Mệnh Phú Quý

Chương 6



Tiêu Đình Quân im lặng hồi lâu, giọng mang theo vài phần đắng chát:

 

“Yên Yên, trước kia ta từng nghĩ công danh lợi lộc chẳng qua chỉ là giấc mộng hư vô. Ta lớn lên nơi kinh thành, tận mắt thấy mẫu thân bị cuộc sống hoa lệ ấy bào mòn đến cạn kiệt. Cho nên ta…”

 

Tiêu Đình Quân còn chưa nói dứt lời, cửa phòng bỗng bị đẩy bật ra.

 

Một người phong trần mệt mỏi xông vào.

 

Vừa vào cửa, người đó lập tức lao đến trước mặt ta.

 

Hắn đẩy Tiêu Đình Quân ra, ôm chầm lấy ta, mắt đỏ hoe:

 

“A Loan, khi đọc được thư nàng để lại, ta chỉ hận mình về quá muộn! Là ta sai, năm đó không nên giận dỗi nàng rồi bỏ đi Giang Nam. Khiến nàng phải lưu lạc, chịu bao khổ sở.”

 

A Loan, là nhũ danh của ta.

 

Chỉ những người thân thiết nhất mới gọi ta như vậy.

 

Người đến chính là vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta, thế tử Thành vương phủ — Lý Thừa Dục.

 

Tiêu Đình Quân siết chặt hai tay, định xông tới, nhưng bị thị vệ của Lý Thừa Dục ngăn lại.

 

Ánh mắt hai người chúng ta chạm nhau.

 

Chưa kịp để ta phản ứng gì.

 

Lý Thừa Dục đã hướng ra cửa gọi lớn: “Thanh Sương đâu rồi? Còn chưa theo kịp à? Chậm quá!”

 

Nghe thấy cái tên ấy, ta lập tức ngoảnh đầu nhìn ra ngoài.

 

Thanh Sương chạy vào, vừa thấy ta.

 

Liền quỳ rạp trước giường, nắm chặt lấy tay ta.

 

Ánh mắt chúng ta gặp nhau, cả hai đều khóc đến nghẹn lời.

 

Ta kéo nàng vào lòng.

 

Thanh Sương ôm ta thật chặt: “Tiểu thư, tiểu thư, người chịu khổ rồi!”

 

07

 

Sau khi tái ngộ với Thanh Sương, lại uống thuốc vào người, ta nhất thời mơ hồ mê man, chẳng mấy chốc liền thiếp đi.

 

Lúc tỉnh lại thì đã đến kinh thành từ lúc nào.

 

Ở tại phủ Thành vương, cảm giác hệt như trở về những ngày xưa cũ.

Hồng Trần Vô Định

 

Cơm ăn áo mặc không phải lo, thị nữ hầu hạ rộn ràng.

 

Thanh Sương nhẹ giọng nói:

 

“Tiểu thư, từ khi người rời phủ, phu nhân đã cho giải tán bốn nha hoàn thân cận. Nô tỳ không nỡ xa người, bèn đi tìm thế tử, cầu xin thế tử gia đưa nô tỳ đi tìm người.”

 

Nghe đến đây, ta hơi nhíu mày, lại hỏi về tình hình của Lâm Kiểu Nguyệt.

 

Thanh Sương cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ:

 

“Sau khi Nguyệt tiểu thư trở về Hầu phủ, bị hai tiểu thư thứ xuất bày trò chèn ép, gây nên không ít trò cười. Ban đầu định ghi tên nàng vào gia phả, nhưng Hầu gia chê nàng mất mặt, bèn gác chuyện đó lại."

 

Vậy nói cách khác là, Lâm Kiểu Nguyệt đến nay vẫn chưa chính thức trở thành đích nữ của Hầu phủ.

 

Ta kinh ngạc hỏi: “Mẫu thân ta chẳng lẽ không dạy dỗ nàng sao?"

 

Thanh Sương cũng đầy nghi hoặc:

 

“Nô tỳ thấy phu nhân đối với Nguyệt tiểu thư rất lạnh nhạt, chỉ để nàng ở trong Phong Hà viện vắng vẻ, giao cho một ma ma trông nom, bình thường cũng chẳng mấy khi gặp mặt."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẫu thân ta đâu phải người có tính tình khắt khe như vậy, trong đó nhất định có ẩn tình mà ta chưa rõ.

 

Phụ thân ta tính nết phong lưu, trong phủ có đến năm vị di nương, ngày ngày tranh sủng không ngừng.

 

Thế nhưng họ đều là kẻ biết điều, xưa nay chẳng ai dám chạm đến mẫu thân.

 

Vậy mà nay, ngay cả đám thứ nữ cũng dám bắt nạt Lâm Kiểu Nguyệt, đủ thấy thái độ của mẫu thân đối với nàng đã bị mọi người nhìn thấu.

 

Thanh Sương lại nói:

 

“Trước khi tiểu thư trở về kinh, thế tử gia đích thân tới cửa, từ hôn với Nguyệt tiểu thư, chuyện náo nhiệt đến mức ai cũng biết, khiến danh tiếng của Nguyệt tiểu thư ở kinh thành…”

 

Nàng liếc nhìn ra xa, lời nói dở dang liền câm bặt.

 

Chỉ thấy ma ma thân cận của vương phi là Trần ma ma dẫn theo một đám người hùng hổ kéo tới.

 

Bà ta vừa thấy ta liền cười nói:

 

“Lâu ngày không gặp, tiểu thư càng thêm diễm lệ. Khó trách thế tử gia nhớ mãi không quên, cãi nhau một trận với vương phi, vẫn quyết tâm ra ngoài tìm người.”

 

Lời này thật chẳng khách khí chút nào, như thể đang xem ta là ca kỹ chốn phong nguyệt.

 

Ta đâu phải kẻ ngu, đương nhiên hiểu được hàm ý trong đó.

 

Khi xưa vương phi gặp ta luôn ôn hòa thân thiết, một lòng muốn ta sớm gả vào vương phủ.

 

Nay ta đã mất thân phận đích nữ Hầu phủ, vừa đến vương phủ đã bị lạnh nhạt, chẳng những không gặp mặt, còn phái một mụ già tới để nhục mạ ta.

 

Ta biết, bản thân không thể tức giận.

 

Lý Thừa Dục chưa chắc không biết Trần ma ma tới, nhưng hắn lại cố tình tránh mặt.

 

Từ nhỏ ta đã biết, hắn là người nhu nhược, việc gì cũng do vương phi định đoạt.

 

Nghe Thanh Sương kể, Lý Thừa Dục vừa về từ Giang Nam, xem thư ta để lại thì định lập tức lên đường tìm ta.

 

Thế nhưng vương phi ngăn lại, chẳng biết đã nói gì, mãi đến bây giờ mới đi tìm.

 

Thấy thái độ hôm nay của Trần ma ma, ta đã mơ hồ đoán được vài phần.

 

Lý Thừa Dục nghe lời vương phi, cố ý muốn mài bớt khí thế của ta, để dễ bề khống chế.

 

Ta nhìn đám nha hoàn tay ôm vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc.

 

Lặng lẽ véo một cái vào đùi mình, nước mắt lã chã rơi xuống, nghẹn ngào nói:

 

"Ta biết thân phận hiện giờ của ta chẳng xứng với Thế tử gia, không cần vương phi làm khó, ta sẽ tự mình rời đi.”

 

Trần ma ma thở dài: “Cô nương đúng là người thông tuệ.”

 

Ta và Thanh Sương khi đến tay không, lúc rời đi lại mỗi người cõng hai tay nải, còn ôm không ít đồ đạc.

 

Vừa bước ra khỏi Thành vương phủ, ta đã thấy Tiêu Đình Quân đứng nơi góc đường không xa.

 

Hắn râu ria lún phún, trông tiều tụy hơn trước rất nhiều.

 

Tiêu Đình Quân nhìn thấy ta, sững sờ trong giây lát.

 

Ta liền trừng mắt quát: 

 

“Nhìn cái gì mà nhìn! Mau tới đây xách đồ! Tay ta mỏi muốn rụng rồi đây này!”

 

08

 

Ta cam tâm tình nguyện theo Lý Thừa Dục trở về vương phủ, chính là để lấy được mấy món tiền bạc này.

 

Ta quá hiểu tính tình của vương phi, người phụ nhân ấy vốn kiêu ngạo lại cứng rắn.

 

Trước kia bà ta còn e dè thân phận ta là đích nữ Hầu phủ, mà Lý Thừa Dục lại mê muội ta đến vậy, nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua.