May Mắn Được Gặp Người

Chương 12



Huyện thái gia không còn do dự, *kinh đường mộc* nện mạnh xuống bàn:

 

“Bất hiếu là tội đứng thứ bảy trong thập ác, theo luật triều ta, tội chiếm đoạt gia sản, đánh ba mươi trượng; bỏ mặc phụ mẫu, sáu mươi trượng; đại nữ nhi nhà họ Hồ nhân từ, không cáo tội muội đoạt hôn, miễn tội ấy, nhưng vẫn phải đánh chín mươi trượng. Lập tức hành hình!”

 

Gậy nện xuống lưng, ta vẫn bất động.

 

Bao nhiêu chuyện cũ nối nhau hiện về trước mắt.

 

Cái gì mà tỷ muội ruột, cha mẹ ruột — chỉ là ta một mình si mê chấp niệm mà thôi.

 

Máu từ khoé môi nhỏ xuống, ta ngơ ngác nhìn về phía cha mẹ:

“Cha, mẹ… ăn trận đòn này xong, ân sinh dưỡng của các người, coi như ta đã trả hết rồi…”

 

20

 

Trong cơn mơ màng, ta lờ mờ nghe thấy tiếng cãi vã.

 

Có vật gì đó bị ném xuống, *bốp bốp* vang dội, gà bay chó sủa loạn xạ.

 

Ta muốn mở mắt nhìn xem, nhưng mí mắt nặng trĩu, thế nào cũng không sao mở ra được.

 

Rồi ta lại chìm sâu vào giấc ngủ.

 

21

 

Tỉnh lại lần nữa, ta nhìn thấy Cố Thời An.

 

Hắn tiều tụy đi nhiều, nằm gục bên giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn chằm chằm vào ta, không biết đang nghĩ gì.

 

“Đại Lực, nàng tỉnh rồi.”

 

Giọng Cố Thời An nghẹn lại, áp mặt vào lòng bàn tay ta, thân người run lên không ngừng.

 

“Công tử… ta… không sao…”

 

Một lúc lâu sau, Cố Thời An mới ngẩng đầu.

 

Hốc mắt hắn đỏ rực đến dọa người, đáy mắt trào dâng cơn giận dữ.

 

“Đại Lực, nàng cứ yên tâm nghỉ ngơi, những kẻ nào bắt nạt nàng, ta sẽ không bỏ sót một người!”

 

22

 

Hạ nhân trong phủ kể lại cho ta nghe.

 

Hôm ấy, khi nha môn đến mời người ra làm chứng, người trong viện của Cố Thời An liền cảm thấy có điều bất thường. Hắn lập tức thúc ngựa phi như bay rời thành, nhưng vì trang viện ở quá xa, cho dù Cố Thời An cưỡi ngựa nhanh như gió, lúc đến nơi, ta đã bị đánh hơn bốn mươi trượng.

 

Cố Thời An đứng ra làm chứng cho ta, nhưng vì lời lẽ trước đó của Cố phu nhân, Tri huyện khăng khăng cho rằng Cố Thời An bị ta mê hoặc, không phân biệt rõ đúng sai, nên không trị tội Hồ Trân Châu. Chỉ là, xét đến thân phận ta là một nữ tử yếu đuối, Tri huyện vẫn cho phép Cố Thời An đưa ta về phủ.

 

Cố Thời An ở bên chăm ta suốt ba ngày, thấy ta tỉnh lại, liền sắp xếp mấy chục thị vệ canh giữ ngoài sân, rồi vội vàng rời phủ.

 

Nửa tháng sau, ta vẫn chưa gặp lại Cố Thời An.

 

Cố phu nhân có đến hai lần, nhưng đều bị thị vệ chặn ở ngoài.

 

Nghe bọn hạ nhân nói, Hồ Trân Châu đã vào ở trong Cố phủ, được Cố phu nhân sắp xếp tại Tây viện.

 

Ta nghe xong cũng không mấy bận lòng, tiếp tục an tâm dưỡng bệnh, đợi Cố Thời An trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lại hơn nửa tháng trôi qua, ta đã có thể xuống giường đi lại, tinh thần cũng khá hơn nhiều.

 

Người hầu nói Cố Thời An vẫn chưa về thành, nhưng đã cho người nộp đơn kiện lên nha môn, khẳng định chuyện này hắn nhất định sẽ cho ta một lời công đạo.

 

Khoé mắt ta lại chợt cay xè.

 

Trước đây, thế giới của ta chỉ có người thân. Ta từng nghĩ, đã cùng chung huyết mạch thì phải nâng đỡ lẫn nhau, không so đo tính toán chuyện cho đi bao nhiêu.

 

Nhưng nay, bị chính cha mẹ và tỷ tỷ hãm hại đến mức này, ta mới thấm thía bản thân trước kia thật ngốc nghếch.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Vì chút tình thân hư ảo, ta hết lần này đến lần khác chịu uất ức.

Ngược lại, Cố Thời An – người vốn chỉ là tình cờ gặp gỡ – lại cho ta hơi ấm mà trước nay chưa từng có.

 

23

 

Cố Thời An trở về.

 

Hắn vội vã bước vào sân, bụi đường còn vương trên áo, đôi mắt đỏ ngầu tia máu, nhưng không nghỉ ngơi lấy một khắc, lập tức ôm chầm lấy ta.

 

“Đại Lực, ta nhớ nàng đến phát điên.”

 

Sáng hôm sau, huyện nha lại mở đường xét xử.

 

Những người có mặt vẫn giống lần trước, chỉ là lần này có thêm Cố Thời An và Cố lão gia.

 

Cố Thời An không nói nhiều, trực tiếp đưa một xấp thư cho Tri huyện.

 

Tri huyện đọc qua một lát, ánh mắt bỗng trầm xuống, nhìn chằm chằm Hồ Trân Châu.

 

Hồ Trân Châu bất giác rùng mình.

 

Ngay cả Cố phu nhân cũng thấy khó hiểu, khẽ hỏi Hồ Trân Châu:

“Ngươi… không giấu ta chuyện gì đấy chứ?”

 

Hồ Trân Châu càng thêm căng thẳng, cúi đầu vặn chặt khăn lụa trong tay.

 

Một lúc sau, Tri huyện gọi lại nha dịch, ra hiệu đưa thư cho Cố lão gia.

 

Cố lão gia nhận lấy, càng đọc sắc mặt càng u ám, thư chưa xem hết đã giáng thẳng một cái tát, quật Cố phu nhân ngã xuống đất.

 

“Đây là cái nữ tử đức hạnh gì mà ngươi khen ngợi? Nàng ta chẳng những bỏ trốn theo nam nhân, còn tư tình trao vật, bụng mang dạ chửa đến tận Hàn Lâm Viện gây náo loạn. Chính thê của người ta còn viết thư cảnh báo ta phải mở to mắt mà nhìn, đừng để mù quáng!”

 

Cố phu nhân ngã xuống, vừa khóc vừa nói bản thân không biết gì, là bị con tiện nhân Hồ Trân Châu lừa.

 

Hồ Trân Châu chỉ biết nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố phu nhân, lắc đầu liên hồi.

 

Tri huyện lúc này cũng hiểu ra đôi phần, nhưng vì sĩ diện nên vẫn không chịu thừa nhận mình đã xử sai vụ án.

 

Ông ta hắng giọng, nhìn sang Cố Thời An:

“Cho dù chuyện kia nàng ta vô tội, nhưng tội ‘bất hiếu, bỏ mặc cha mẹ’ thì là thật. Suốt hơn một năm qua nàng ta ở phủ ngươi ăn ngon mặc đẹp, trắng trẻo mập mạp, còn cha mẹ già ở quê thì không nơi nương tựa, đây là sự thật.”

 

Cố Thời An gật đầu:

“Đúng là sự thật.”

 

Cha mẹ ta lập tức thở phào, vội vàng chen vào:

“Đúng, đúng, chuyện tỷ tỷ nó là chúng ta bị lừa, nhưng việc nó không phụng dưỡng chúng ta thì là sự thật.”