Ta cứ tưởng Cố Thời An sẽ giữ tỷ ở lại, nhưng hắn bỗng cười khẩy:
“Ngươi nếm đủ đòn đời rồi thì lão tử phải tha thứ à?”
“Ngươi khổ là vì mắt mù, tự hạ mình, gọi là đáng kiếp.”
“Lúc bỏ đi, ngươi chẳng thèm để ý sống c.h.ế.t của cha mẹ, muội muội; giờ hết tiền, nam nhân chê, nhục đủ rồi mới nhớ đến lão tử?”
“Lão tử là Bồ Tát trong chùa chắc, chuyên đi phổ độ chúng sinh?”
Tỷ chưa từng nghe lời nào cay nghiệt vậy, mở to đôi mắt long lanh nước nhìn hắn.
“Công tử, ngài nói đúng… tất cả là lỗi của ta. Nhưng ta thực sự đường cùng, xin ngài nể mặt Đại Lực mà cho ta một con đường sống!”
Tỷ liên tục dập đầu, trán nhanh chóng rướm máu.
Ta không đành lòng, bước lên đỡ:
“Tỷ, đừng thế… có gì từ từ nói.”
Nhưng tỷ vẫn không đứng dậy, cố chấp tiếp tục dập đầu, như thể nếu Cố Thời An không gật, tỷ sẽ c.h.ế.t ở đây.
Cố Thời An vốn không phải người quá nhẫn tâm, nhìn ta, khẽ hừ một tiếng.
Hắn hất tay, bỏ đi.
14
Tỷ tạm thời được an trí ở tòa viện phía đông.
Cố Thời An vốn chẳng ưa tỷ, đêm ấy liền tìm đến chỗ ta, nói nàng nhất định phải rời khỏi phủ.
Cố Thời An đối với kẻ từng phản bội mình cực kỳ chán ghét, dù chưa từng gặp mặt, trong lòng hắn vẫn thấy khó chịu.
Ấy là bởi nguyên do từ mẫu thân hắn.
Phu nhân hiện nay không phải là thân mẫu của Cố Thời An; thân mẫu hắn mất khi hắn hãy còn bé dại, mà theo lời hắn, chính là bị tân phu nhân hại chết.
Cố Thời An là vậy mà nói, song người trong phủ lại chẳng công nhận. Họ bảo rằng mẫu thân hắn vốn là nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, thân là chính thất đáng lẽ nên độ lượng, vậy mà lại giữ chặt Cố lão gia, không cho nạp thiếp.
Lão gia đành lén lút giấu người bên ngoài phủ. Vốn dĩ đã mỗi bên nhường một bước, tưởng rằng sóng yên gió lặng.
Nào ngờ thân mẫu Cố Thời An không cam, hết lần này đến lần khác gây chuyện, khiến nữ nhân kia sẩy thai, mất con.
Vì việc này, lão gia và phu nhân hoàn toàn đoạn tuyệt tâm ý, chẳng còn nể tình thuở thiếu niên, cưỡng ép đón tân nhân nhập phủ, đặt ngang hàng với chính thê.
Từ đó, thân thể phu nhân mỗi ngày một yếu, đến năm Cố Thời An bảy tuổi thì đột ngột qua đời.
Nói là bệnh mất, ta không rõ thực hư; chỉ biết người trong phủ đều bảo vậy. Nhưng Cố Thời An không tin, một mực cho rằng mẫu thân mình bị lão gia cùng tân phu nhân hại chết.
Song hắn không có chứng cứ, lại còn quá nhỏ, chỉ biết tìm đến lão tổ tông vốn thương hắn nhất.
Nhưng lão tổ chỉ thở dài, bảo tuổi đã cao, chẳng thể quản được.
Cố Thời An từ đó thất vọng với người trong phủ, bắt đầu buông thả, sinh đủ trò ngỗ nghịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có một lần say rượu, hắn nói với ta: nếu chẳng phải tân phu nhân thân thể hỏng, không sinh được con trai, thì phụ thân hắn đã sớm đuổi hắn ra khỏi cửa.
Nay sở dĩ dung túng hắn, chẳng qua sợ Cố gia tuyệt tự mà thôi.
Ta không biết nên an ủi thế nào, chỉ nghiêm túc nói:
“Công tử chớ sợ. Nếu một ngày nào đó bọn họ thực sự đuổi công tử ra ngoài, ta sẽ cướp đường nuôi công tử. Ta sức lực lớn, tuyệt sẽ chẳng để ngài đói.”
Cố Thời An bật cười, cười đến nỗi lệ rơi. Hắn bắt ta lập thệ, nhất định phải nhớ kỹ lời mình đã nói.
Ta và hắn đã có lời thề, tuy là người thay gả, nhưng ta cũng có trách nhiệm với Cố Thời An.
Nếu tỷ biết Cố Thời An có thể bị đuổi, với tính nết kiêu quý ấy, tất sẽ chẳng nuôi hắn.
Bởi vậy, hắn ở bên ta vẫn là hơn cả.
15
Ta khuyên tỷ rời khỏi phủ:
“Cố gia buôn bán không ít, tỷ lại biết mặt chữ, có thể đến cửa hiệu làm việc sổ sách. Muội đã hỏi công tử rồi, mỗi tháng hai lượng bạc, tỷ sẽ sống rất yên ổn.”
Lời vừa dứt, chén trong tay tỷ rơi xuống vỡ tan.
Tỷ đột ngột ngẩng đầu, “Đại Lực, muội nói… muốn tỷ đi làm việc sổ sách?
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Muội không biết tỷ vốn là mệnh thiên kim tiểu thư sao? Muội ở trong phủ làm phu nhân, sao tỷ có thể ra ngoài làm cái thứ việc thô, phơi mặt giữa chốn đông người? Tỷ không đi!”
Ta hơi bất đắc dĩ: “Tỷ, đây là ý của công tử.”
“Nếu là ý của công tử, cớ sao lại để muội nói? Người có hôn ước với hắn vốn là ta, dẫu hắn không cần ta nữa, chẳng lẽ không nên tự mình đến nói rõ?”
Tỷ từng bước bức ép, ánh mắt xa lạ khiến lòng ta lạnh buốt.
Ta bỗng thấy như không còn nhận ra nữ tử trước mắt.
“Công tử nói, tỷ đã bỏ đi thì hôn ước coi như chấm dứt. Ngài ấy chỉ mong tỷ sớm rời khỏi đây, đừng ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta.”
Tỷ cười giận dữ, chống tay vào hông, đôi môi đỏ khẽ mấp máy:
“Ảnh hưởng đến cuộc sống của các người? Hồ Đại Lực, muội nói chuyện nực cười gì vậy?
Hôn ước là mệnh lệnh của cha mẹ, mai mối định đoạt, đâu phải muốn hủy là hủy?”
Giọng nàng đột nhiên vút cao: “Ta khi xưa tuy bỏ đi, nhưng một là chưa gả cho ai, hai là chưa lui hôn. Là muội không biết xấu hổ, thừa cơ chen vào thay ta gả vào phủ này, là muội đoạt mất của ta!
Ngày đó ta ngu dại, tin lời dối trá của Phó Ninh, nay ta mới hiểu rõ.”
“Chính là muội cùng Phó Ninh thông đồng, hắn thì nhòm ngó bạc của ta, muội thì nhòm ngó hôn sự của ta, hai kẻ các người bày mưu gạt ta!”
Tỷ càng nói càng kích động, nước mắt rơi ào ạt.
“Hồ Đại Lực, đi! Theo ta đến gặp công tử, muội dám hay không? Dám nói cho hắn biết rằng chính muội đã gọi Phó Ninh đến đưa ta đi. Ta muốn để công tử thấy rõ, muội là thứ lòng lang dạ thú thế nào!”