Bọn họ thì có thể nghĩ được cách gì?
Ta liếc nhìn Tiêu Đình Quân, thẳng thừng nói:
“Chàng đừng có mà nghĩ đến chuyện cầu xin huyện lệnh, cũng đừng đến tìm đồng môn ngày xưa. Nhỡ đâu hắn hẹp hòi, tìm cớ tước mất danh hiệu giải nguyên, thì mấy năm đèn sách của chàng cũng uổng phí cả.”
Nghe vậy, Tiêu Đình Quân nhìn ta, trong mắt lộ vẻ đánh giá.
Tựa như đang nói: Một tiểu thư mềm yếu như ngươi, ngoài việc khóc lóc ra thì còn có thể làm được gì?
Ta sờ nhẹ chiếc vòng ngọc trên cổ tay, lạnh lùng cười khẩy:
"Hôm nay liền để cho hắn mở rộng tầm mắt, xem thế nào là quý nữ sinh ra từ danh gia vọng tộc!”
Ta bảo mẫu thân bỏ tiền thuê mấy hán tử to khoẻ, lại thuê một chiếc xe ngựa.
Xe ngựa dừng trước phủ huyện lệnh.
Mấy đại hán xông lên gõ cửa, không hề khách khí!
Cửa vừa mở, quản gia bước ra, thấy thế trận liền lập tức đổi sắc mặt, cười niềm nở đón tiếp.
Tiêu Đình Quân bước xuống xe, vén rèm lên.
Ta khẽ dựa vào cổ tay hắn, ung dung xuống xe.
Vừa chạm đất, quản gia kia đã nhìn đến sững người.
Hôm nay ta cố ý trang điểm kỹ càng, khoác lên mình bộ xiêm y lộng lẫy rườm rà, rực rỡ chói mắt.
Người xưa có câu: Diêm vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi.
Những kẻ quản sự nơi quan phủ, đều trọng hình thức trước tiên rồi mới nhìn con người.
Ta chính là muốn làm cho hắn nhìn mà không dám vọng tưởng!
Quản gia khom lưng, lễ độ nói: “Không biết tiểu thư quý danh là gì?”
Ta vung roi ngựa quất thẳng vào vai hắn, cười lạnh: “Ngươi còn chưa xứng để biết.”
Ta ném cây roi vào lòng hắn, ngẩng đầu kiêu ngạo nói:
“Dẫn ta đi gặp lão gia nhà ngươi! Ta nhớ mang máng hắn tên là Vương… gì đó Hoa?”
Quản gia càng thêm khép nép: "Lão gia họ Vương, tên húy là Tùng Hoa."
Ta nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Ta chẳng quan tâm hắn tên gì, dẫn đường!”
Cứ thế một đường xông thẳng vào đại sảnh.
Huyện lệnh Vương Tùng Hoa bước ra.
Chưa đợi hắn mở miệng, ta đã đứng giữa sảnh, lạnh lùng nói:
“Nghe nói ngươi muốn nạp ta làm thiếp?”
Vương Tùng Hoa nghe xong, ánh mắt lập tức thay đổi, hiển nhiên đã nhận ra thân phận của ta, liếc ta vài cái không dấu vết.
Hắn cười khôn khéo: “Vị này chính là Lâm cô nương sao?”
Ta ngồi thẳng lên ghế chủ tọa, sắc mặt lạnh nhạt nhìn hắn:
“Phụ thân ta họ Kỷ, ngươi gọi ta là Lâm cô nương, là có ý gì?”
Vương Tùng Hoa vuốt chòm râu dê, lại nói:
“Ta nhớ không lầm, cô nương chẳng phải chỉ là một nữ nhi nhà nông sao?"
Ta và hắn đối mặt nhìn nhau, không ai nhường ai.
Ta liền mỉm cười:
“Phải, ta là nữ nhi nhà nông. Vương đại nhân giam người nhà họ Lâm, muốn nạp ta làm thiếp. Giờ người đã ở đây rồi, Vương đại nhân, chẳng phải có thể toại nguyện rồi sao?”
Nói xong, ta khẽ nhấc tay lên.
Chiếc vòng ngọc nơi cổ tay lấp loáng ánh sáng lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hồng Trần Vô Định
Vương Tùng Hoa trầm trồ:
“Tốt! Thứ này quả là quý giá! Nghe nói năm mười tuổi, Kỷ cô nương đã đính hôn với thế tử phủ Thành Vương, được Thái hậu ban tặng một chiếc vòng ngọc vô giá, hẳn là cái này rồi?”
Mới khi nãy còn gọi ta là “Lâm cô nương”, giờ lập tức đổi thành “Kỷ cô nương”?
Xem ra Vương Tùng Hoa quả nhiên là hạng tiểu nhân nịnh kẻ trên, chà đạp kẻ dưới!
Đối phó với loại người này, nhất định phải có khí thế, phải giữ phong thái cao ngạo mới khiến hắn sợ.
Ta giữ sắc mặt lạnh lùng, lười nhác chẳng buồn lên tiếng.
Vương Tùng Hoa dò xét nói:
“Nghe nói Lâm Kiểu Nguyệt sau khi vào kinh, liên tiếp làm mất mặt Hầu phủ. Trước là bị Hầu phu nhân cấm túc, sau lại bị hủy hôn với Thành vương phủ. Xem ra Kỷ cô nương chỉ tạm lánh ở đây, Hầu phủ hẳn có toan tính khác dành cho người."
Nghe xong lời này, trong lòng ta chấn động.
Không ngờ Lâm Kiểu Nguyệt ở kinh thành lại sống khổ sở đến vậy.
Mẫu thân ta đứng bên cạnh Tiêu Đình Quân, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Ta ngoài mặt không lộ sắc, càng thêm khó chịu mà trừng mắt nhìn Vương Tùng Hoa:
“Những chuyện ấy thì liên quan gì đến ngươi!”
Ta đứng dậy bỏ đi, không hề lưu luyến.
Vương Tùng Hoa thấy ta rời đi dứt khoát như vậy, ngược lại sững sờ tại chỗ.
Mẫu thân khẽ kéo tay áo ta.
Ta làm bộ phiền chán, hất tay ra, nói:
“Người nhà họ Lâm sống hay chết, liên quan gì tới ta? Dù sao ta cũng chẳng ở lâu.”
Chúng ta vừa rời khỏi cổng phủ, đi được một đoạn.
Quản gia nhà huyện lệnh vội vã đuổi theo.
Mẫu thân vén rèm nhìn ra, thấy phụ thân cùng đệ đệ, muội muội đều đã về.
Người lập tức nhảy xuống xe, chạy đến nghênh đón.
Còn ta không ra mặt.
Quản gia kính cẩn cúi mình:
“Kỷ cô nương, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Đây là chút lễ mọn lão gia chuẩn bị, mong cô nương niệm tình mà bỏ qua chuyện này.”
Ta chỉ lạnh lùng bật cười, không nói một lời.
Quản gia đặt lễ vật lên xe ngựa.
Cả nhà chúng ta ra khỏi thành, mới đổi sang xe lừa, cho lui hết người và xe thuê.
Ngồi trên xe trở về, đệ đệ muội muội dựa vào ta, bật khóc.
Mẫu thân ngồi ngẩn người, rõ ràng trong lòng có điều lo nghĩ.
Phụ thân cùng Tiêu Đình Quân ngồi đằng trước đánh xe.
Ông nhỏ giọng nói:
“Đình Quân à, chuyện hôm nay con cũng thấy rồi đó. Dung mạo của Yên Yên thế này, e rằng sẽ bị kẻ xấu dòm ngó. Nếu con có lòng, sao không nhanh chóng thành thân cùng nó, để danh chính ngôn thuận mà che chở cho nó?”
Trước kia chính Tiêu Đình Quân còn nói chắc như đinh đóng cột rằng mình là hôn phu của Lâm Kiểu Nguyệt.
Ta nào muốn vì tránh họa mà vội vàng gả cho hắn.
Ta mở miệng nói:
“Cha, lúc này không phải lúc bàn chuyện này. Lâm Kiểu Nguyệt, e là đang gặp chuyện ở kinh thành rồi.”
05
Chúng ta sống ở nơi nhỏ bé hẻo lánh như thôn Thanh Sơn, tin tức truyền đến thường rất chậm.
Thế nhưng Vương Tùng Hoa thân là huyện lệnh, tất nhiên hiểu rõ tình hình trong kinh thành, chẳng có lý gì phải nói dối chuyện ấy.