Nhưng nay ta chỉ là một nữ nhi nhà nông, bà ta tuyệt đối sẽ không dung túng Lý Thừa Dục cưới ta làm chính thê.
Vậy nên, muốn đuổi ta đi, chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách.
Ta khẽ lắc chiếc vòng vàng trên cổ tay, khoái chí cười bảo:
“Thấy chưa? Vương phi ra tay đúng là rộng rãi. Vòng vàng lớn thế này, đeo lên nặng đến mức cổ tay ta muốn rụng rồi đây!”
Thanh Sương đứng bên, mắt đỏ hoe, nói nhỏ:
“Tiểu thư, người trước kia đâu thèm ngó đến mấy thứ vòng vàng trang sức này, chỉ thấy nó thô tục mà thôi.”
Ta tháo chiếc vòng ra, đeo lên cổ tay nàng, nghiêm túc nói:
“Thanh Sương, giờ ta chỉ là nữ nhi nhà nông, không còn là thiên kim Hầu phủ nữa. Còn ngươi, nếu không chê, hãy gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Chuyện cũ ngày trước cứ để gió cuốn đi.”
Câu nói ấy là để an ủi Thanh Sương, cũng là nói cho chính bản thân ta nghe.
Thanh Sương năm xưa mới năm tuổi, bị huynh trưởng bán vào phủ Hầu, từ nhỏ đã theo hầu bên ta.
Nàng đã chẳng còn nơi nào để quay về.
Nghe ta nói vậy, nàng rưng rưng gật đầu, khẽ gọi một tiếng: “Tỷ tỷ.”
Tiêu Đình Quân sau khi rửa mặt thay đồ, trở lại với bộ dạng chỉnh tề.
Ta liếc nhìn hắn một cái, trêu ghẹo:
“Không lẽ ta ở vương phủ ba ngày, chàng cũng đứng ngoài đợi ba ngày thật sao?”
Không ngờ hắn thật sự gật đầu, giọng khàn khàn: “Ừ. Một khắc cũng chưa từng rời đi.”
Nghe vậy, ta mắng hắn một câu:
“Ngốc nghếch! Nhỡ đâu ta không nỡ rời bỏ vinh hoa phú quý, nhất quyết gả cho Lý Thừa Dục thì sao?”
Tiêu Đình Quân nhìn thẳng vào mắt ta, từng chữ từng chữ nói:
“Vậy thì chỉ trách ta vô dụng, giữ không nổi nàng.”
Ta phát hiện người này, mỗi lần nói chuyện đều chăm chăm nhìn thẳng ta không chớp mắt, khiến ta không thở nổi.
Thanh Sương đảo mắt nhìn qua hai chúng ta, rồi tìm cớ rời đi.
Ta cúi đầu lật xem mấy hộp trang sức, nghiêm túc nói:
“Sau khi trở về, ta định mua một căn nhà ở Thanh Châu, tuyển vài người làm. Rồi đưa Tiểu Hoa và Đại Ngưu đi học. Phụ mẫu nếu bằng lòng, thì mở một cửa hàng nhỏ làm ăn, mảnh ruộng trong thôn thì cho thuê.”
“Còn ta sẽ mở một cửa tiệm riêng, dạy người ta cách ăn mặc, trang điểm. Dù sao ta cũng từng mang danh ‘đệ nhất mỹ nhân kinh thành’, chỉ cần truyền ra chút danh tiếng, tung chút tin ra làm mồi nhử, ắt sẽ có người tìm tới.”
Tiêu Đình Quân yên lặng lắng nghe, rồi hỏi: “Vậy còn ta? Nàng định sắp xếp ta thế nào?”
Ta liếc hắn một cái, hừ nhẹ: “Ta sao phải sắp xếp cho chàng?”
Trong mắt Tiêu Đình Quân hiện lên chút uất ức.
Nam nhân này, thật nhiều gương mặt.
Tay hắn chạm nhẹ lên cổ tay ta qua lớp áo, thấy ta không tránh né, liền mỉm cười.
Hắn lại nói: “Hay là ta tiếp tục làm nô bộc cho nàng, sớm tối hầu hạ, được không?”
Chữ “được không” ấy, giọng hắn vừa thấp vừa dịu, cứ thế chạm thẳng vào tim ta.
Ta đẩy tay hắn ra: “Không cần đâu! Ta chẳng lẽ còn phải nuôi thêm cả chàng nữa chắc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiêu Đình Quân lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, không chịu buông.
Yết hầu hắn khẽ chuyển động, giọng trầm thấp chậm rãi vang lên:
“Lần trước Lý Thừa Dục đột ngột xông vào, có vài lời ta chưa kịp nói hết. Yên Yên, mẫu thân ta là Minh Nghi công chúa, nghĩa nữ của Thái hậu đương triều, cũng là nghĩa muội của Hoàng thượng.”
Ta chớp mắt mấy cái, trong lòng chấn động đến cực độ.
Minh Nghi công chúa, ta đương nhiên từng nghe đến!
Đó là nữ tướng quân lừng danh thiên hạ, trấn thủ Tây Bắc hơn mười năm.
Chỉ là thiên hạ đều đồn bà đã mất từ lâu, nhiều năm không xuất hiện nữa.
Nhưng ta chưa từng nghe nói Minh Nghi công chúa có con trai.
Ta nghi hoặc nhìn Tiêu Đình Quân.
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta hơn, nhẹ giọng nói:
“Không ai biết mẫu thân từng sống ở kinh thành suốt mười năm. Khi thì ở trong cung, khi lại sống tại phủ riêng. Mà ta, từ nhỏ sống ở tại ngõ Bình Khang, vốn luôn nghĩ mình không có phụ thân. Sau này mẫu thân bệnh nặng, liền đưa ta rời khỏi kinh thành. Chúng ta đi khắp nơi du ngoạn, đến thôn Thanh Thủy thì bệnh tình trở nặng, đành dừng lại ở đó."
Ta nhìn kỹ gương mặt Tiêu Đình Quân, chợt phát hiện một điều.
Lúc mới gặp hắn, ta đã cảm thấy hắn có vài phần giống Lý Thừa Dục.
Mà nay nhìn kỹ lại, hắn rõ ràng rất giống Hoàng thượng!
Ta còn nhớ thuở nhỏ, mẫu thân từng nói cho ta một bí mật trong cung.
Hai mươi năm trước, Hoàng thượng đột nhiên trọng thưởng một vị Hoàng quý phi.
Không ai biết dung mạo nàng ra sao, chỉ biết vô cùng được sủng ái.
Vì nàng, Hoàng thượng gần như gạt bỏ toàn bộ phi tần trong hậu cung.
Chuyện này khi ấy xôn xao khắp triều, khiến cả trong ngoài kinh sợ hãi.
Nghe nói chính Thái hậu đã đích thân ra mặt, ban c.h.ế.t cho vị Hoàng quý phi ấy.
Từ đó trong cung sóng yên biển lặng.
Tiêu Đình Quân khẽ kề sát tai ta, thì thầm:
“Mẫu thân ta chưa chết, người giả c.h.ế.t để thoát khỏi tai mắt của kẻ kia. Chuyện này, nàng biết là được. Yên Yên, ta có bạc, nàng cứ yên tâm. Ta sẽ cho nàng sống cuộc đời an ổn."
Hồng Trần Vô Định
Ta thật muốn nói cho hắn biết, chuyện này căn bản đâu phải là hắn có cho ta sống tốt hay không!
Ta nhìn hắn, tâm trạng ngổn ngang trăm mối, thấp giọng hỏi:
“Chẳng lẽ chàng định quay về kinh thành tranh đoạt ngôi vị sao?”
Ta không muốn liều mạng cùng hắn đâu!
Năm đó nếu không phải phụ thân ta cứ nhất quyết muốn ta đính hôn với Lý Thừa Dục, còn lén đưa mẫu thân ra ngoài rồi định hôn ước sau lưng.
Ta tuyệt đối không bao giờ bước chân vào phủ Thành vương!
Người trong hoàng gia, kẻ nào kẻ nấy đều bạc tình vô nghĩa, chẳng khác gì hang cọp đầm rồng, vào rồi chính là tan xương nát thịt.
Lúc này, Thanh Sương đẩy cửa xông vào, mặt đầy hoảng loạn, hét lên:
“Loạn rồi! Đại tiểu thư, loạn rồi, loạn thật rồi!”
Ta lập tức giật nảy mình, theo phản xạ che chắn trước Tiêu Đình Quân, mặt mày tái nhợt:
“Không loạn! Hắn không có tạo phản!”