May Mắn Được Gặp Người

Chương 7



Cố Thời An liền gõ mạnh vào đầu ta một cái:

“Lấy cái đó làm gì? Hồ Đại Lực, ngươi có thể để ý thân phận của mình một chút không? Ngươi là thiếu phu nhân Cố gia, không phải cô nương của Hoa lâu!”

 

Từ đó, một thời gian dài, Cố Thời An gần như chẳng bước ra khỏi cửa phủ, chuyên tâm dưỡng nuôi “tiểu khuê nữ” của hắn.

 

Hắn không ra ngoài, chẳng ai đến đòi nợ, Cố gia bỗng dưng hòa thuận hẳn.

 

Đến cả lão tổ tông cũng cười khen ta là “tiểu phúc tinh”.

 

Chớp mắt đã một năm trôi qua, từ một con khỉ gầy trơ xương, ta được Cố Thời An nuôi thành một cô nương trắng trẻo nõn nà.

 

Nhìn bóng mình trong gương, ta không tin nổi, đưa tay sờ sờ mặt:

“Mềm mịn thế này… thật sự là ta sao?”

 

Cố Thời An vuốt đầu ta, nhướng mày:

“Ngươi chưa từng nghe câu này à? Nữ nhân như hoa, phải rơi vào tay kẻ biết chăm hoa mới được vậy.”

 

“Chăm hoa…”

 

Bất giác, ta nghĩ tới tỷ tỷ.

 

Cùng là con gái trong nhà, ai cũng nói tỷ tỷ xinh đẹp động lòng người, y hệt tiểu thư nhà khuê các.

 

Còn ta thì đen gầy, cử chỉ thô lỗ. Trước nay, ta vẫn tưởng là vì nhà nghèo.

 

Đến hôm nay mới chợt hiểu — thì ra là vì cha chưa từng coi ta như một đóa hoa.

 

13

 

Ta không ngờ tỷ tỷ lại đột nhiên xuất hiện trước cổng phủ Cố gia.

 

Người hầu vào bẩm báo rằng “vị hôn thê” của Cố Thời An tìm đến, ta và Cố Thời An đều sững ra.

 

“Công tử còn có vị hôn thê chỗ khác sao?”

 

Cố Thời An vặn mạnh má ta một cái:

“Gia có hay không, ngươi lại không biết chắc à?”

 

“Vậy chắc là kẻ lừa đảo, mau đi xem thử! Kẻo bị nó lừa mất bạc.”

 

Rồi ta nhìn thấy tỷ tỷ — đã hơn một năm không gặp.

 

Tỷ gầy đi nhiều, không còn trắng trẻo như trước, sắc mặt hơi vàng, nhưng vẫn đẹp.

 

Vừa thấy ta, tỷ òa khóc lao vào ôm:

“Đại Lực, là muội sao? Đại Lực, tỷ cuối cùng cũng về rồi… Đại Lực…”

 

Ta không thể ngờ được, Phó Ninh — tên thư sinh nghèo đó — lại thực sự đỗ tú tài.

 

Triều ta vốn coi trọng sĩ tử, chỉ cần đỗ Cử nhân, qua tuyển chọn, sẽ được sắp xếp chức vị trong triều.

 

Phó Ninh đỗ Tam giáp Thám hoa, khả năng cao sẽ vào Hàn Lâm viện.

 

Tỷ vui mừng khôn xiết, cho rằng mình đã đặt cược đúng, rốt cuộc không phải trở về cái thôn nghèo khổ kia nữa.

 

Nhưng ai ngờ…

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phó Ninh đẩy tỷ ra, đường hoàng “giảng đạo lý”:

 

“Châu Châu, nàng biết ta đi đến hôm nay gian nan thế nào. Cha mẹ ta sớm mất, bao năm nay vì đọc sách, ta đã bỏ ra tất cả. Nay tuyển chọn đã cận kề, ta tuyệt đối không thể có bất kỳ vết nhơ nào.”

 

Tuyển chọn là kỳ khảo hạch sau khi sĩ tử đỗ, sẽ xét cả ngôn hạnh, văn thư, phán đoán; trong đó còn điều tra xem gia nhân có mưu phản, tham ô hay làm nghề hạ tiện hay không…

 

Tỷ lập tức ôm chặt lấy hắn, nói mình trong sạch, từ trước tới giờ chỉ ở thư viện đọc sách, chẳng có vết nhơ gì.

 

Phó Ninh đau lòng ra vẻ:

“Nhưng… cha nàng và muội muội nàng là thổ phỉ. Nếu bị tra ra, nhẹ thì ta bị điều đi vùng xa, nặng thì hủy bỏ việc phong chức.

 

Châu Châu, nàng từng nói nàng mong ta tốt, mong ta thành danh lập nghiệp mà.”

 

“Châu Châu, nàng sẽ không hại ta, đúng không…”

 

Bị Phó Ninh đuổi khỏi tổ trạch, tỷ vẫn không cam tâm, chạy đến nha môn hỏi cách hủy hôn.

 

Quan huyện nói triều đình không cho phép con cái tự ý đoạn tuyệt với cha mẹ; nếu tỷ khăng khăng làm vậy, sẽ bị phạt tù ba năm, đánh sáu mươi trượng.

 

Tỷ sợ hãi, bèn ở lì ngoài phủ Phó Ninh, nghĩ rằng nếu không được làm chính thất thì làm thiếp cũng được.

 

Tóm lại, tỷ không muốn quay về những ngày khổ cực xưa.

 

Nhưng chẳng bao lâu, tỷ phát hiện Phó Ninh qua lại rất thân thiết với đích nữ của Viện trưởng Hàn Lâm.

 

Hắn ba ngày hai bận chạy đến phủ Viện trưởng, nhìn nàng ta bằng ánh mắt dịu dàng như muốn tan chảy.

 

Tỷ lúc này mới nhận ra mình bị lừa, liền đến phủ Hàn Lâm làm ầm, bị đuổi thẳng ra ngoài.

 

Tiểu thư Hàn Lâm kiêu ngạo mắng tỷ là “tiện phụ thô lỗ”, Phó Ninh cũng hùa theo:

 

“Hồ Trân Châu, ngươi tưởng tên là ‘Châu’ thì thành châu báu sao? Cha ngươi là thổ phỉ, ngươi chính là tiểu thổ phỉ, có giả vờ cao quý thế nào cũng không che được cái tiện trong xương cốt!”

 

“Dọc đường ta có tiêu tốn của ngươi chút bạc, nhưng ngươi cũng chẳng ít tiêu của ta. Cho ngươi hai mươi lượng, coi như chúng ta huề!”

 

Tiểu thư Hàn Lâm sợ tỷ cản trở tiền đồ của hắn, nên ngay chiều hôm đó sai người tống tỷ ra khỏi cổng thành.

 

Một thân nữ nhi yếu ớt, tỷ phải đi bộ hơn hai mươi ngày mới lê được về trấn.

 

Ta ôm chặt tỷ, đau lòng vô cùng. Cố Thời An thì chỉ ngồi ở xa, hờ hững nhìn.

 

Tỷ khóc đủ rồi, bỗng quay người quỳ sụp trước Cố Thời An:

 

“Cố công tử, năm xưa là ta sai. Giờ ta đã nếm đủ cay đắng, xin công tử mở lòng, ta nguyện làm trâu làm ngựa ở lại phủ.”

 

Ta mím môi, lòng có phần lo lắng.

 

Thật sự mà nói, hơn một năm nay, Cố Thời An đối xử với ta quá tốt.

 

Không chỉ may y phục cho ta, mà còn dạy ta đọc chữ, viết văn, hiểu đạo lý.

 

Ta chưa từng gặp ai tốt như vậy — tốt đến mức ta chẳng nỡ rời xa, cũng không muốn quay về phụng dưỡng cha mẹ nữa.

 

Nhưng ta biết rõ, vốn dĩ ta chỉ là người thay gả, người họ muốn cưới ban đầu là tỷ. Nay tỷ trở về, ta đâu có tư cách giữ chặt hắn.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nghĩ thế, ta cúi đầu, không nói thêm.