May Mắn Được Gặp Người

Chương 11



Toàn thân ta lạnh buốt. Đây thật sự là cha mẹ của ta sao?

 

Dẫu biết họ thiên vị tỷ tỷ, ta cũng không ngờ lại thiên vị đến mức bịa lời hại ta.

 

Ta cười lạnh:

“Mẹ nói chắc như vậy, không bằng để huyện thái gia cho mời người trong thôn chúng ta đến hỏi xem, năm xưa tỷ tỷ bỏ trốn theo thư sinh có thật hay không!”

 

Huyện thái gia suy nghĩ một lát, phất tay, sai dịch chạy đi.

 

Nửa canh giờ sau, mấy dân làng được dẫn tới, trong đó có Lý đại thúc là hàng xóm của nhà ta.

 

Thúc thấy ta liền mừng rỡ:

“Đại Lực, ngươi về rồi à? Hơn một năm qua đi đâu vậy? Dù cãi nhau với gia đình cũng không nên bỏ đi, có chuyện gì phải nói với cha mẹ mới phải…”

 

“Đúng đó, con gái con lứa, không thể tùy tiện bỏ nhà. Xem kìa, làm cha mẹ lo lắng đến phải lên huyện nhờ quan gia giúp tìm ngươi…”

 

Dân làng kẻ nói người góp, cứ thế chứng thực tội của ta.

 

Tay ta tê dại, mắt tối sầm lại.

 

Năm ấy tỷ bỏ trốn, ta vẫn dậy sớm theo cha đi cướp đường, ít khi lộ mặt.

 

Vì giữ danh tiếng cho tỷ, mẹ chẳng hé nửa lời về chuyện nàng bỏ trốn, mãi đến khi ta thay gả, bà mới bảo với dân làng rằng tỷ đã vào Cố gia, còn ta không lấy được mối hôn sự tốt ấy nên giận dỗi bỏ nhà đi…

 

“Các người… thật là không biết xấu hổ!”

 

Mẹ ta như trận gió lốc lao tới, tát ‘chát’ một cái nảy lửa lên mặt ta:

“Hồ Đại Lực, ngươi làm chuyện không bằng cầm thú, còn dám mắng chúng ta!”

 

Đánh xong bà lại *phịch* quỳ xuống, dập đầu với huyện thái gia:

“Đại lão gia, xin ngài làm chủ cho tiểu nữ đáng thương của dân phụ!

 

Dân phụ vốn nghĩ, nếu nó biết lỗi mà sửa, dù sao cũng là con gái ruột, ngài chỉ cần đánh vài trượng dạy dỗ, chúng tôi sẽ đưa nó về quản thúc. Nhưng ngài xem bộ dạng ngoan cố này, e là về nhà cũng đối phó chúng tôi. Vợ chồng tôi tuổi đã cao, chịu sao nổi…”

 

Thấy huyện thái gia sắp vỗ *kinh đường mộc*, ta bất chợt ngẩng đầu, như nắm được cọng rơm cứu mạng:

 

“Huyện thái gia, Cố gia đâu? Đã nói ta lừa hôn, Cố gia không thể không biết. Xin ngài cho mời người của Cố gia tới!”

 

Huyện thái gia cau mày:

“Hồ Đại Lực, vừa rồi ngươi bảo mời dân làng, dân làng không bênh ngươi. Nếu giờ lại mời Cố gia mà họ cũng không bênh ngươi, thì ngươi còn định mời ai?”

 

“Vậy thì ta nhận tội.”

 

Chuyện Hồ Trân Châu bỏ trốn, Cố gia biết rõ.

 

Ban đầu họ cực kỳ bất mãn, mẹ ta có thể dỗ được dân làng, nhưng không thể mua chuộc Cố gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Người Cố gia chắc chắn sẽ không bênh Hồ Trân Châu.

 

Huyện thái gia thở ra, sầm mặt:

“Đi mời.”

 

19

Người Cố gia tới rất nhanh.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta vốn nghĩ bọn họ sẽ chỉ sai một kẻ hạ nhân đến, dù sao Cố Thời An đã bị gọi đi trang viện, nhất thời khó mà trở về.

 

Không ngờ, người tới lại chính là Cố phu nhân.

 

Khi bà bước vào công đường, tỷ tỷ ta liếc nhìn ta đắc ý, nơi đáy mắt thoáng hiện một tia cười gian trá.

 

Tim ta bỗng chìm xuống, chợt hiểu ra vì sao sáng sớm nay Cố Thời An lại bị gọi đi…

 

“Con bé Trân Châu này, vốn là do ta đích thân chọn. Trong thôn bọn họ, chỉ có nàng là dung mạo xuất chúng, lại từng đọc sách nơi thư viện. Trương huyện lệnh ngài cũng biết, Thời An nhà ta tính tình phản nghịch, trong thành ai chịu gả cho nó, nên ta mới bất đắc dĩ phải tìm về thôn.”

 

“Đại nữ nhi nhà họ Hồ, ta vừa nhìn liền ưng bụng, chẳng những xinh đẹp lại hiếu thuận. Nàng khóc lóc nói cha mẹ tuổi đã cao, lại không có việc làm kiếm sống. Ta thương đứa nhỏ này có hiếu, vốn sính lễ chỉ mười lượng, ta cảm động mà tăng thêm bốn mươi lượng.”

 

Cố phu nhân ngừng lại, nhìn sang ta:

“Ai ngờ đâu, hôn sự vừa định, người gả vào lại thành Hồ Đại Lực. Nàng ta khi ấy khóc lóc nói tỷ tỷ bỏ trốn theo thư sinh, ta vốn chẳng tin, nhưng Thời An tính mềm lòng nên không truy cứu, giữ nàng lại. Cũng là mấy hôm trước, Trân Châu khóc lóc tới cửa, ta nghe bọn hạ nhân trong phủ kể mới biết chuyện này. Tội nghiệp thay, đứa nhỏ Trân Châu lại bị chính muội muội ruột tính kế.”

 

Kẻ hầu kịp thời dâng khăn, Cố phu nhân mắt đỏ hoe, chấm nước mắt vài cái.

 

Huyện thái gia sắc mặt đã hoàn toàn lạnh lẽo, âm trầm nhìn ta:

“Hồ Đại Lực, giờ thì nhận tội đi.”

 

Ta hoảng hốt:

“Ta muốn gặp Cố Thời An, Cố phu nhân đâu phải mẫu thân ruột của chàng…”

 

“Hồ Đại Lực, sao ngươi có thể nói vậy.” Cố phu nhân cắt ngang, vẻ mặt bi ai, “Ta dẫu không phải mẹ ruột của Thời An, nhưng lòng ta đối với nó là thật. Khác hẳn ngươi, chỉ biết dỗ cho nó vui, đến kỹ viện cũng cùng nó đi.”

 

Công đường thoáng chốc lặng ngắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.

 

Chỉ nghe Cố phu nhân tiếp lời:

“Trương huyện lệnh, ngài không biết đâu. Hồ Đại Lực này vừa bước chân vào cửa đã xúi giục Thời An chống đối cha mẹ. Hai kẻ bọn họ tới sòng bạc một lần là thua năm trăm lượng bạc. Chưa hết, nàng ta còn theo Thời An đến kỹ viện.

 

Phu nhân nhà lương thiện ai chẳng an phận nơi khuê phòng, chăm sóc cha mẹ chồng, khuyên nhủ phu quân. Đằng này, hơn một năm qua, Hồ Đại Lực một lần cũng chẳng đến thỉnh an, thôi thì nàng ta hầu hạ Thời An chu đáo thì ta cũng mặc. Nhưng Thời An vốn đã phản nghịch, có nàng ta lại càng chẳng coi cha mẹ ra gì, đến tổ mẫu cũng dám cãi.

 

Ta biết rõ tâm tư của nàng — tuy năm xưa lẽ ra vào cửa là Trân Châu, nhưng Trân Châu nào chịu chơi cùng Thời An như nàng. Cho nên, dẫu hôm nay Thời An biết bị lừa hôn, e rằng vẫn không nỡ bỏ.”

 

“Nhưng sai chính là sai, Hồ Đại Lực phạm bao nhiêu tội, há có thể chỉ vì được Thời An sủng ái mà đảo lộn trắng đen!”