Tiêu Đình Quân rút khăn tay sạch sẽ đưa cho ta.
Ta giật lấy, lau nước mắt.
Lúc ấy mới sững sờ nhận ra, chẳng biết từ bao giờ, ta lại đang tựa trong lòng hắn.
Ta hờn dỗi đẩy hắn ra, tức giận nói:
“Còn chàng nữa! Cũng là đồ đáng ghét! Chàng tuy đẹp hơn Thế tử Thành vương vài phần, cũng chỉ là kẻ cứng nhắc! Ta muốn bắt chuyện với chàng, chàng lại mặt mày lạnh như băng nói mình là hôn phu của Lâm Kiểu Nguyệt. Chàng tưởng ta thèm chàng chắc!”
Không hiểu sao, lời này lại nghe có gì đó sai sai.
Tiêu Đình Quân bỗng nhiên bật cười.
Người này, vốn là kẻ không hay cười.
Mà một khi cười lên, dung mạo hắn lại càng thêm tuấn mỹ xuất chúng.
Tiêu Đình Quân khẽ vén mái tóc ta, nhẹ giọng dỗ: “Khóc đủ rồi, thì ngồi dậy đi.”
Ta ngó xuống chiếc giường đầy bụi, không muốn nằm.
Tiêu Đình Quân liền giũ hết chăn chiếu bẩn, lau sạch mặt giường, rồi trải áo của mình lên làm đệm.
Hắn còn mang một chậu nước ấm vào cho ta rửa mặt chải đầu.
Ta nằm trên áo của hắn, gối đầu lên bọc hành lý.
Người này vốn ưa sạch sẽ, y phục trên người cũng thơm mùi tươi mát của táo tẩy.
Ta nghiêng người, nhìn hắn bận rộn tới lui.
Lúc thì đưa trà rót nước, lúc lại bưng điểm tâm tới.
Toàn thân ta nóng bừng, đầu óc quay cuồng, chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng rồi thiếp đi.
Bên tai là tiếng nói của Tiêu Đình Quân.
Giọng hắn lúc này, không ngờ lại dịu dàng đến thế.
Ta lờ mờ mở mắt, phát hiện mình đang tựa vào vai hắn.
Mũi ta bỗng cay xè, đưa tay mềm nhũn đ.ấ.m vào n.g.ự.c hắn một cái:
“Chàng là gì của ta chứ! Dựa vào đâu mà ôm ta?”
Tiêu Đình Quân cầm thìa đút thuốc cho ta, giọng mang ý cười:
“Ta là nô bộc của đại tiểu thư.”
Thuốc đắng chát, uống vào khiến ta nhăn mặt nhíu mày.
Tiêu Đình Quân liền đưa cho ta một miếng ô mai.
Mùi vị ngọt dịu, đúng là loại hảo hạng, không giống mấy thứ rẻ tiền mà đám hàng rong ở thôn Thanh Sơn thường bán.
Lúc ấy có tiếng gõ cửa, bà chủ quán trọ bưng cơm canh đến.
Bà liếc nhìn chúng ta một cái, liền cười nói:
“Tiểu nương tử thật có phúc khí, tướng công nhà nàng thương nàng quá. Cưỡi ngựa hơn nửa canh giờ vào thành mua thuốc, mua cả ô mai về nữa.”
Ta cụp mắt, không lên tiếng.
Hứ, chút ân cần đó mà cũng khoe khoang sao.
Uống thuốc xong, Tiêu Đình Quân lại đút cho ta một bát cháo.
Dạ dày ta yếu, ăn không được nhiều, chỉ dựa vào đầu giường, uể oải chẳng muốn động đậy.
Bất ngờ, Tiêu Đình Quân từ trong lòng lấy ra một hộp hương cao, đưa cho ta.
Ta ngửi thử, liền biết thứ này chắc chắn không rẻ, e rằng hắn phải tốn không ít bạc mới mua được.
Ta không đưa tay nhận, chỉ ngẩng tay lên, nhẹ giọng nói:
“Ngươi chẳng phải là nô bộc của bổn tiểu thư sao? Hầu hạ đi chứ.”
Tiêu Đình Quân không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt nóng rực.
Ta vừa xấu hổ vừa giận, đẩy hắn một cái: “Không muốn bôi thì thôi!”
Tiêu Đình Quân khẽ giữ lấy đầu ngón tay ta, chậm rãi thoa hương cao lên mu bàn tay, từng chút từng chút một, nhẹ nhàng đều đặn.
Thời gian như thể chậm lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngón tay hắn hơi thô ráp, lướt qua tay ta khiến da thịt nóng lên, tim cũng đập loạn nhịp.
Ta ngẩng đầu, lặng lẽ ngắm hàng mi và ánh mắt của Tiêu Đình Quân.
Bao tháng qua, hễ ta làm việc gì trong nhà, hắn như ngửi được mùi mà xuất hiện.
Hắn kê bàn dưới hiên, bày sẵn trà và điểm tâm cho ta.
Chẳng rõ hắn mua từ đâu, tuy chẳng phải cao lương mỹ vị, nhưng vẫn tạm ăn được.
Tiêu Đình Quân chưa từng nói lời nào lấy lòng ta.
Chỉ lặng lẽ chẻ củi nấu nước, nhóm bếp nấu cơm.
Trước đây thậm chí còn ngồi giữa sân giặt đồ cho ta.
Làm xong, không nói một câu, rồi lặng lẽ rời đi như chưa từng xuất hiện.
Ta từng nghi ngờ, hắn khi xưa cũng từng như thế với Lâm Kiểu Nguyệt.
Nhưng muội muội lại lắc đầu:
“Hồi trước Đình Quân ca ca ít khi đến nhà chúng ta lắm, với tỷ tỷ cũng chỉ thỉnh thoảng nói vài câu thôi."
Nghe xong câu ấy, chân mày ta mới giãn ra.
Tâm tình u ám trong lòng, cũng dần tan đi.
Tối đến, Tiêu Đình Quân trải chiếu nằm ngay bên giường ta.
Hắn để lại một ngọn đèn trong phòng.
Trong gian phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng thở.
Tiêu Đình Quân nằm quay lưng về phía ta, có lẽ đã ngủ say.
Ta khẽ hỏi, giọng thì thầm: “Tiêu Đình Quân, chàng là vị hôn phu của ai?”
Vốn tưởng Tiêu Đình Quân đã ngủ say.
Không ngờ hắn lại trở mình, ánh mắt sáng rực, chăm chú nhìn ta.
Ta giật mình một cái, sau đó gương mặt nóng bừng lên.
Vội vã xoay người né tránh, quay lưng về phía hắn, úp mặt vào tường, quyết chẳng nhìn nữa.
Thế mà Tiêu Đình Quân lại chẳng chịu buông tha.
Hắn ngồi xuống mép giường, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vai ta.
Hắn chọc một cái, ta liền nhích vào trong một chút.
Cuối cùng, chỉ nghe thấy hắn khẽ cười trầm thấp:
“Yên Yên, nàng đang quay mặt vào tường suy ngẫm lỗi lầm sao?”
Ta vừa thẹn vừa giận, bật dậy trừng mắt nhìn hắn:
“Ai cho phép chàng gọi tên ta như thế hả!”
Tiêu Đình Quân chỉ mỉm cười cưng chiều, ánh mắt đầy ôn nhu nhìn ta.
Lần đầu tiên ta thấy hắn mang dáng vẻ như vậy, như thể đang chiêm ngưỡng một bảo vật thế gian hiếm có.
Ta quay mặt đi, không dám nhìn ánh mắt chứa đầy tình ý ấy.
Phải, là tình ý.
Ta đâu phải kẻ ngốc.
Sự quan tâm ân cần của Tiêu Đình Quân, ta đều trông thấy rõ.
Hồng Trần Vô Định
Thế nhưng, ta không muốn đáp lại.
Những ngày khổ cực ở thôn Thanh Sơn, ta thật sự không chịu đựng nổi nữa rồi.
Nói là đến kinh thành để thay phụ mẫu thăm hỏi Lâm Kiểu Nguyệt, là thật.
Nhưng muốn tìm cho mình một đường lui cho bản thân, cũng là thật.
Tiêu Đình Quân dường như đã cảm nhận được điều gì đó.
Hắn đưa tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má ta.
Lúc ấy ta mới phát hiện, bản thân đã rơi lệ từ bao giờ.