Cố Thời An cười khẽ, rồi đưa thêm một xấp giấy tờ cho Tri huyện.
Tri huyện xem xong, sắc mặt lại biến đổi.
“Luật triều ta quả thật có tội danh ‘bỏ mặc cha mẹ’. Nhưng nếu các ngươi vốn chẳng phải là cha mẹ ruột của nàng, thì tội này dựa vào đâu mà lập?”
Huyết sắc trên mặt cha mẹ ta lập tức tan biến, nhất thời cứng họng không biết nói gì.
Ta hoảng hốt, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Cố Thời An:
“Công tử, chàng… chàng nói gì vậy?”
Cố Thời An xoa nhẹ đầu ta, giọng đầy thương xót:
“Đại Lực, bọn họ vốn không phải là cha mẹ ruột của nàng.”
24
Ta vốn cũng là con gái của một gia đình lương thiện.
Cha ta bế ta khi còn đỏ hỏn cùng mẹ vào kinh ứng thí, chẳng ngờ trên đường lại gặp phải Hồ Sơn chặn cướp.
Khi ấy, Hồ Sơn đúng nghĩa là một tên thổ phỉ hung ác, khác hẳn về sau khi hắn chỉ cướp của mà không ra tay g.i.ế.c người.
Cha ta trên người vốn không có nhiều bạc, nhưng nếu đưa cho Hồ Sơn thì sẽ chẳng thể tiếp tục đưa mẹ con ta vào kinh.
Số bạc ấy là hy vọng và tương lai của cả nhà, nên cha ta nhất quyết bảo vệ.
Hồ Sơn thấy cha ta không biết điều, liền nổi giận đánh cha ta đến tàn nhẫn.
Cha ta chỉ là một thư sinh yếu đuối, sao chịu nổi đòn của một tên hung hãn như hắn — đánh suốt nửa canh giờ, đánh đến chết.
Mẹ ta tuy đau đớn phẫn uất nhưng vẫn còn giữ lý trí, ôm ta định lén bỏ trốn, nào ngờ lại bị thủ hạ của Hồ Sơn phát hiện.
Hồ Sơn biết mình đã g.i.ế.c người, nếu để mẹ ta chạy thoát chắc chắn sẽ báo quan, thế là hắn dứt khoát ra tay g.i.ế.c luôn.
Còn ta, ban đầu Hồ Sơn định đem bán.
Nhưng dạo ấy, vốn chẳng tin ma quỷ, hắn lại đêm nào cũng gặp ác mộng, bị oan hồn đòi mạng.
Có lẽ vì chút áy náy, cũng có lẽ vì sợ hãi, hắn quyết định giữ lại ta.
Hắn dạy ta chặn đường cướp bóc, dạy ta cách dùng đá đánh vào sau gáy người. Ta không dám xuống tay, hắn liền đánh ta tàn nhẫn.
Về sau, ta đánh rất chuẩn, đứng ở chỗ thật cao cũng có thể ném trúng sau gáy người ta.
Nhưng ta không cam lòng làm vậy, chỉ vì sợ bị đánh nên ta chọn đánh vào cổ họ,
Đợi khi họ ngã xuống, ta lấy bạc — lấy một nửa để ta khỏi bị đánh, để lại một nửa cho họ còn đường sống mà trở về.
Những ngày như vậy, ta sống suốt mười lăm năm.
Ta thậm chí chưa từng nghĩ đến đúng hay sai.
Không cướp được bạc, sẽ không có cơm ăn, còn bị đánh.
Cướp được bạc, “cha mẹ” sẽ cho ta ăn cơm thừa, tuy chẳng no, nhưng ít ra không đói đến mức không ngủ được.
Vậy nên, thế nào là đúng, thế nào là sai, ta hoàn toàn không có khái niệm.
Ta chỉ biết đói bụng hay không đói bụng.
Nhưng ta chưa từng nghĩ, cuộc đời này vốn không thuộc về ta.
Đáng lẽ ta cũng được cùng cha mẹ vào kinh, cha có thể đỗ đạt làm quan, cả nhà ba người sống những ngày ấm êm.
Hoặc cha không đỗ, thì cũng sẽ buôn bán nhỏ ở kinh thành, cả nhà vẫn đủ ăn đủ mặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế nhưng, tất cả đã mất.
Hồ Sơn g.i.ế.c cha mẹ ta, cướp đi cuộc sống tốt đẹp đáng lẽ thuộc về ta, rồi lại bắt ta làm đủ chuyện xấu xa để nuôi con gái hắn hưởng chính cuộc sống vốn là của ta.
Trong lòng ta chưa bao giờ có mối hận nào sâu đến thế.
25
Chứng cứ đã rõ ràng, Hồ Sơn và Tần thị bị tống vào đại lao, đợi thu sang sẽ xử trảm.
Hồ Trân Châu vì tội vu cáo bị đánh sáu mươi trượng.
Trận đòn ấy là do Cố Thời An đích thân giám sát, dù đến roi thứ năm mươi nàng ta đã tắt thở vì thể trạng yếu ớt, nhưng Cố Thời An vẫn yêu cầu đánh đủ số.
Nực cười là, đến lúc chết, Hồ Trân Châu vẫn gào rằng mình là mệnh thiên kim tiểu thư, tất cả là ta hại nàng.
Ngày thứ mười sau khi Hồ Sơn bị giam, huyện thái gia tìm đến ta.
“Trước đây là bản quan xét sai vụ án. Ngươi là một đứa trẻ đáng thương, bản quan phá lệ cho phép ngươi vào ngục gặp kẻ thù một lần.”
Hôm vào địa lao, Cố Thời An tiễn ta đến cổng.
Chàng xoa đầu ta, đưa cho ta một hòn đá, còn nháy mắt với ta.
“Đừng nương tay, phần còn lại, để tướng công lo.”
Khoé mắt ta lại cay xè.
Cố Thời An là người hiểu ta.
Chàng biết ta hận đến mức nào.
Biết ta chỉ hận không thể tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Hồ Sơn.
Nhưng… thì đã sao?
Ta nay đường hoàng là thiếu phu nhân của Cố gia. Nếu ta g.i.ế.c người, Cố Thời An cũng sẽ bị liên lụy.
26
Ta mở xích, bước vào đại lao.
Hồ Sơn nhìn thấy ta, trong mắt tràn đầy hận ý.
“Con tiện nhân! Sớm biết ngươi sẽ hại Trân Châu, lão tử năm xưa đã phải đập ngươi thành bột nhão rồi!”
“Ngươi có biết không, năm đó ta với đám huynh đệ cùng nhau làm nhục mẹ ngươi. Ngay lúc sung sướng nhất, ta dùng đá đập c.h.ế.t bà ta. Ha ha ha… cái cảm giác đó, cả đời này ta cũng không quên được! Ha ha ha…”
Ta bỗng thay đổi ý định.
Ngồi xổm xuống, ta ném hòn đá trong tay thật mạnh xuống đất, vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Sắc mặt Hồ Sơn biến đổi: “Người muốn làm gì? Đây là đại lao, g.i.ế.c ta ngươi cũng chạy không thoát đâu.”
Dù sao nuôi ta làm con gái nhiều năm, hắn hiểu rõ sức lực của ta thế nào—cho dù tay không, ta cũng có thể bẻ gãy cổ hắn chỉ bằng một cú đấm.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nhưng không… như vậy thì rẻ cho hắn quá.
Hồ Sơn kéo Tần thị ra trước để che mình.
Tần thị chỉ cười điên dại—bà ta đã hóa điên từ khi con gái chết, không chịu nổi đả kích.
Bà ta tưởng bọn ta đang chơi trò gì đó.
Ta bước tới, túm lấy Hồ Sơn ném mạnh xuống đất.
“Rắc!” Một tiếng giòn tan—là âm thanh dễ nghe nhất mà ta từng nghe.