May Mắn Được Gặp Người

Chương 6



Cố Thời An phe phẩy quạt, vừa trêu đùa, vừa thân mật chuyện trò với các cô nương, rồi thẳng bước vào phòng Hoa khôi.

 

Ta sợ phá hỏng chuyện tốt của hắn, tự giác đứng chặn ngoài cửa, làm thần giữ cửa.

 

Nào ngờ chưa qua mấy hơi thở, bên trong đã vang lên tiếng hắn gọi ta.

 

Ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào… hạ thân hắn, buột miệng:

 

“Sao nhanh vậy? Vài ba cái đã xong? Đừng bảo là bị cha đánh hỏng thân rồi nhé?”

 

Cố Thời An bị ta chặn họng, trừng mắt, quạt rung bần bật.

 

Hoa khôi tỷ tỷ lại cười đến run cả vai:

 

“Thú vị thật, sao lại theo ngài? Đúng là đáng tiếc.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Giọng tỷ tỷ dịu dàng hơn cả tỷ ruột ta.

 

Nàng thân thiết kéo ta ngồi xuống, còn đưa bánh ngọt cho ta.

 

“Chẳng phải kế mẫu của ta tỉ mỉ chọn cho ta đó sao.”

 

Cố Thời An ghé sát ta, nham nhở hỏi hoa khôi:

 

“Có phải rất xứng không?”

 

Nàng hừ khẽ:

 

“Chẳng hợp chút nào. Người ta là cô nương đoan chính, còn ngài là công tử phong lưu, thôi bớt hại người đi.”

 

Giọng là trách mà như quen biết lâu năm.

 

Bị nàng nói đỏ cả mặt, ta ngoan ngoãn ngồi ăn bánh, cười ngây ngô.

 

Hoa khôi tỷ tỷ bỗng quay sang khuyên Cố Thời An, giọng mềm như nước:

 

“Thời An, ngài cứ thế mãi cũng không ổn. Thà đi thi, ra ngoài sống tự do, còn hơn dây dưa cùng bọn họ.”

 

Không hiểu sao câu này lại chạm đến chân mày hắn. Sắc mặt hắn lạnh đi, vẻ bất cần cũng biến mất.

 

“Hoa Liên, từ khi nào kỹ nữ cũng khuyên người ta rửa tay gác kiếm vậy?”

 

Lời thật khó nghe, ta xót cho tỷ tỷ, len lén ngó nàng.

 

Nàng không giận, chỉ rót trà, đẩy đến trước mặt hắn, cười khẽ:

 

“Giờ đã là người có vợ, tính khí cũng nên bớt đi. Ta thì quen rồi, nhưng đừng dọa muội muội.”

 

Ta suýt nghẹn, vội xua tay:

 

“Không không, công tử rất tốt, là người tốt nhất ta từng gặp!”

 

Nàng khẽ che miệng cười, mắt long lanh như nước xuân:

 

“Muội muội chớ sợ, có tỷ đây, hắn chẳng dám bắt nạt. Hắn chỉ vậy thôi, ngoài lạnh trong nóng, miệng độc, không muốn ai lại gần.”

 

Ta liếc hắn.

 

Quả thực, khi ngồi im không nói, trông hắn cũng hơi lạnh lùng.

 

Nhưng hắn đâu phải kẻ xấu. Nếu là kẻ xấu, đã sớm báo quan bắt ta, đâu có mỗi bữa cho ta ba cái giò heo, còn dẫn ta ra ngoài mở mắt.

 

Công tử rõ ràng là người tốt.

 

Ta đặt bánh xuống, nghiêm túc nói với tỷ tỷ:

 

“Tỷ tỷ à, đừng nói công tử vậy. Ngài ấy là công tử, đâu phải nữ tử thanh lâu, không cần tiếp khách, sao phải gặp ai cũng cười. Không vui thì không cần cười chứ!”

 

Nụ cười của hoa khôi khẽ nhạt, như sương mỏng bị gió cuốn tan, chỉ lặng nhìn lá vàng ngoài cửa.

 

Ngược lại, Cố Thời An nghe vậy thì mắt khẽ lay động, khóe miệng cong lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta chợt nhận ra mình lỡ lời — sao lại đem nữ tử thanh lâu ra so sánh.

 

Nếu không phải vì không nơi nương tựa, để sinh tồn, nào có cô nương nhà lành nào muốn làm nghề này.

 

Ta hiểu rõ cái cảm giác bị người khinh miệt ấy.

 

Trong lòng hoảng lên, vừa định xin lỗi, đã bị Cố Thời An kéo đứng dậy.

 

“Hoa Liên, cô nói đúng.”

 

Hoa khôi ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia hy vọng, chăm chú nhìn hắn.

 

“Ta đã thành thân, quả thật nên chú ý. Ta bị chửi thì thôi, nhưng không thể để thê tử ta bị người chê cười.”

 

Nàng vội vàng muốn giải thích, tay bấu mép bàn trắng bệch:

 

“Thời An, ta không phải…”

 

Hắn lại cắt ngang, giọng xa cách, lạnh hẳn:

 

“Cố gia đã gửi cho các ngươi một ngàn lượng bạc, tạm thời sẽ không ai làm phiền. Không có việc gì, dạo này ta sẽ không đến.”

 

11

 

Ra đến phố, ta ngoảnh đầu nhìn lên lầu hai.

 

Hoa khôi tỷ tỷ vẫn thất thần tựa bên song cửa, ánh mắt dõi theo bóng lưng Cố Thời An, tay mân mê chiếc khăn, xoắn tới xoắn lui.

Nhưng Cố Thời An chưa từng quay đầu lại.

 

Ta nhịn không nổi, hỏi hắn:

 

“Ngài với hoa khôi tỷ tỷ cãi nhau ư? Là vì lời ta nói sao?”

 

Cố Thời An cười cợt nhả:

 

“Ngươi ngốc thật hay giả vờ ngốc? Nhìn không ra nàng ta đang cố ý ly gián chúng ta à?”

 

“Ta vốn tưởng nàng sẽ chẳng đổi thay, nhưng nghĩ kỹ thì… người lớn lên, tâm tư cũng nhiều hơn, làm gì có ai thuần thiện như xưa.”

 

Ta không hiểu hàm ý trong lời hắn, chỉ thấy giây phút ấy, Cố Thời An thoáng mang chút cô tịch.

 

Thật ra ta biết, hắn và hoa khôi không hề như người ngoài vẫn tưởng.

Hắn đến Hoa lâu, cũng chẳng phải để tìm thú vui.

 

Nhưng ta chắc rằng, hoa khôi tỷ tỷ từng là người hắn rất mực coi trọng.

 

“Công tử, đừng buồn. Dù người khác đổi thay ra sao, chỉ cần ta còn ở bên một ngày, ắt sẽ bảo hộ ngài một ngày!”

 

Cố Thời An phong lưu phe phẩy quạt, tiện tay vươn lấy một đóa hoa trên sạp, cài lên mái tóc ta, rồi như gặp của lạ, vòng quanh ta mà ngắm.

 

“Hồ Đại Lực, ngươi chưa từng cài hoa bao giờ phải không?”

 

Ta sờ lên đóa hoa, e thẹn gật đầu:

 

“Làm gì có chuyện thổ phỉ cài hoa? Thế còn cướp tiền thế nào được?”

 

Hắn dùng quạt khẽ chọc vào trán ta:

 

“Bớt mở miệng ra là thổ phỉ, ngậm vào cũng là thổ phỉ đi. Giờ ngươi là người của ta, đường đường chính chính là thiếu phu nhân của Cố gia. Từ hôm nay, ta coi ngươi như con gái mà nuôi, để ngươi biết phụ thân cưng chiều ái nữ là thế nào.”

 

12

 

Cố Thời An nói là làm.

 

Hắn thật sự coi ta như con gái mà nuôi.

 

Bữa nào cũng cơm ngon canh ngọt, chưa kể còn tìm thợ thêu đến may cho ta xiêm y lộng lẫy.

 

Ta vốn chưa từng thấy qua mấy thứ xa hoa, chỉ nhớ trong lâu các cô nương mặc xiêm y kiều diễm vô cùng, bèn hỏi Cố Thời An:

“Có thể cho ta may hai bộ y phục giống các tỷ tỷ trong lâu không?”