May Mắn Được Gặp Người

Chương 5



Vừa nói, Cố Thời An vừa đưa tay vuốt nhẹ má ta:

“À, đúng rồi cha, chắc cha chưa biết — nhà nàng làm sơn tặc, bản thân nàng cũng là sơn tặc. Sơn tặc ấy mà, tính khí không tốt lắm, nhưng đã cưới rồi thì phải đối xử cho tử tế. Sau này nàng có đánh cha, cha cứ rộng lượng bỏ qua. Dù sao đây là do mẹ chọn, mọi người hòa thuận thì sống mới yên ổn, phải không?”

 

Lão gia có vẻ ngẩn ra, nhìn ta đăm đăm, ánh mắt thấp thoáng chút e sợ.

 

Ta đoán chắc ông ta đau thật, vì ta vừa ấn gãy thế chân ông rồi.

 

Có điều trông trí óc ông cũng hơi chậm.

 

Ta từng nghe tỷ tỷ ta nói, người học vấn thấp thường vậy, não xoay không kịp, đôi khi còn chẳng hiểu người khác nói gì.

 

Ta cũng chẳng chấp, dắt tay Cố Thời An tung tăng đi về hậu viện.

 

Đến cửa sân, Cố Thời An bất ngờ ngoái đầu lại, cười rạng rỡ:

 

“À phải, cha ơi, con còn nợ Hoa Lâu một ngàn lượng bạc. Lúc nào rảnh cha nhớ trả giúp, kẻo lỡ mất dịp con đi uống rượu lần sau.”

 



 

09

 

Ta nhìn ra rồi — Cố Thời An với song thân của hắn, quan hệ chẳng mấy hòa thuận.

 

Bởi phụ thân hắn ra tay thật quá độc, lưng hắn đã rớm máu, một mảng tím bầm xen lẫn đỏ tươi.

 

Nhìn mà ta rơi nước mắt.

 

“Ngươi khóc cái gì, có đánh ngươi đâu.”

 

Cố Thời An chẳng mấy bận tâm, nằm sấp trên giường, để trần lưng, chân còn khẽ đong đưa.

 

“Xuống tay nặng quá… Ngày trước ta cùng cha ta đi cướp, cũng chưa từng ra tay ác như thế.”

 

“Hắn thế mà đã nhẹ tay rồi đấy. Ta lúc nhỏ, từng bị hắn đánh gãy cả chân.”

 

Ta há hốc mồm nhìn hắn:

“Độc ác vậy sao? Cha ta đánh ta đau nhất cũng chỉ đánh gãy ba cành liễu thôi.”

 

Cố Thời An liếc sang:

“Đánh ngươi? Ba cành liễu?”

 

Ta gật đầu:

“Hồi đó ta bướng, không chịu theo ông đi chặn đường cướp của, còn khuyên ông bỏ nghề. Cha ta mắng ta vong ân, rồi quất cho một trận.”

 

Thực ra là vì khi ấy, tỷ tỷ ở học đường bị người chửi.

 

Có cô nương mắng tỷ là con gái sơn tặc, dẫu có học bao nhiêu sách vẫn là sơn tặc.

 

Tỷ khóc cả một đêm, hỏi ta vì sao cha cứ nhất quyết làm cường đạo.

 

Thương tỷ, ta liền chạy đi hỏi cha, có thể bỏ nghề được không.

Làm thợ rèn cũng được, thợ mộc cũng xong, cùng lắm thì ta bán thân làm nha hoàn, sao nhất định phải làm sơn tặc?

 

Cha quất ta tới tấp, mắng ta là đồ vong ân, ăn cơm nhờ nghề sơn tặc mà lại khinh rẻ nó.

 

Đáng đánh!

 

Ta thực ra không trách ông.

 

Ta biết ông cũng khổ. Làm sơn tặc bao năm, muốn rửa tay đã khó vô cùng. Ta từng thấy ông đi xin việc, chủ quán vừa nhìn thấy đã vội thu dọn hàng, sợ ông tới thu tiền bảo kê.

 

Như tỷ ta đi học, nhà quê vốn không thu nhận nữ tử.

Là cha mặt mày dữ tợn chặn cửa tiên sinh suốt hai ngày, lại ném hai con gà c.h.ế.t không đầu vào nhà ông ta, rồi đưa lễ bạc hậu hĩnh, tiên sinh mới miễn cưỡng nhận tỷ.

 

Như cha nói, ta hưởng cái lợi từ nghề cướp, thật chẳng nên khinh thường nó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sống được là tốt rồi, đừng so đo sống bằng cách nào.

 

Tối đó ta nói vậy với tỷ, ai ngờ tỷ nổi giận:

 

“Hồ Đại Lực, ngươi quả là con gái sơn tặc, phải trái chẳng phân, cả đời chỉ đáng làm sơn tặc! Ta khinh các ngươi. Sau này ra đường, đừng bảo là muội muội ta!”

 

Từ đó, giữa đường gặp tỷ, ta cũng giả vờ không thấy.

 

Sợ người chê cười muội muội nàng là sơn tặc.

 

Nhưng bằng hữu của tỷ, vì đi cùng nàng mà tránh được cướp, nên rất vui lòng đồng hành cùng nàng lúc tan học.

 

Tỷ lại khen ta:

“Đại Lực, muội cũng không phải vô dụng.”

 

Bôi thuốc xong, Cố Thời An mặc y phục, không dám tựa ghế, chỉ ngồi bên giường.

 

“Cha ngươi cũng lạ, cùng là con gái, sao lại chỉ thương mỗi tỷ ngươi? Chẳng lẽ ngươi hông phải con ruột?”

 

Ta vội xua tay:

“Sao có chuyện đó! Ngài biết nhà ta trước kia nghèo đến mức nào không? Ngài biết ta ăn một bữa tốn bao nhiêu cơm không? Nếu không phải con ruột, cha ta – một sơn tặc – đã bán ta lấy bạc từ lâu, sao lại nuôi bao năm?”

 

Vì ta ăn quá nhiều, nên lần nào cũng ăn sau cùng.

 

Mẹ nói, nếu để ta ăn trước, cả nhà sẽ phải nhịn đói.

 

Không phải con ruột, ai lại chịu nuôi ta như thế.

 

Cố Thời An xoay người, đau tới hít vào một hơi:

“Biết đâu tại ngươi ngốc, như con bé ngờ nghệch vậy.”

 

Ta chỉ lắc đầu, chẳng để bụng.

 

Một công tử sống sung sướng như hắn, biết gì cái cảm giác đói cơm, hay sự khó nhọc của nhà nghèo khi nuôi một đứa trẻ.

 

Nhưng Cố Thời An lại là người biết cảm ơn. Vì ta giúp hắn, hắn coi ta như tâm phúc.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Không còn chê ta ăn khỏe, còn dặn nhà bếp mỗi bữa phải dọn cho ta sáu món thịt.

 

Ta ăn đến mặt bóng nhẫy, cười ngờ nghệch với hắn.

 

Hắn cũng vui, xoa đầu hỏi sao ta dễ thỏa mãn thế.

 

Ta bảo, được ăn no là hạnh phúc nhất trên đời. Hắn cười, bảo ta cứ ăn thoải mái, hắn có tiền.

 

Cố Thời An, quả là người tốt.

 

10

 

Cố Thời An vốn tính ham chơi.

 

Vết thương vừa lành, hắn đã không nhịn nổi, lôi ta trốn khỏi phủ.

 

Lần này, đích đến là Hoa lâu.

 

Đây là lần đầu ta đặt chân tới Hoa lâu — cả đời chưa từng thấy chốn nào phồn hoa đến thế.

 

Nam nhân tiêu bạc như rác, chỉ để đổi lấy một nụ cười của giai nhân.

 

Mỹ nhân khoác xiêm y lộng lẫy như ánh trăng rắc xuống, bước đi nhẹ như mây lành.

 

Người ở đây lại hòa nhã vô cùng, chẳng giống ngoài đường — thấy ta là mặt mày sa sầm.

 

Những tỷ tỷ này gặp ai cũng cười, miệng ngọt như mía lùi, một tiếng “muội muội” gọi mà lòng ta như mở hội.

 

Chẳng trách nam nhân thích tới nơi này — chốn tiên cảnh như vậy, ai mà chẳng mê.