Mệnh Phú Quý

Chương 4



Hắn nói mẫu thân ta chê trách Lâm Kiểu Nguyệt làm mất mặt Hầu phủ, thậm chí còn nghiêm khắc trừng phạt nàng.

 

Ta thì không tin.

 

Mẫu thân ta tuyệt không phải hạng người đó.

 

Người đoan trang điềm đạm, ôn hòa rộng lượng, là quý phụ nhân được toàn kinh thành ca ngợi.

 

Dù cho Lâm Kiểu Nguyệt từ nhỏ lớn lên nơi thôn dã, không thông lễ nghi, mẫu thân cũng tuyệt đối không nỡ khắt khe với nàng.

 

Chỉ là, ta sợ người nhà họ Lâm nghe lời huyện lệnh rồi oán trách mẫu thân ta trong lòng.

 

Không ngờ, mẫu thân lại là người mở lời trước:

 

“Yên Yên, mẹ lo cho Kiểu Nguyệt là thật, nhưng cũng sẽ không tùy tiện suy đoán. Hầu phu nhân đã nuôi con khôn lớn chu toàn như thế, tất sẽ không bạc đãi Kiểu Nguyệt đâu.”

 

Nghe vậy, lòng ta bỗng nghẹn ngào xúc động, nắm chặt lấy tay người.

 

Lâm Kiểu Nguyệt ở kinh thành rốt cuộc thế nào, tai nghe chẳng bằng mắt thấy.

 

Còn ta, cũng rất lo cho mẫu thân.

 

Người trị gia nghiêm khắc, thế mà chuyện cấm túc Kiểu Nguyệt lại ầm ĩ khắp kinh thành.

 

Chuyện này rốt cuộc là sao?

 

Nghĩ tới nghĩ lui.

 

Cuối cùng ta hạ quyết tâm, nói: “Con phải trở về kinh thành một chuyến.”

 

Từ thôn Thanh Sơn về tới kinh thành, đường sá xa xôi.

 

Lúc ta đến đây, ngồi xe ngựa suốt nửa tháng mới đến nơi.

 

Phụ mẫu ta đương nhiên chẳng yên tâm để ta đi một mình.

 

Nhưng hiện tại đang mùa vụ, ruộng đồng không thể thiếu người trông coi.

 

Cuối cùng, chỉ còn cách nhờ Tiêu Đình Quân đi cùng ta một chuyến.

 

Lần này, Tiêu Đình Quân lại đáp ứng rất dứt khoát.

 

Ta thầm nghĩ, hắn đâu phải thật tâm muốn đưa ta đi, tám phần là muốn tới kinh thành xem Lâm Kiểu Nguyệt thì đúng hơn.

 

Ta từng gặp Lâm Kiểu Nguyệt một lần ngắn ngủi.

 

Nàng có một đôi mắt trầm lặng như nước, vừa xinh đẹp lại vừa sinh động.

 

Nghe đệ đệ muội muội kể, lúc ở nhà nàng rất ít nói, chỉ thích vẽ tranh.

 

Tính tình tuy trầm lặng, nhưng trong lòng lại rất có chủ kiến.

 

Việc lớn nhỏ trong nhà, cha mẹ đều thường hỏi nàng một câu.

 

Còn ta thì khác hoàn toàn.

 

Từ bé đã được mẫu thân cưng chiều, mười ngón tay không dính nước mùa xuân.

 

Mỗi ngày đến cả việc mặc bộ y phục nào, ta cũng phải phân vân hồi lâu, rồi kéo mẫu thân hỏi tới hỏi lui.

 

Tóm lại, ta và Lâm Kiểu Nguyệt là hai người hoàn toàn trái ngược nhau.

 

Thu dọn xong hành lý, Tiêu Đình Quân thuê một chiếc xe ngựa tới đón ta.

 

Ta không muốn mắc nợ hắn, bèn trả lại bạc.

 

Hắn nhìn số bạc trong tay ta, nhướng mày nói: “Cho nhiều rồi.”

 

Ta nhét vào tay hắn, thản nhiên đáp: "Phần dư ra, cứ xem như là tiền công thuê chàng."

 

Tiêu Đình Quân thản nhiên nói:

 

“Ồ, thì ra là tiền giữ mạng. Vậy thì còn ít đấy. Lỡ dọc đường gặp hang sói, ta sẽ là người đầu tiên ném cô xuống.”

Hồng Trần Vô Định

 

Ta nghe xong, tròn mắt nhìn hắn không tin nổi.

 

Từ khi quen biết đến giờ, hắn vốn ít nói.

 

Vậy mà nay lại bỗng dưng kể ra trò cười lạnh nhạt thế này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thấy ta không cười, hắn gãi gãi mũi, ho khan một tiếng, tiếp tục đánh xe.

 

Ta ngồi bên cạnh, thở dài liên tục.

 

Bất ngờ, hắn đưa cho ta một viên kẹo.

 

Ta ăn kẹo xong, lại tiếp tục thở dài.

 

Tiêu Đình Quân quay đầu nhìn ta.

 

Ta trừng mắt nói: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

 

Hắn ung dung đáp: “Nhìn tiên nữ than thở.”

 

Câu này suýt nữa làm ta bật cười!

 

Trong thôn, lũ trẻ con đen nhẻm cứ quanh quẩn trước cửa nhà ta cả ngày.

 

“Ui, tiên nữ khóc rồi!”

 

“Ui, tiên nữ cười kìa!”

 

“Ui, thì ra tiên nữ cũng phải ăn cơm!”

 

Rõ ràng là Tiêu Đình Quân đang trêu chọc ta.

 

Ta ôm trong lòng rất nhiều tâm sự chẳng thể giãi bày cùng ai.

 

Cha mẹ ta vốn là người thật thà chất phác.

 

Đệ đệ muội muội lại còn nhỏ.

 

Nói thật, trong khoảng thời gian sống ở thôn Thanh Sơn này…

 

Ta quả thật có chút cô đơn.

 

Mà nỗi cô đơn ấy, không cách nào kể cùng phụ mẫu.

 

Ai ngờ trên đường về kinh lại gặp một trận mưa to, ta lại nhiễm phong hàn.

 

Tiêu Đình Quân đành đưa ta vào trọ trong khách điếm.

 

Ta nhìn gian phòng xám xịt, chăn đệm chẳng rõ bao nhiêu người từng nằm qua.

 

Bi thương trào dâng, chẳng màng gì đến thể diện, liền ngồi bệt xuống đất, khóc một trận thê thảm!

 

06

 

Có lẽ ta đã sốt đến mơ hồ rồi.

 

Không ngờ lại nắm lấy tay Tiêu Đình Quân, đem hết tủi thân trong lòng kể ra một lượt.

 

Ta mơ màng, đầy khó chịu, nghẹn ngào nói:

 

“Ta không phải vì chê nhà họ Lâm nghèo khổ, chỉ là thật sự rất khó để thích nghi. Khi còn ở Hầu phủ, chỉ riêng nha hoàn hầu hạ thân cận đã có đến bốn người. Mỗi đêm trước khi ngủ, đều có người dùng hương liệu xông chăn đệm cho thơm. Sáng ra đã có bốn món điểm tâm, bữa trưa lại càng tinh xảo, đầu bếp vì muốn lấy lòng còn hay chế ra những món ăn lạ miệng. Vào mùa hè nóng bức, trong phủ dùng băng chẳng khi nào hết. Có khi ta còn nằm ngủ trưa ở Trích Tinh Lâu, từ cửa sổ nhìn ra, hoa đỏ liễu xanh, phong cảnh hữu tình, khoan khoái vô cùng.”

 

Khi ấy chỉ nghĩ là chuyện thường tình.

 

Nào ngờ, những tháng ngày như thế, đã cách ta quá xa rồi.

 

Giờ sống ở thôn Thanh Sơn, mỗi bữa có thịt đã xem như thịnh soạn.

 

Đệ đệ muội muội ăn ngon lành, cha mẹ cũng cố gắng nấu nướng hết lòng.

 

Dù ta ăn chẳng vào, cũng phải giả bộ ngon miệng, sợ cha mẹ buồn lòng.

 

Gà vịt trong nhà ngày nào cũng kêu inh ỏi, ngay cả muốn đọc sách cũng chẳng tĩnh tâm nổi.

 

Huống chi cha mẹ bận việc đồng áng cả ngày.

 

Chẳng lẽ ta thật sự để hai đứa nhỏ hầu hạ mình ăn uống cả ngày?

 

Chỉ đành cắn răng chịu đựng, tự mình học nhóm lửa nấu cơm trong bếp.

 

Nghĩ đến đây.

 

Ta đưa tay ra trước mặt, khóc càng lúc càng lớn:

 

“Tiêu Đình Quân, chàng có biết không? Khi trước mỗi lần ta tắm rửa đều phải nhỏ vài giọt hương liệu bách hoa, dưỡng da trắng nõn mịn màng. Nha hoàn còn bôi hương cao cho ta, một lọ nhỏ mà giá mấy chục lượng bạc. Đôi tay này của ta, mười ngón chưa từng đụng đến nước lạnh, ai thấy cũng khen ta sinh ra đã có số phú quý. Thầy bói còn nói, ta là mệnh phú quý, cả đời thuận lợi, đều là lừa người cả!”