"Chú cứ đùa cháu, đây không phải vấn đề tiền nong. Với cả trước tiên, cháu phải biết cô chú muốn giải quyết thế nào đã."
Trước khi chết, Thím Mù đã dặn Vương Nhị mấy chữ rằng "trừ quỷ chớ làm quá tận", chính là dạy cho cậu hiểu rằng làm việc gì trên đời này cũng phải lưu ba phần đường lui, không thể làm quá tuyệt tình. Cho nên, trước khi làm chuyện này, cậu phải biết bọn họ muốn thế nào, nếu cách làm quá mức ác độc thì tất nhiên cậu không thể giúp bọn họ được.
"Dù thế nào, nó vẫn là con cô chú, nếu nó có thể buông tha Nhạc Viễn, ngoan ngoãn đi đầu thai chuyển thế, đương nhiên là tốt nhất."
Mẹ Nhạc Viễn nói.
"Oán niệm của con quỷ đó rất sâu, hơn nữa, thai nhi chưa ra đời đã chết trong bụng mẹ là không thể đầu thai chuyển kiếp. Nếu nó không chịu buông tha Nhạc Viễn thì sao ạ?”
Vương Nhị vẫn muốn thử hai người họ một lần.
"Vậy thì nhờ bạn Vương Thiên thay cô chú nghĩ cách, nó muốn thế nào cũng được, cho dù nó có muốn tính mạng của hai vợ chồng già là cô chú đây. Chỉ cần nó có thể buông tha cho thằng Viễn, để nó an bình sống hết cuộc đời này thì cô chú bằng lòng chuộc tội thay nó, bằng lòng xuống âm gian với nó."
Bất ngờ là cha Nhạc Viễn đã cho cậu một câu trả lời tương đối khẳng định, mẹ Nhạc Viễn nghe được cũng khẽ gật đầu.
"Được, vậy để cháu thử xem sao. Sau khi cháu đi vào, làm phiền cô chú hãy gọi Nhạc Viễn và những bạn khác ra ngoài. Sau đó, hai cô chú ở lại, còn những chuyện khác cứ để cháu giải quyết."
Vương Nhị nói.
"Được được được, cô chú nghe cháu hết!"
Vương Nhị đi đến cửa kí túc xá, cắn rách ngón trỏ phải, sau đó dùng máu trên tay lăng không vẽ một lá bùa Trấn Quỷ lên cửa phòng ký túc xá rồi mới bước vào phòng.
Tiếp theo, cha mẹ Nhạc Viễn cũng đi vào, cha Nhạc Viễn nói với cậu ta:
"Nhạc Viễn, ba thấy phòng các con không có đồ ăn vặt gì cả, ba cho con tiền này, con cùng các bạn đi siêu thị mua ít đồ về, lúc nào đói thì ăn, xem như ba mời mấy đứa."
"Ôi, là thật hay giả thế ạ, tự nhiên ba lại tốt bụng vậy?"
Trên mặt Nhạc Viễn tràn đầy vẻ không thể tin tưởng.
Cha Nhạc Viễn không thèm để ý đến cậu ta, lấy trong ví tiền ra mấy tờ 100 đồng:
"Mau đi đi, mua nhiều nhiều vào."
"A, thật là khác bọt, hôm nay là ngày gì vậy ta?"
Nhạc Viễn nhận được tiền rồi, mặt vẫn tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Cậu ta vừa nhìn cha mình từ đầu đến chân, vừa đứng bật dậy nói với mấy người bạn cùng phòng của mình:
"Đi thôi nào, anh em, hôm nay tớ đãi!"
"Chuyện tốt này, tớ chắc chắn không bỏ lỡ đâu, cháu cảm ơn chú ạ!"
Cảnh Trung lập tức hưởng ứng. Quách Vũ cũng không chối từ, cậu ta đứng dậy và nói:
"Những lúc thế này, chắc chắn cần một người có cả chiều cao và sải tay dài vô cùng vượt trội như tớ đây!"
"Chuẩn đét, chính là cần người như cậu đó!"
Nhạc Viễn đáp lời Quách Vũ, sau đó quay sang hỏi Vương Nhị:
"Vương Thiên, cậu không đi à?"
"À, tớ còn có mấy việc, các cậu cứ đi trước đi, một lát nữa tớ sẽ đi tìm các cậu. Vừa mới tới, đồ đạc hành lý còn chưa sắp xếp xong đây này."
Vương Nhị tìm đại một cái cớ.
"Được rồi, bọn tớ đợi cậu ở siêu thị nhé!"
Dứt lời, ba người cùng nhau bước ra khỏi phòng ký túc xá. Ngay khi Nhạc Viễn bước ra cửa, bùa Trấn Quỷ kia đã đánh văng con quỷ trên cổ cậu ta xuống.
"Á!"
Nhạc Viễn đột nhiên cảm thấy cổ mình bị thứ gì giật một cái.
"Sao thế?"
Cảnh Trung ở bên cạnh hỏi thăm.
Nhạc Viễn hắng giọng một cái, vặn vẹo cổ:
"Không sao, ô, cổ tớ đột nhiên thoải mái hẳn này. Uầy, từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ nhẹ nhàng như vậy luôn, đi nào đi nào, đi siêu thị nào!"
Con quỷ kia đã bị giữ lại, cổ cậu ta đương nhiên là phải dễ chịu hơn hẳn rồi. Thế là Nhạc Viễn vui vẻ, sung sướng, tung ta tung tăng chạy ra khỏi ký túc xá.
Sau khi quỷ hồn của anh em sinh đôi với Nhạc Viễn bị bùa Trấn Quỷ giữ lại thì vô cùng tức tối, nó mãnh liệt xông về phía ban công, muốn từ phía đó thoát ra ngoài. Nhưng nó lại phát hiện Vương Nhị đã đứng sẵn ở đó, con mèo đen kia thì đứng trên vai Vương Nhị, cả bộ lông màu đen xù hết lên, một mực gầm gào hướng về phía nó.
Nó bị hù dọa, thoáng cái đã không dám nhúc nhích. Dân gian vẫn có truyền thuyết rằng huyền miêu ăn quỷ, xem ra là sự thật. Quỷ thấy huyền miêu đa phần đều sẽ sợ hãi.
"A Huyền, ở yên đây trông chừng nhé, đừng để nó đi qua."
Vương Nhị dặn dò A Huyền một câu, A Huyền cũng kêu một tiếng đáp lời rồi nhảy lên cửa ra ban công, ngồi xuống. Sau đó, mắt nó nhìn chằm chằm vào con quỷ kia.
Vương Nhị lấy trong ba lô ra một xấp giấy vàng, rút ra hai tờ, dùng chu sa vẽ hai lá bùa, lại lấy ra một cái bát, rót nước lọc vào đó.
Sau đó, cậu lại lấy trong ba lô ra một cành đào có lá bỏ vào bát, rồi cầm lá bùa kia lên, chân đạp bước nhỏ, tay bấm đạo chỉ:
"Cầu thỉnh ngũ quỷ đàn hạ tới trợ thân, cành đào lá đào hóa Âm Dương, nước trong nước phép mở pháp giới, nhìn thấu Âm Dương tất hiện hình, hỏa cấp thần binh mau tuân lệnh!"
Niệm xong, tay phải vận khí một cái, lá bùa trên tay tự động cháy lên. Vương Nhị lập tức bỏ lá bùa kia vào trong bát, sau khi lá bùa tan hết mới đi đến trước mặt cha mẹ Nhạc Viễn, bôi lên hai mắt của bọn họ.
"Mở!"
"Cô chú, bây giờ cô chú có thể nhìn thấy nó rồi. Có chuyện gì, mọi người cứ trò chuyện trước đã, cháu với A Huyền ra coi ban công."
Vương Nhị nói xong bèn gọi A Huyền cùng ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa ban công lại, sau đó cùng A Huyền ngồi đưa lưng về phía cửa, nhìn ra bên ngoài ban công.
Trong phòng ký túc xá, cha mẹ của Nhạc Viễn đã có thể nhìn thấy một đứa con trai khác của bọn họ. Nó trông rất giống Nhạc Viễn, nhưng không được cao lớn như thằng bé mà gầy tong teo, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt trũng sâu, biểu cảm giận dữ.
"Con ơi, con thực sự là đứa con trai còn chưa ra đời của mẹ rồi!"
Mẹ của Nhạc Viễn vừa nhìn thấy quỷ hồn kia, lập tức lệ rơi đầy mặt. Nhìn đứa bé trông giống Nhạc Viễn như đúc, cuối cùng lại chết non, trong lúc nhất thời bà ấy không biết phải dùng tâm trạng nào để đối mặt với nó.
"Con trai? Hừ, đừng nói dễ nghe thế, con của các người chỉ có một, chính là Nhạc Viễn, tôi chỉ là một cô hồn dã quỷ mà các người chưa từng gặp qua, khả năng đến sự tồn tại của tôi các người cũng không biết mà thôi."
Trên mặt con quỷ kia ngập tràn lệ khí, hoàn toàn không có chút nhân khí nào, loại quỷ này không dễ bị thuyết phục như vậy.
"Không, không phải như vậy. Từ khi mẹ biết trong bụng mẹ là cặp song sinh, mẹ và ba con đều rất vui mừng. Ba mẹ còn nghĩ sẵn tên cho các con rồi, tên con là Nhạc Tiến, nó là Nhạc Viễn. Ba mẹ chưa từng nghĩ đến việc làm chuyện có lỗi với đứa nào. Chỉ là ba mẹ không ngờ, con lại đột nhiên không còn nữa."
Mẹ Nhạc Viễn chậm rãi đến gần đứa bé kia, muốn đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của nó.
Con quỷ tên là Nhạc Tiến này lùi về sau hai bước, trên mặt lộ ra từng luồng khí đen, diện mạo cũng trở nên dữ tợn. Nó nhìn về phía mẹ mình gào rú một tiếng, dọa cho bà ấy lùi về sau mấy bước.
"A a a a, ha ha ha ha, trên đời này lại có người mẹ nào sẽ sợ hãi con trai của mình sao?"
Khi nó thốt ra lời này, mẹ của Nhạc Viễn lập tức cảm thấy vừa rồi mình đã thất thố, lập tức đứng lại:
"Không phải, không phải mẹ sợ con, là mẹ..."
Mẹ Nhạc Viễn khựng lại, không biết phải trả lời đứa bé trước mặt mình – cũng là đứa con trai cho tới giờ bà chưa từng gặp mặt một lần này như thế nào. Bởi vì vừa rồi thực sự là bà đã sợ hãi, bà cảm thấy vừa rồi mình thực sự không xứng được gọi là mẹ.
"Đã nhiều năm như vậy, các người tìm đủ loại chùa miếu, đạo quán nổi danh không phải là vì đối phó tôi à? Bây giờ đã nhìn thấy tôi rồi, lẽ nào không muốn ra tay với tôi sao?"
Nhạc Tiến thu lại vẻ mặt vừa rồi, nhìn cha mẹ nó và hỏi.
"Con à, ba mẹ không muốn đối phó với con, ba mẹ chỉ muốn để anh trai con sống yên ổn hết cuộc đời này thôi."
Cha Nhạc Viễn lên tiếng.
"Tôi mới là anh trai!!" Nhạc Tiến đột nhiên quát lớn.
"Được được, con mới là anh trai. Nhưng mà trong chuyện này em trai con cũng không sai. Thậm chí nó còn không biết đến sự hiện hữu của con. Nếu nói thực sự là ai sai, thì đó chính là kẻ làm cha làm mẹ như ba mẹ sai rồi. Ba mẹ đã không bảo vệ con cho thật tốt, để con phải chịu nhiều khổ sở như vậy. Nếu con muốn trút giận thì cứ trút lên người ba mẹ đi. Buông tha cho em trai con đi, nhiều năm qua con đã chịu bao nhiêu khổ sở, hãy để ba mẹ sang bên đó trả lại cho con!"
Những lời này của cha Nhạc Viễn quả thực cảm động lòng người. Tình yêu lớn nhất trên thế gian này không gì vượt qua được tình yêu của cha mẹ dành cho con cái. Chỉ có điều, nỗi oán hận của Nhạc Tiến đã chất chứa quá lâu, một chốc một lát không thể tiêu tan. Vừa nghe thấy ba mẹ mình nói thế, Nhạc Tiến đột nhiên phát cuồng dữ dội, móng tay dài ra hơn một tấc, bờ môi đen sì, hai con ngươi đỏ sọc như máu. Thân hình nó đột nhiên lóe lên, sau đó hai tay vươn ra bóp chặt lấy cổ của ba mẹ nó, rồi ép hai người họ lên tường.
"Được, các người đã bảo muốn sang bên đó cùng với tôi, vậy tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện của các người. Mười tám năm rồi, trọn vẹn mười tám năm. Mười tám năm qua, toàn bộ ấm ức mà tôi phải chịu, hôm nay đều sẽ trả hết lên thân hai người!"