Người kia để tóc ngắn, mặt vuông chữ điền, mắt một mí hơi nhỏ, vóc dáng lại cao lớn vạm vỡ hơn nhiều so với người cùng trang lứa. Cậu ta mặc áo ba lỗ, để lộ cánh tay cơ bắp hơn hẳn người bình thường. Cậu ta đang cầm điện thoại trong tay xem gì đó, lúc Vương Nhị bước vào phòng bèn quay đầu lại:
"Ô, bạn học mới tới rồi, vậy là bốn người của phòng ký túc xá mình đều đông đủ nhỉ!"
Khi cậu ta quay đầu lại, con quỷ cưỡi trên cổ cậu ta cũng nhìn về phía Vương Nhị. Điều làm Vương Nhị hơi giật mình là con quỷ này trông giống hệt cậu ta, chẳng qua trông gầy yếu hơn một chút. Nhưng Vương Nhị chỉ giả vờ như không nhìn thấy, khẽ gật đầu chào hỏi:
"Chào... chào mọi người, tớ tên là Vương... Vương Thiên, các cậu cũng có thể gọi tớ là Vương Nhị."
"Vương Thiên, tên này bá đạo nhỉ, xin chào, tớ tên là Cảnh Trung, cậu có thể gọi tớ là lão Cảnh."
Một người đang sửa sang hành lý ở gần cửa lên tiếng, Vương Nhị quay sang nhìn cậu ta, tóc bổ luống ba bảy, đeo kính, mặc một chiếc áo sơ mi phối với quần bò, trông rất trắng trẻo thư sinh.
Vương Nhị cũng khẽ gật đầu với cậu ta. Sau đó, người có con quỷ cưỡi trên cổ cũng khẽ gật đầu với cậu:
"Tớ tên là Nhạc Viễn, giường chúng ta sát nhau, cậu thích ngủ ở bên nào?"
"Tùy cậu, tớ ngủ đâu cũng được!"
Trong lòng Vương Nhị vẫn luôn tự nhủ mình đừng đối mặt với quỷ, nhưng người xung quanh đều đang nhìn nên Vương Nhị chỉ có thể giả vờ như thẹn thùng mà cúi đầu xuống.
"Được, vậy cậu ngủ giường bên trong nhé, khổ người tớ to, bước lên sẽ gây ồn ào hơn, sợ ảnh hưởng cậu á."
Vương Nhị khẽ gật đầu, có thể thấy, mặc dù cậu Nhạc Viễn này có vóc người thô kệch, lại là một người tinh tế biết nghĩ đến người khác.
"Xin chào, tớ tên là Quách Vũ, Vũ trong Vũ trụ."
Người cuối cùng rất cao, gầy tong teo, trong tay ôm một quả bóng rổ đang ngồi buộc dây giày, hẳn là đang định ra ngoài chơi bóng. Cậu ta vẫy tay với Vương Nhị.
"Tớ thấy cậu cầm theo nhiều đồ như thế, cậu từ đâu đến thế?"
Cảnh Trung hỏi một câu.
"Thiểm Tây!"
Vương Nhị đáp.
"Xa thế cơ á? Có thể thi đỗ vào đây đúng là không dễ dàng, à đúng rồi, vì sao cậu lại bảo bọn tớ có thể gọi cậu là Vương Nhị?"
Cảnh Trung hỏi tiếp.
"À, bởi vì tớ có một chị gái, ở nhà tớ xếp thứ hai, nên mọi người đều gọi tớ như thế!"
Vương Nhị đáp.
"Ừ! Có lý ha!"
Cảnh Trung cười gật đầu.
Vương Nhị bắt đầu sắp xếp đồ đạc, vừa mở một túi đồ ra, con mèo đen của Thím Mù lập tức chui ra, nhảy phốc lên vai Vương Nhị. Ngay sau đó, nó cũng nhìn thấy con quỷ trên cổ Nhạc Viễn, thế là hướng về phía cậu ta "khè" một tiếng.
Con quỷ kia từ lúc đi vào vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Nhị, lúc này con mèo vừa xuất hiện, lại hướng về phía nó uy hiếp một phen như thế làm nó cũng giật mình, lập tức ôm cổ Nhạc Viễn đổi sang hướng khác. Kết quả là Nhạc Viễn phải chịu khổ, cậu ta đột nhiên cảm thấy yết hầu khó chịu, đưa tay vuốt mấy cái, sau đó bắt đầu ho khan.
"Cậu làm sao thế?"
Vương Nhị giả vờ không biết, bèn hỏi thăm một câu.
"Không có gì, bệnh cũ ấy mà. Từ nhỏ tớ đã có cái tật này, cổ họng suốt ngày ho khan, nên ba mẹ tớ đã cho tớ đi tìm thầy học võ, hi vọng thể chất được cải thiện hơn. Kết quả, vóc dáng thì khá hơn rồi, nhưng cái tật cũ này thì vẫn không trị được, không biết đã đi khám bao nhiêu lần cũng không chữa khỏi."
Nhạc Viễn trả lời.
"Sao lại còn có cả mèo thế này, trong kí túc xá không được phép nuôi thú cưng đâu, nếu để dì quản lý ký túc phát hiện, chắc chắn sẽ bị quẳng ra ngoài đấy."
Quách Vũ lên tiếng.
"Không việc gì, cứ nuôi đi. Lúc tớ lên phòng có tặng dì quản lý ký túc một chai nước hoa Dior, dì ấy cười tươi như hoa luôn. Đợi sau này tớ sẽ nói chuyện với dì ấy, đảm bảo không sao hết!"
Nhạc Viễn phất tay, sau đó đứng dậy đi vệ sinh. Lúc cậu ta đi ngang qua Vương Nhị, con mèo đen kia xù lông dựng đứng hết cả, nó lại bắt đầu gầm gào, con quỷ kia cũng bị dọa chạy trốn sang bên còn lại làm Nhạc Viễn càng ho khan nghiêm trọng hơn.
"A Huyền, dừng lại!"
A Huyền là tên Vương Nhị đặt cho con mèo đen này. Chẳng phải nó còn gọi là huyền miêu sao, nên cậu bèn gọi nó là A Huyền. A Huyền vừa nghe thấy Vương Nhị nói, lập tức yên tĩnh trở lại.
"Sao cậu lại nuôi một con mèo đen thế, người ta chẳng bảo mèo đen là điềm rủi à?"
Cảnh Trung cất tiếng hỏi, lúc này Nhạc Viễn vừa dẫn theo một nam một nữ vào phòng, hẳn là ba mẹ cậu ta. Nhạc Viễn vừa nghe thấy Cảnh Trung nói thế thì lên tiếng ngay:
"Người ngoài nghề mới nói thế thôi. Mèo đen còn gọi là huyền miêu, là loài động vật kỵ tà ma quỷ quái nhất trên đời này đấy. Cho nên ở đâu có tai họa nó sẽ xuất hiện ở đó, người không hiểu mới cho rằng những tai họa kia là do nó rước tới."
Vương Nhị nhìn Nhạc Viễn:
"Không ngờ cậu cũng hiểu nhiều phết nhỉ?"
"Đấy là vì ba tớ thích tìm hiểu mấy chuyện này, nên lâu dần tớ cũng mưa dầm thấm đất được một ít."
"Nếu đúng như những gì cậu nói thì bây giờ nó đang ở ký túc xá của chúng ta..."
Khi Cảnh Trung vừa thốt ra những lời này, con quỷ trên cổ Nhạc Viễn kia lập tức có phản ứng, nó mãnh liệt vọt thẳng tới trước mặt Cảnh Trung. Chẳng qua, Cảnh Trung hoàn toàn không nhìn thấy nó, chỉ đột nhiên cảm thấy lông tơ toàn thân dựng hết cả lên.
"Những lời này cũng không thể nói linh tinh đâu. Con mèo này lớn lên cùng với tớ, từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi tớ, nên tớ cũng chỉ đành dẫn nó theo thôi."
Vương Nhị vội vàng giải thích, quỷ kia nghe được Vương Nhị nói như vậy thì lại quay về trên cổ Nhạc Viễn, Nhạc Viễn lại ho khan một trận.
"Bạn học này, cháu tên là Vương Thiên à?"
Đúng lúc này, có một người đàn ông bước vào ký túc xá, ông ta lên tiếng hỏi Vương Nhị.
"A, đây là ba tớ."
Nhạc Viễn lập tức giới thiệu cho bọn họ.
"À, vâng, đúng rồi ạ, cháu chào chú!"
Vương Nhị vội vàng đứng dậy, lúc ra khỏi nhà cha cậu đã dặn dò kỹ, biết lễ phép thì sẽ không bị trách cứ, mình cứ lễ phép một chút, người khác sẽ không quá khó khăn với mình.
"Có thể mời cháu ra chỗ khác nói chuyện được không?"
Nghe cha của Nhạc Viễn nói những lời này, Vương Nhị hơi sửng sốt, sau đó lại nghĩ đến cái thứ trên cổ Nhạc Viễn thì dường như đã hiểu ra điều gì, thế là cậu khẽ gật đầu.
"Ba à, cậu ấy là bạn học mới của con, ba tìm cậu ấy làm gì?"
Nhạc Viễn không hiểu gì cả.
"Còn không phải là vì con sao, bạn học mới tới, ba phải dặn dò mấy câu, để cậu ấy thay ba trông chừng con!"
Cha Nhạc Viễn nói xong bèn đi ra ngoài.
Vương Nhị đi theo cha Nhạc Viễn đi đến cuối hành lang, nhìn thấy một người phụ nữ cũng tầm tuổi cha Nhạc Viễn đã đứng chờ ở đó, thấy Vương Thiên thì bà ấy khẽ gật đầu, có lẽ đây là mẹ Nhạc Viễn.
Vương Nhị vội vàng chào hỏi:
"Cháu chào cô!"
"Bạn học Vương Thiên này, cháu có biết vì sao chú gọi cháu ra ngoài không?"
Cha của Nhạc Viễn hỏi.
"Cháu cũng đoán được đại khái ạ."
Vương Nhị cũng không nói dối.
"Vậy thì cô chú không nhìn nhầm người rồi. Chú nói này Vương Thiên, ở nhà ga chú đã nhìn thấy cháu giúp người ta giải cổ độc, chú biết ngay cháu là người có bản lĩnh. Thằng Nhạc Viễn nhà cô chú ấy, vấn đề này của nó đã kéo dài suốt hơn mười tám năm nay rồi, cô chú đã lần khắp các loại đạo quán chùa miếu lớn lớn nhỏ nhỏ, tìm các loại đại sư nhưng đều không giải quyết được."
Cha Nhạc Viễn vừa nói vừa lắc đầu.
"Thế làm sao cô chú biết được?"
Bình thường mà nói, người bình thường không thể nào biết về loại chuyện này, bọn họ biết rõ còn chưa tính, lại còn một mực tìm người giải quyết con quỷ kia, nghe thế nào cũng thật khó tin.
"Thật sự không dám giấu cháu, ông cố của Nhạc Viễn trước khi qua đời đã gọi ba nó vào trước mặt, ghé vào tai ổng nói là nhìn thấy trên cổ Nhạc Viễn có một đứa trẻ giống Nhạc Viễn như đúc đang ngồi. Mặc dù lúc ấy cô chú không tin, nhưng qua nhiều năm rồi, thằng bé có tật ho khan mà chữa mãi không khỏi, ngay cả bác sĩ cũng không kiểm tra ra vấn đề. Hơn nữa, nó thường xuyên kêu đau cổ, làm cô chú không thể không tin. Về sau đã nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng đều không có hiệu quả."
Mẹ Nhạc Viễn nói.
"Con người trước khi chết, trong nháy mắt linh hồn còn chưa rời khỏi thân thể, quả thực có thể thông Âm Dương, khi đó đúng là có thể nhìn thấy quỷ hồn."
Vương Nhị khẽ gật đầu.
"Cho nên, sau khi đi bệnh viện khám chữa rất nhiều lần không có kết quả, cô chú đã tin tưởng lời nói của ông cố Nhạc Viễn. Sau đó cô chú đã tìm một vị đạo sĩ rất có danh vọng, ông ấy bảo chú, chỉ sợ con quỷ này muốn đợi Nhạc Viễn tắt thở là lập tức mượn xác nó để hoàn hồn."
Cha Nhạc Viễn nói dứt lời, nhìn ra phía sau, xác nhận Nhạc Viễn không theo ra đây mới nói tiếp:
"Về sau, cô chú đã nghe theo biện pháp của lão đạo sĩ đó, để thằng bé bắt đầu tập võ, theo lời lão đạo sĩ đó thì khi thể chất xương cốt được rèn luyện tốt, con quỷ kia sẽ khó mà nhập vào người nó."
"Thế cô chú có biết con quỷ kia từ đâu ra không?"
Lệ quỷ thường là kẻ có oán khí mà chết, cho nên hóa giải oán khí của nó thường sẽ có hiệu quả hơn so với diệt trừ nó.
"Ban đầu vốn dĩ cô chú cũng không biết. Nhưng về sau suy nghĩ cẩn thận lại thì chắc là thế này: Hồi cô mang bầu Nhạc Viễn, chắc là tầm ba tháng, lúc đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói đây là cặp song sinh. Về sau vẫn bình thường, nhưng vào tháng thứ bảy, khi cô đi kiểm tra lại thì chỉ còn một thai. Lúc ấy cô chú còn tưởng kết quả kiểm tra trước đó bị sai rồi. Về sau, bác sĩ bảo cô là có một trong hai phôi thai trong quá trình lớn lên đã nuốt chửng phôi thai còn lại, mặc dù lúc ấy cô chú rất đau lòng, nhưng nghĩ vẫn còn một thai, chung quy cũng không phải chuyện xấu, nào ngờ... Ôi..."
Nói đến đây, mẹ Nhạc Viễn thở dài một tiếng, còn Vương Nhị cũng đã biết được đại khái đầu đuôi mọi chuyện.
"Cháu muốn hỏi chú một câu, cháu tới ký túc xá này cũng là do chú sắp xếp ạ?"
"Đúng vậy, lúc chú ở nhà ga đã chứng kiến bản lĩnh của cháu, sau đó lại nhìn thấy giấy báo trúng tuyển trong ba lô của cháu, biết Nhạc Viễn với cháu học chung một trường, nên mới đặc biệt sắp xếp như vậy. Bạn học Vương Thiên à, chỉ cần cháu giúp nhà cô chú giải quyết xong vấn đề này, thì toàn bộ chi phí bốn năm đại học của cháu cô chú sẽ bao hết."