Không để ta nói lời nào, tỷ đã kéo tay lôi ta ra khỏi viện.
Không khéo, vừa bước qua ngưỡng cửa, Cố Thời An đã phe phẩy quạt đi vào.
Tỷ lập tức cứng đờ, giây sau liền “phụp” một tiếng quỳ xuống đất, khóc như đóa hoa kiều bị mưa đánh rụng.
“Cố công tử, xin ngài làm chủ cho Châu Nhi! Ngày ấy chẳng phải Châu Nhi muốn rời xa ngài, mà là Đại Lực!
Nàng cùng Phó Ninh bày mưu lừa gạt ta, ta tuổi trẻ nông nổi, không thấy rõ lòng dạ hiểm ác của nàng, mới mắc bẫy.
Ngài không biết đó thôi, tuy là tỷ muội ruột thịt, nhưng từ nhỏ nàng đã theo cha làm thổ phỉ, quen giả ngây giả dại để lừa người!
Còn ta, một ngày cũng chưa từng làm thổ phỉ, luôn chăm chỉ học ở thư viện. Nếu ngài không tin, có thể sai người đến trấn hỏi tiên sinh, cả thư viện đều có thể làm chứng cho ta!”
Lời tỷ như lưỡi d.a.o sắc nhọn đ.â.m vào tim ta.
Trước khi gặp Cố Thời An, trong thế giới của ta chỉ có cha mẹ và tỷ.
Ta nghĩ, mình đã lún xuống bùn lầy thì càng phải để tỷ sống tốt hơn.
Học trò trong thư viện đều là con nhà giàu, các cô nương cứ cách vài hôm lại thay y phục mới. Tỷ vốn cao ngạo, từng nắm tà áo vải thô mà khóc với ta:
“Đại Lực, sao chúng ta lại nghèo như vậy?”
Lòng ta xót xa, trời đang tuyết lớn vẫn một mình lên núi chặn đường cướp của.
Người qua lại thưa thớt, ta ngồi trong hang đá chờ, một ngày không gặp thì đợi hai ngày.
Tay đông cứng sưng vù, may gặp phú hộ đi ngang thương hại, cho ta một thỏi bạc.
Ta còn nhớ rõ, vị lão gia ấy nói: “Tiểu cô nương bị lạnh cóng rồi, mau cầm bạc mua khoai nướng mà sưởi, rồi sắm áo bông mà mặc. Nhìn y phục con rách thế này, cha mẹ mà thấy sẽ xót lắm.”
Sau khi ông đi, ta nắm bạc trong tay, trốn trong hang khóc một trận rồi đứng dậy, đi bộ hai dặm vào trấn mua cho tỷ một chiếc áo ngắn xinh đẹp.
Tỷ mặc áo mới, tung tăng như bướm hoa, chạy đến hỏi cha mẹ có đẹp không. Cha cười khen nàng như tiên nữ.
Nhờ thế, hôm ấy cha hiếm khi gắp cho ta nguyên cả một đĩa thức ăn.
Lúc ăn, lòng ta vô cùng mãn nguyện.
Tỷ vui, cha mẹ sẽ đối xử tốt với ta, và ta sẽ có cơm ăn.
Về sau, ta tự nhủ mình sẽ luôn đối tốt với tỷ.
Dù họ chẳng nhận ra đôi tay ta đầy vết tê cóng.
Ta nghĩ, chắc tỷ chỉ quá mừng nên không để ý, còn cha mẹ thì bận rộn, không chú ý cũng là lẽ thường.
Nhưng đến giờ phút này, nhìn tỷ quỳ dưới đất, dùng những lời nàng cho là cay độc nhất để đ.â.m ta…
Ta bỗng không hiểu nổi — những năm qua, nàng thật sự không thấy ta đối tốt với nàng, hay là chưa từng bận tâm đến điều đó?
16
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Làm chứng? Làm chứng cho cái gì?”
“Làm chứng rằng ngươi từ sớm đã vụng trộm tằng tịu với tên thư sinh kia?”
“Vì giấc mộng làm quan phu nhân của chính mình, mà gạt bạc nhà ta đưa cho hắn làm lộ phí lên kinh ứng thí?”
“Hồ Trân Châu, mấy chục lượng bạc đó ta không để tâm, nhưng ngươi không thể vừa an nhiên nuốt bánh bao tẩm m.á.u người của muội muội mình — cái sự an ổn hèn mọn đổi bằng việc nàng bán thân — lại vừa không biết xấu hổ mà lấy nàng làm bàn đạp, mưu tính giẫm thêm một bước để trèo lên cao!”
Cố Thời An khẽ lắc quạt, giọng trầm thấp hẳn xuống, lưng bất chợt hạ thấp, trong khoảnh khắc đã rút ngắn khoảng cách với tỷ tỷ.
“Nàng vì ngươi hy sinh một lần vẫn chưa đủ, ngươi còn định lần này tự tay đưa nàng vào chỗ c.h.ế.t sao?”
“Ngươi đọc sách thánh hiền bao nhiêu năm, thánh hiền đã bị ngươi nuốt cả vào bụng chó rồi ư?”
Khuôn mặt tuấn mỹ ấy giờ đây tràn ngập sát khí, ánh mắt hung hãn chẳng khác nào dã thú muốn xé xác người.
Tỷ tỷ bị hắn bất ngờ áp sát dọa đến toàn thân run rẩy, khuỷu tay chống đất chợt mềm nhũn, cả người sụp xuống, giọng run đến chẳng ra hơi:
“Ta… ta không có… những lời ta nói đều là sự thật…”
Cố Thời An bật cười lạnh: “Hồ Trân Châu, người sáng thì chẳng nói lời thừa.
Hiện giờ ngươi cút đi, Cố gia còn để lại cho ngươi một con đường sống. Còn nếu cứ tiếp tục dây dưa với Hồ Đại Lực…”
Cố Thời An bất chợt bóp chặt lấy cổ tỷ, giọng trầm u ám:
“…ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.”
17
Tỷ tỷ bị người trong phủ tiễn ra ngoài.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Đêm ấy, Cố Thời An đến phòng ta.
Hắn không thắp đèn, cứ thế đi thẳng tới mép giường ngồi xuống, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh:
“Nhích vào trong một chút.”
Ta liền rụt người vào, hắn ngang nhiên nằm xuống, chiếm mất nửa giường.
Trong bóng tối, đôi mắt hắn sáng rực lạ thường. Hắn nghiêng người, cánh tay vươn ngang, liền đem ta ôm trọn vào lòng.
Hơi thở lướt qua trán, giọng không cao, lại mang vài phần do dự:
“Hồ Đại Lực, đừng giả vờ ngủ nữa. Nói đi, trong lòng nàng… rốt cuộc có ta hay không?”
Ánh trăng xuyên qua lớp sa mỏng nơi cửa sổ, mơ hồ phác họa gương mặt gần kề. Sống mũi cao thẳng, đường nét cằm căng chặt.
Nhìn gương mặt ấy, nơi tim ta mềm nhũn như tan chảy.
“Ngài không ghét ta là một kẻ thổ phỉ sao? Ta cũng chẳng đẹp đẽ gì, chẳng biết lễ nghĩa, ngoài sức khỏe ra thì dường như chẳng có gì đáng kể.”
Cố Thời An ôm ta chặt hơn, lồng n.g.ự.c khẽ rung, bật cười khẽ, đầu dụi vào hõm cổ ta, hơi thở nóng đến mức ta khẽ co người lại:
“Chẳng phải trùng hợp sao? Gia là kẻ ăn chơi, nàng là thổ phỉ — đúng là trời sinh một đôi.”