạm vào tóc mai đẫm mồ hôi, giọng khàn nặng, chưa từng nghiêm túc đến thế:

“Ta và lão già kia không giống nhau.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tấm lòng của gia nhỏ lắm, chỉ đủ chứa một mình ngươi.

 

Cả đời này, sẽ không để nàng chịu nửa phần khổ mà mẫu thân ta từng chịu.”

 

Hắn siết chặt ngón tay ta, khớp tay trắng bệch:

“Đại Lực, đem cả quãng đời còn lại… yên tâm mà giao cho gia.”

 

18

 

Lần đầu biết mùi vị tình ái.

 

Ta cùng Cố Thời An quấn quýt mặn nồng suốt mấy ngày liền.

 

Đến ngày thứ tư, trời còn chưa sáng rõ, người của Cố lão gia đã hớt hải tới gọi hắn, nói là trang viện ngoài thành xảy ra chuyện.

 

Cố Thời An ôm ta hôn sâu một trận mới bịn rịn rời phủ.

 

Nào ngờ chưa tới hai canh giờ, đã có người từ nha môn tới, chẳng nói nửa câu liền khoá gông áp giải ta đi.

 

Lúc ấy ta mới biết — Hồ Trân Châu đã về nhà khóc lóc với cha mẹ.

 

Cha mẹ vốn luôn thiên vị nàng, vì muốn thoả nguyện để Hồ Trân Châu gả cho Cố Thời An, bọn họ lại dám cáo ta tội bất hiếu.

 

“Hồ Đại Lực, cha mẹ ngươi tố cáo ngươi chiếm đoạt gia sản, bỏ mặc phụ mẫu trong cảnh đói rét, ngươi nhận hay không nhận!”

 

Tiếng vỗ *kinh đường mộc* giòn giã vang lên, ta bị sai dịch ghì xuống đất.

 

Cha mẹ đã lâu không gặp đứng ở bên, ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn ta.

 

“Ta không nhận. Lúc ta rời nhà, trong nhà chỉ còn nợ nần chứ làm gì có gia sản mà ta chiếm?

 

Còn chuyện bỏ mặc cha mẹ đói rét lại càng không thể, khi xưa tỷ tỷ ôm tiền sính lễ bỏ theo thư sinh lên kinh, chính vì không có tiền trả nợ, cha mẹ mới cầu ta thay gả.”

 

“Ta gả vào Cố gia, Cố gia mới không truy chuyện năm mươi lượng bạc ấy. Cha mẹ không còn nợ ngoài, lại có sức làm ăn, sao có thể đói rét?”

 

Huyện thái gia nhìn về phía cha mẹ ta:

“Nàng nói có đúng không?”

 

Cha chưa kịp mở miệng, mẹ đã vừa chùi nước mắt vừa *phịch* một tiếng quỳ xuống, bắt đầu khóc lóc:

 

“Đại lão gia, ngài nhất định phải làm chủ cho chúng tôi! Không phải thế đâu!”

 

Bà kéo Hồ Trân Châu lại gần:

“Đại nữ nhi của ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, từ nhỏ đã đọc sách trong thư viện, nào biết thế gian hiểm ác. Muội muội nàng lừa rằng muốn cứu tế một thư sinh nghèo, nàng mềm lòng tin ngay, đem cả tiền sính lễ giao cho muội. Ai ngờ con sói lòng dạ hiểm độc kia lại ôm bạc bỏ đi, còn bịa chuyện cứu tế thư sinh!”

 

Ta kinh hãi nhìn bà mẹ đang đảo lộn trắng đen:

“Mẹ, mẹ đang nói gì thế? Năm xưa chính là mẹ cầu ta thay gả, tỷ tỷ bỏ trốn, chẳng phải ai ai cũng biết sao?”

 

“Câm miệng!” mẹ ta the thé cắt ngang, “Ta thật không ngờ lại nuôi phải loại súc sinh như ngươi. Cha mẹ đã lớn tuổi, tỷ tỷ ngươi thương cha mẹ nên mới gả vào Cố gia, chỉ để đổi năm mươi lượng bạc cho chúng ta dưỡng lão. Còn ngươi, vì bạc mà bịa đặt trăm chuyện, đã thế còn lừa hôn, cấu kết kẻ ngoài bắt cóc tỷ ngươi. Nếu không phải tỷ ngươi mệnh lớn, trốn ra được, chúng ta đến giờ vẫn chẳng biết ngươi làm chuyện tày đình ấy!”