Mệnh Phú Quý

Chương 9



Người nắm lấy tay ta, nhìn một hồi lâu, nước mắt lại rơi lã chã.

 

Tiêu Đình Quân tiến lên, ôn hòa hành lễ, nói:

 

“Phu nhân, Yên Yên, chỗ này không tiện trò chuyện. Ta thấy phu nhân cũng đã mệt, hay là chúng ta về khách điếm nghỉ ngơi một lát?"

 

Mẫu thân nghe hắn gọi tên ta, lập tức nhíu mày nhìn hắn mấy lần.

 

Lâm Kiểu Nguyệt nhanh nhẹn nhận ra không khí có phần ngượng ngùng, liền khoác lấy tay mẫu thân, dịu giọng nói:

 

“Mẫu thân, đây là hàng xóm của con ở thôn Thanh Thủy. Năm ngoái huynh ấy đỗ giải nguyên, thường ngày ngoài đọc sách còn giúp cha mẹ con làm ruộng, là người siêng năng, lại đáng tin cậy.”

 

Mẫu thân nghe xong mới giãn mày, cũng không nói thêm gì.

 

Về đến khách điếm, Trịnh ma ma giúp mẫu thân rửa mặt thay y phục.

 

Ta và Tiêu Đình Quân đứng chờ bên ngoài.

 

Ta nắm tay hắn, hạ giọng:

 

“Vừa rồi ta không nói đỡ thay chàng, là sợ mẫu thân nghĩ ta thiên vị người ngoài, lại đau lòng. Ta không muốn khiến người buồn."

 

Tiêu Đình Quân nhìn ta, nhẹ nhàng thở dài:

 

“Yên Yên, trước mặt nàng, ta luôn cảm thấy bản thân thật vô dụng, chuyện gì cũng chẳng giúp được.”

 

Cũng không hẳn là vô dụng.

 

Ta nghĩ tới lời hắn từng nói, khẽ ho một tiếng, hỏi:

 

“Chàng từng nói mình có tiền, sẽ cho ta cuộc sống tốt. Vậy chàng nói đi, rốt cuộc có bao nhiêu bạc?”

 

Tiêu Đình Quân vừa nghe xong, vẻ u sầu trong mắt liền tan biến, chỉ chăm chú nhìn ta mỉm cười.

 

Ta đẩy hắn ra, sốt ruột nói: “Mau nói đi! Ta không đùa với chàng đâu đó!”

 

Nay đã khác xưa!

 

Ta có thể chịu khổ một mình, nhưng không thể để mẫu thân ta cũng chịu cảnh túng quẫn được!

 

Chỉ cần nghĩ tới cảnh mẫu thân phải đi nhặt củi nhóm bếp, trong lòng ta còn khó chịu hơn cả bị d.a.o cứa.

 

Ta cũng từng nghĩ đến việc cùng mẫu thân về Giang Nam nương nhờ ngoại tổ phụ.

 

Thế nhưng cữu cữu ta vốn ghen ghét việc ngoại tổ phụ năm xưa cho mẫu thân quá nhiều của hồi môn.

 

Từ sau khi ngoại tổ phụ qua đời, bao năm nay cũng đã đoạn tuyệt với mẫu thân.

 

Cho nên nếu có về, chỉ tổ chuốc lấy tức giận.

 

Thà rằng cứ theo kế hoạch ban đầu của ta, đến Thanh Châu định cư thì hơn.

 

Một nhà đông người muốn sống yên ổn, không thể thiếu bạc được.

 

Cửa phòng bật mở, Trịnh ma ma bước vào, nhìn Tiêu Đình Quân nói: 

 

“Tiêu công tử, phu nhân mời công tử vào nói chuyện."

 

Mẫu thân không gọi ta, không biết là muốn nói chuyện gì với Tiêu Đình Quân.

 

Lâm Kiểu Nguyệt liền kéo ta sang bên kia dùng trà ăn điểm tâm.

 

Vừa ngồi xuống, nàng đã sốt ruột hỏi han chuyện thôn Thanh Thủy.

 

Ta nhẹ giọng trấn an:

 

“Trong nhà mọi sự đều ổn. Chỉ là cha mẹ, Tiểu Hoa cùng Đại Ngưu vẫn luôn nhớ thương muội đấy. Hồi ấy là ta nghe tin muội ở kinh thành sống chẳng dễ dàng gì nên mới tìm cách đến dò hỏi tin tức.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lâm Kiểu Nguyệt cảm kích nói: “Tạ ơn tỷ tỷ.”

 

Ta nâng chén trà lên, giả vờ thản nhiên hỏi:

 

“Tất nhiên là ta cũng không quá để tâm đến chuyện giữa muội và Tiêu Đình Quân từ trước. Nhưng nay đã coi nhau như tỷ muội, nếu muội muốn nói, ta cũng không ngại nghe đôi chút.”

 

Lâm Kiểu Nguyệt cười khẽ, ánh mắt nhu hòa:

 

“Tỷ tỷ chịu lắng nghe ta than vãn, ta thật lòng cảm tạ. Việc đính thân với Đình Quân ca ca, thật ra là do huynh ấy chiều lòng mẫu thân mà thôi."

 

Qua lời nàng, ta mới hiểu ra.

 

Thì ra năm đó Tiêu Đình Quân chỉ là vì muốn khiến mẫu thân yên lòng trước khi rời đi, nên mới đính hôn với nàng.

 

Ta đoán, chắc là mẫu thân hắn vì muốn tránh khỏi tai mắt người khác mà rời đi biệt xứ.

 

Nhưng bà lại lo lắng không yên cho Tiêu Đình Quân.

 

Thế là hắn liền kiếm cớ rằng mình đã có người trong lòng, chính là cô nương nhà bên, muốn an cư lập nghiệp.

 

Như vậy, mẫu thân mới yên tâm rời đi.

 

Được rồi, giữa bọn họ quả thực không có chút tình ý nam nữ nào.

 

Ta thầm nghĩ, cũng may là Tiêu Đình Quân không dám lừa ta, bằng không, ta nhất định sẽ cho hắn nếm mùi lợi hại!

 

11

 

Ba tháng sau.

 

Ta cùng mẫu thân, Trịnh ma ma và Thanh Sương định cư tại Thanh Châu, sắm được một căn nhà ba gian.

 

Tuy chẳng thể sánh với Hầu phủ năm xưa, nhưng cũng đủ cho chúng ta an ổn sinh sống.

 

Tiêu Đình Quân thì mua lại căn nhà sát vách bên cạnh.

 

Từ sáng sớm, Lâm Kiểu Nguyệt đã thức dậy.

 

Nàng đứng trong sân ngóng trông mãi không yên.

 

Cho đến khi nơi cửa ngõ vang lên tiếng cãi nhau ríu rít của hai tiểu hài tử.

 

Tiểu Hoa cùng Đại Ngưu chẳng rõ đang tranh luận chuyện gì, mỗi đứa đeo một cái tay nải nhỏ, chạy ào vào, lao vào lòng Lâm Kiểu Nguyệt.

 

Ta liền giả vờ giận dỗi: “Sao hả, có Kiểu Nguyệt là quên mất ta rồi phải không?"

 

Cả hai vội vàng chạy sang ôm lấy ta.

 

Tiểu Hoa dúi bó hoa trong tay cho ta, giọng ngọt như đường:

 

“Đại tỷ, đây là hoa muội hái trên đường tặng tỷ đó.”

 

Ta liếc sang thì thấy Đại Ngưu cũng đang dúi cho Kiểu Nguyệt một quả chín.

 

Nó nói: “Tiểu Hoa hái hoa cho đại tỷ, còn ta hái quả cho nhị tỷ.”

 

Ta cùng Kiểu Nguyệt nhìn nhau bật cười.

 

Giờ đây, chúng ta đã thực sự là người một nhà rồi.

 

Tiêu Đình Quân thì giúp cha mẹ Lâm gia chuyển đồ vào.

 

Khi mới về Thanh Châu, ta đã bảo họ chuyển vào thành sống cùng.

 

Nhưng hai vị lão nhân một mực nói làm ruộng phải có đầu có cuối, nhất định đợi sau vụ thu hoạch mới chịu đến.

Hồng Trần Vô Định

 

Bọn họ vẫn còn chút ngại ngùng, cứ nghĩ rằng làm phiền đến nhà ta.