Thanh Sương giậm chân, gấp gáp nói:
“Tiểu thư, nô tỳ nói là Thành vương mưu phản! Hầu phủ bị liên luỵ, đã bị niêm phong rồi!”
09
Tên phụ thân hồ đồ của ta vậy mà lại tham gia mưu phản cùng Thành vương!
Khó trách năm ấy ông ta không tiếc cãi nhau với mẫu thân, nhất quyết muốn ta đính hôn với Lý Thừa Dục.
Khi ta chạy tới, vừa vặn trông thấy quan binh áp giải người trong phủ ra ngoài.
Mấy vị di nương khóc lóc không ngớt, các thứ muội ai nấy đều sắc mặt trắng bệch vì sợ hãi.
Mẫu thân ta đi đầu tiên, tuy thần sắc có phần tiều tụy, nhưng vẫn đoan trang như cũ.
Ta bị ngăn lại bên ngoài, lớn tiếng gọi: “Mẫu thân! Mẫu thân!”
Mẫu thân nghe thấy tiếng ta, lập tức quay đầu nhìn lại, vành mắt liền đỏ hoe.
Người nhìn ta thật kỹ, vừa khóc vừa cười:
“Đen đi rồi, nhưng trông lại có thần sắc hơn trước."
Nước mắt ta tức thì rơi lã chã:.
“Mẫu thân, con sẽ nghĩ cách cứu người! Người nhất định phải bình an, nhất định phải sống thật tốt!”
Bọn quan binh nhanh chóng áp giải họ đi, ta còn chưa kịp nói thêm gì với mẫu thân.
Vừa quay đầu lại, đã thấy Lâm Kiểu Nguyệt không biết từ đâu bước ra.
Nàng nhìn theo hướng mẫu thân biến mất, ngẩn người như mất hồn.
Thấy ta, rồi lại nhìn sang Tiêu Đình Quân.
Như thể cuối cùng đã tìm được chỗ nương tựa, nàng bước vội đến, nắm chặt lấy tay ta.
Ta đưa nàng rở về khách điếm.
Lúc này Lâm Kiểu Nguyệt mới mở miệng:
"Mấy tháng nay ở kinh thành, mẫu thân đối xử với ta rất lạnh nhạt. Mấy hôm trước còn đuổi ta với Trịnh ma ma ra biệt viện ngoài thành. Hôm nay ta thấy Trịnh ma ma lén khóc, trong tay nải còn có ngân phiếu, khế đất. Hỏi kỹ mới biết nguyên do là gì."
Thì ra, mẫu thân ta từ lâu đã phát hiện phụ thân có dính líu đến chuyện mưu phản.
Người lặng lẽ chuyển hết bạc trong phủ ra ngoài, từng khoản một.
Rồi lại dựng nên màn kịch “thật giả thiên kim”, gạch tên ta khỏi gia phả, để tránh tai họa.
Chờ đến khi phong ba lắng xuống.
Trịnh ma ma sẽ theo lệnh mẫu thân, đưa Lâm Kiểu Nguyệt đến thôn Thanh Sơn tìm ta.
Biết được chân tướng, ta quay sang nhìn Trịnh ma ma, hỏi:
“Vậy, ta là con gái ruột của mẫu thân, đúng không?”
Trịnh ma ma nhìn ta đầy yêu thương, nhẹ nhàng đáp:
“Tất nhiên rồi! Năm đó ở biệt viện, phu nhân đau suốt một ngày một đêm mới sinh ra tiểu thư. Không thể sai được.”
Lâm Kiểu Nguyệt đưa toàn bộ số bạc kia cho ta, cắn môi nói:
“Kỷ tỷ tỷ, chúng ta phải nghĩ cách cứu mẫu thân… cứu phu nhân mới được."
Những ngày ở kinh thành, tuy ngoài mặt bị lạnh nhạt, nhưng Trịnh ma ma vẫn luôn bên cạnh nàng, không để nàng phải chịu ấm ức thật sự.
Nàng cùng Trịnh ma ma đọc sách vẽ tranh, học được không ít điều.
Giờ đây thấu hiểu nỗi khổ tâm của mẫu thân, Lâm Kiểu Nguyệt cũng thật lòng lo lắng cho người.
Ta sững sờ nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lúc ở thôn Thanh Sơn, ta từng nghe mẹ ta nói muội thích vẽ. Trịnh ma ma thuở trẻ là danh gia nổi tiếng, từng vẽ chân dung cho các nương nương trong cung. Nay muội cũng xem như là nửa đệ tử của bà. Dù sau này có về thôn Thanh Sơn, chỉ bằng tài nghệ ấy cũng đủ sống yên ổn.”
Lâm Kiểu Nguyệt nhìn ta, vẻ mặt phức tạp.
Ta lúc này mới nhận ra, bản thân vẫn quen miệng gọi mẫu thân là “mẹ” (nương) .
Nước mắt nàng không ngừng rơi, nghẹn ngào nói:
“Cha mẹ ta chịu phối hợp cùng phu nhân diễn vở ‘giả thật thiên kim’, thật ra cũng vì tương lai của ta. Họ biết ta từ nhỏ yêu thích vẽ tranh, mà trong nhà không đủ điều kiện, vẫn luôn thấy áy náy.”
Làm cha mẹ, sao lại không nhận ra đứa con do chính mình sinh ra chứ!
Năm xưa hai người họ từng làm công ở biệt viện của Hầu phủ vài năm.
Nếu có người muốn tra xét, thì vẫn có cớ để giải thích.
Huống hồ ta và Lâm Kiểu Nguyệt lại sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày.
Trịnh ma ma nói rõ ràng ngọn ngành, thở dài một tiếng:
"Tất cả đều là tấm lòng của một người mẹ thương con."
Tiêu Đình Quân thấy ta khóc mãi không thôi, liền rót trà đưa tới, khẽ vỗ tay ta an ủi.
Hắn trầm giọng nói: “Đừng sợ, ta sẽ cứu mẫu thân nàng ra.”
Ta vội vã ngăn hắn lại, lắc đầu: “Chàng không được đi!”
Nếu hắn dùng thân phận thật để nhúng tay vào vụ án mưu phản, chắc chắn sẽ dẫn đến đại họa.
Ta gom hết số ngân phiếu lại, cắn răng hạ quyết tâm:
“Kiểu Nguyệt, ma ma, chúng ta đến Đại Lý Tự một chuyến!”
10
Triều đình có một điều luật, chính là do Minh Nghi công chúa năm xưa ban hành.
Trong nhà có nam nhân phạm tội, nữ quyến không bị liên lụy.
Chỉ cần có người chịu bỏ tiền chuộc, thì có thể miễn tội cho nữ nhân trong nhà.
Một tháng sau, phụ thân ta bị kết tội lưu đày ngàn dặm.
Mẫu thân cũng được thả ra khỏi ngục.
Năm vị di nương, ai chưa sinh con thì trở về nhà mẹ đẻ.
Hai người có con, tức là hai thứ muội, thì đến cáo biệt, rồi đường ai nấy đi.
Ta cũng không cưỡng cầu.
Trước đây họ vốn xuất thân từ tiểu hộ phú thương, hoặc là dòng dõi quan lại, mỗi người đều có con đường riêng của mình.
Tinh thần mẫu thân vẫn ổn, nhờ ta bỏ bạc lo liệu chu tất, người cũng không phải chịu khổ.
Vừa thấy ta, mẫu thân đã giơ tay đánh nhẹ vào cánh tay ta một cái.
Người khóc mắng:
“Con nha đầu ngốc này! Từ bé con đã sống trong nhung lụa, chưa từng chịu khổ một ngày. Ta vất vả tích nhiều ngân lượng như thế, chỉ sợ tương lai Hầu phủ lụn bại, con phải chịu ấm ức. Kết quả thì sao, con lại đem hết bạc đi cứu ta – kẻ vô dụng này.”
Ta ôm chặt lấy người, nức nở đáp:
Hồng Trần Vô Định
“Bạc không còn có thể kiếm lại, nhưng mẫu thân thì chỉ có một mà thôi!”
Trịnh ma ma đứng bên cạnh lau nước mắt, an ủi:
“Phu nhân, tiểu thư nay đã trưởng thành, đã có thể tự mình gánh vác mọi việc rồi."
Mẫu thân buông ta ra, nhìn ta chăm chú rất lâu, khẽ gật đầu:
“Phải rồi, lớn thật rồi. Ra ngoài chắc hẳn đã chịu không ít khổ cực.”