Mèo Đen

Chương 4: Nhập học



"Cái gì? Cổ độc? Cổ độc gì cơ?"

Người phụ nữ kia nghe vậy thì càng ngẩn ngơ.

"Đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu kia, cậu đang tuyên truyền phong kiến mê tín đó cậu có biết không? Cậu là thần côn ở đâu ra thế hả?"

Người bác sĩ kia ở bên cạnh nghe được thì sửng sốt, bắt đầu mắng mỏ.

"Làm ơn tránh ra giùm với, anh mà không tránh ra, tôi cũng không cứu được anh ta."

Vương Nhị nhìn hai người họ và nói.

"Cậu nhóc, cậu ngăn cản tôi mới là hại anh ta đấy, có biết không hả? Cậu đến bác sĩ cũng chẳng phải, làm sao cứu được người?"

Vị bác sĩ kia vẫn không chịu buông tha.

"Anh ơi, tôi tin tưởng cậu thanh niên này, xin anh để cậu ấy thử một lần xem sao được không? Tôi xin cảm ơn anh!"

Người phụ nữ tiếp tục lôi kéo người bác sĩ kia, bác sĩ không còn cách nào, chỉ đành tránh ra.

Vương Nhị đi tới, kiểm tra một hồi, sau đó lấy trong ba lô đeo trên người ra một nén nhang, bỏ vào tay bóp thành bột phấn, sau đó để trước mũi người đàn ông kia, miệng thổi một cái, để bột phấn kia bay vào xoang mũi của người đàn ông.

"Khụ khụ khụ!!"

Người đàn ông kia đột nhiên ho khù khụ, ngồi bật dậy.

"Ôi chao, ông xã, anh làm em sợ muốn chết!"

Người phụ nữ ở bên cạnh vừa thấy thế thì lập tức nhào tới, sau đó quỳ xuống dập đầu với Vương Nhị. Vương Nhị vội vàng đỡ dậy:

"Chị ơi, chị lớn tuổi hơn em, chị lạy em như thế em bị tổn thọ mất."

"Chàng trai trẻ, cảm ơn, cảm ơn cậu!"

Người đàn ông kia cũng vô cùng cảm kích.

"Không phải cảm ơn em, cổ độc trong người anh em còn chưa giải quyết đâu, chỉ tạm thời hóa giải bệnh trạng thôi."

Vương Nhị trả lời.

Hai người kia nghe xong, lập tức lại quỳ xuống:

"Chàng trai trẻ, cầu xin cậu rủ lòng từ bi, giúp đỡ chúng tôi giải trừ cổ độc này với!"

"Hai anh chị đừng làm thế, em cũng có nói là không giúp các anh chị đâu. Cách giải quyết không khó lắm, để em dạy anh chị, anh chị về tự giải quyết là được rồi."

Vương Nhị cũng cạn lời rồi, ở đâu ra người thế này, động một cái lại quỳ xuống dập đầu với người ta.

"Tốt quá rồi, cậu cứ nói, chúng tôi xin nhớ kỹ."

Hai người kia đứng dậy.

"Loại cổ độc mà anh trai này bị trúng phải tên là Sinh Xà Cổ, hẳn là anh đã ăn phải món canh rắn làm từ rắn người ta dùng để nuôi cổ. Loại cổ độc này mạnh nhưng không khó giải, sau đây em sẽ nói cách giải, hai anh chị phải ghi nhớ lấy nhé."

Người phụ nữ kia nghe vậy, vội vàng lấy giấy bút trong túi xách ra.

"Năm tiền hùng hoàng nghiền thành bột, xương bồ và tỏi tươi mỗi loại hai lạng, ba vị này không được thiếu một loại nào, sau đó thả vào trong bồn tắm, hòa nước ấm, lại để cho anh tắm rửa từ đầu đến chân, cứ hai ngày tắm một lần, thứ này là để loại bỏ cổ độc bên ngoài cơ thể anh."

"Vâng, được rồi, tôi đã nhớ kỹ, nhớ kỹ rồi."

Người phụ nữ kia liên tục gật đầu.

"Về phần độc ở trong bụng anh thì lấy bốn cây mã nhi linh (1), hầm với nước, sau khi dùng phải kiêng ăn uống trà nước nửa ngày. Nếu rắn trong cơ thể không bị nôn hay bài tiết ra ngoài cơ thể thì lại dùng thêm bốn thang Tía Tô Bạc Hà thang (2), ăn xong lại lấy nửa cân mã nhi linh đun sôi ăn cả nước cả cái, cứ thế ba đến năm lần, rắn trong bụng sẽ dần tan."

Vương Nhị tiếp tục nói.

"Vâng, nhớ kỹ rồi, nhớ kỹ rồi, chàng trai trẻ, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm. Nào, cầm lấy đi."

Dứt lời, người phụ nữ kia lập tức lấy ra mấy tờ tiền 100 đồng (3) đưa ra.

"Không cần, không cần. Chị à, đây là em chỉ tiện tay giúp thôi, chị mà làm thế thì lại là em cố ý vì tiền mất."

Vương Nhị vội vàng từ chối, sau đó lại bổ sung:

"Sau khi đã giải được cổ độc, cần kiêng gà vịt hai năm, thủy hải sản ba năm, cả đời không được ăn thịt rắn nữa, nếu phạm phải bất cứ điều kiêng kỵ nào trong ba loại trên đều có thể tái phát. Một khi tái phát, thần tiên cũng khó cứu."

Người phụ nữ kia liên tục gật đầu, lại chân thành cảm ơn rối rít khiến cho vị bác sĩ đứng bên cạnh vô cùng lúng túng. Người đó nhìn chằm chằm vào Vương Nhị một lúc thật lâu, sau đó mắng một câu:

"Bàng môn tà đạo."

Sau đó xoay người đi rồi.

Mà lúc này, cũng có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Vương Nhị, sau đó đã nhìn thấy giấy báo trúng tuyển trong ba lô khi Vương Nhị mở ra.

Vương Nhị bị chú tài xế taxi chở đi lòng và lòng vòng một hồi lâu mới tìm được đại học mà mình tâm tâm niệm niệm. Đây là trường đại học nổi danh thuộc hàng top của thành phố H. Vừa xuống xe, cậu đã nhận được một tin nhắn:

"Bạn học Vương Thiên, ký túc xá của bạn đã được sắp xếp lại, chuyển sang phòng 407 tòa số 9."

Vương Nhị ngẩn ra, sao mà người đã tới trường học rồi còn bất ngờ xếp lại ký túc xá thế này.

Vừa bước qua cổng trường, nhìn rất nhiều nam nữ ăn mặc thời thượng đủ loại phong cách, Vương Nhị đột nhiên cảm thấy mình như thể đã bị thế giới này ruồng bỏ. Nhưng cậu lại không nhịn được tò mò mà quan sát bốn phía, hi vọng có thể mau chóng thu hết toàn bộ thế giới mà cậu chưa từng gặp này vào trong mắt.

"Bạn học này, bạn tới trường mình để nhập học à?"

Lòng hiếu kỳ của Vương Nhị đã bị một giọng nói ngọt ngào cắt ngang.

"A? À... Ừ..."

Ba từ cảm thán liên tiếp, thuyết minh một cách hoàn mỹ sự bối rối không biết phải làm sao của cậu.

"Hì hì."

Cô gái kia che miệng bật cười, Vương Nhị quan sát một chút, một mái tóc dài xõa vai, một chiếc váy liền áo, trên chân là đôi xăng đan màu trắng, mắt to, sống mũi cao, miệng anh đào chúm chím với khóe miệng hơi cong lên, lộ ra hàm răng trắng muốt. Sau đó, Vương Nhị quét mắt đến phần ngực của cô ấy…

"Vâng, tôi tới đây nhập học."

Cho tới bây giờ chưa từng quan sát con gái người ta, làm Vương Nhị trong nháy mắt đã đỏ mặt rần rần, vội vã cúi đầu xuống không dám đối mặt với cô gái kia.

"Vậy thì em chính là khóa dưới của chị rồi? Xin chào, chị tên là Ngu Thường, học trên em một khóa, là chị khóa trên của em đó."

Cô gái kia tự giới thiệu, hành động cử chỉ tự nhiên phóng khoáng, cũng khiến Vương Nhị thầm cảm thấy mình đúng là đồ không ra gì.

"Chào chị, em... em tên là Vương Nhị... không phải, em tên là Vương Thiên!!"

Vương Nhị gãi đầu, hay rồi, bị người gọi là thằng cu Hai đã quen, suýt nữa tự giới thiệu sai tên mình luôn.

"Chào em Vương Thiên, phụ huynh nhà em đâu? Không đưa em tới trường à?"

Ngu Thường nhìn về phía sau lưng cậu, thấy hình như chỉ có mỗi mình cậu bèn lên tiếng hỏi.

"Vâng, ở làng em, đi học là chuyện của con trẻ, phải dựa vào chính mình."

Vương Nhị trả lời.

"Quá lợi hại!"

Ngu Thương giơ ngón cái lên với cậu, sau đó tiếp tục hỏi:

"Thế em có biết ký túc xá của mình ở đâu không?"

"Ký túc xá ạ? À, em biết, phòng 407 tòa số 9."

Vương Nhị nhớ tới tin nhắn của trường mà cậu nhận được khi vừa tới đây.

"A, tòa số 9 à? Không nhìn ra nha, em lại ở phòng 4 người đấy."

Ngu Thường nói xong, bèn định đi qua giúp cậu xách đồ.

"Không cần đâu chị ơi, tự em xách được rồi, chị giúp em dẫn đường là được."

Vương Nhị mau chóng ngăn cô ấy lại.

Ngu Thường sững sờ, sau đó nhìn cậu một cái và nói:

"Được rồi, vậy em xách đồ đi theo chị."

Thế là Vương Nhị xách đồ đi theo Ngu Thường về phía ký túc xá, vừa đi cô ấy còn giới thiệu cho cậu về trường học.

"À chị ơi, cho em hỏi một chút, vừa rồi chị nói em ở phòng 4 người, phòng 4 người này có ý gì khác ạ?"

Vương Nhị lên tiếng hỏi.

"Cũng không có ý gì khác, chỉ là bạn nào con nhà có tiền mới chọn phòng 4 người thôi."

Ngu Thường đáp.

"Không đúng nha, nhà em làm gì có tiền, hơn nữa lúc em vừa tới trường mới nhận được tin đổi sang phòng 4 người ấy chứ."

Vương Nhị ngẩn ra.

"Thế thì chị cũng không biết, dù sao, trường cho em ở thì em cứ ở đi, dại gì không ở?"

Ngu Thường nói xong, bèn chỉ vào tòa kiến trúc ở phía trước.

"Kia kìa, chính là chỗ đó."

Dứt lời lại định giúp cậu xách đồ.

"Để em tự xách được rồi."

Vương Nhị lại vội vàng ngăn cản.

"Không sao đâu, để chị xách giúp em cho, lát nữa còn phải leo cầu thang, em nhiều đồ thế xách làm sao hết?"

Ngu Thường lại hỏi.

Vương Nhị quay đầu nhìn cầu thang bộ kia:

"Vậy thì cảm ơn chị nhé."

"Được rồi, mau đi thôi."

Dứt lời, Ngu Thường giúp cậu xách một bao đi về phía ký túc xá.

"Ồ, Ngu Thường đấy à, cháu lại dẫn đàn em khóa dưới tới à?"

Dì quản ký ký túc nhìn thấy Ngu Thường thì chào hỏi một tiếng.

"Đúng vậy ạ, trường mình vừa mới khai giảng còn gì. Dì ơi, cháu dẫn đàn em khóa dưới này lên phòng đã nhé."

Ngu Thường đáp lời.

"Ừ, đi đi, đi đi, đi nhanh về nhanh nhé!"

Dì quản lý ký túc lại nói.

Ngu Thường dẫn Vương Nhị lên tầng, vừa đi vừa bảo:

"Vừa rồi là dì quản lý ký túc, về sau gặp dì ấy thì miệng ngọt một chút, bình thường mà không có việc gì cứ tặng dì ấy chai nước quả, thế thì về sau em yêu ai, bạn gái cũng có thể tùy ý tiến vào ký túc xá."

Vương Nhị nhìn Ngu Thường, buột miệng hỏi một câu:

"Thế chị có thể tùy tiện ra vào nơi này là vì bạn trai chị có quan hệ tốt với dì ấy ạ?"

"Chị á? Chị là vì thường xuyên dẫn mấy đàn em khóa dưới như em đến đây, nên mới quen dì ấy. Không nhìn ra nha, chị còn không để ý, đã bị em hỏi còn độc thân hay chưa rồi. Đàn em à, lợi hại, cũng có tài đó nha."

Hình như Ngu Thường nhận ra điều gì, chợt nhìn Vương Nhị nói một câu như thế.

"Dạ? A, chị hiểu lầm rồi, em không có ý đó."

"Được rồi, đến nơi rồi nè... Tự em đi vào đi nhé, mới tới đây nhớ phải giữ mối quan hệ tốt đẹp với bạn cùng phòng, đừng đánh nhau nha."

Dứt lời, Ngu Thường vẫy tay với Vương Nhị, sau đó xoay người rời đi.

Vương Nhị thở phào, đi cùng đàn chị khóa trên này đúng là hơi mệt đó, cậu lắc đầu, xoay người tiến vào ký túc xá. Sau đó, cậu đã nhìn thấy trên cổ một người ngồi trên bàn đối diện với cửa chính, có treo một người, hoặc nói chính xác hơn, là treo một con quỷ.

-----------

Chú thích:
(1) Mã nhi linh là một loại thực vật thuộc họ Mộc hương nam

(2) Tía Tô Bạc Hà Thang: khả năng là loại Tô hà sinh địa thang - một phương thuốc chữa xà cổ, thành phần chủ yếu là tía tô, bạc hà, thanh hao…

(3) một tờ 100 tệ tương đương với khoảng 350k tiền Việt