Mèo Đen

Chương 7: Gỡ bỏ khúc mắc



Trong kí túc xá, Nhạc Tiến lệ khí cuồn cuộn mãnh liệt, sau khi ấn chặt cha mẹ mình lên tường, nó còn muốn lấy mạng tính mạng bọn họ.

"Meow~~~"

Dường như A Huyền cảm nhận được sự khác thường ở trong phòng, hướng về phía Vương Nhị kêu một tiếng.

"Không sao đâu, không cần can thiệp. Tao tính qua rồi, dương thọ của hai người họ vẫn còn dài lắm. Đây là một đôi uyên ương thiện tâm trường thọ, ngày hôm nay không phải mệnh kiếp của họ đâu."

A Huyền nghe thấy thế thì quay đầu lại nhìn vào trong phòng một cái, sau đó lại chạy tới cọ vào người Vương Nhị.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần của mẹ Nhạc Viễn trượt ra rồi rơi xuống đất, màn hình sáng lên. Hình nền màn hình khóa là hai cái tên Nhạc Tiến và Nhạc Viễn, bên dưới là hai bộ quần áo trẻ em.

Quỷ hồn Nhạc Tiến cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức sững sờ. Tay nó chậm rãi buông ra, cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào hai cái tên và hai bộ quần áo nhỏ xinh trên màn hình khóa của điện thoại.

"Hai bộ quần áo này vẫn còn được treo trong tủ quần áo. Năm đó, sau khi biết mình mang thai đôi, mẹ với ba con đều rất vui mừng, đã ngay lập tức đi mua hai bộ quần áo giống hệt nhau này. Nhưng cuối cùng chỉ có em trai con được sinh ra, nên hai bộ quần áo này ba mẹ vẫn không lấy ra dùng. Nhưng ba mẹ chưa từng quên con."

Mẹ Nhạc Viễn nhận ra được sự biến hóa của Nhạc Tiến, hiểu khúc mắc trong lòng nó đã chậm rãi cởi bỏ rồi.

"Đúng vậy, ba và mẹ con chưa từng quên con. Ba mẹ đi tìm những đại sư kia không phải là để đối phó con, mà là muốn con bớt phải chịu khổ sở, mau chóng đi đầu thai. Kiếp sau lại đầu thai vào nhà tốt, không phải chịu nỗi khổ này nữa. Ba mẹ làm như vậy cũng chỉ là muốn nói cho con biết, con không phải cô hồn dã quỷ, con có nhà, có ba có mẹ."

Những lời này của cha Nhạc Viễn, đã hoàn toàn chạm tới nội tâm Nhạc Tiến. Khuôn mặt nó dần dần biến trở về như ban đầu, ánh mắt càng thêm trong suốt hơn trước, trên mặt cũng không còn lệ khí như vừa nãy, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hai người.

"Các người thực sự nghĩ thế ư?"

"Thật mà, con ơi, dưới gầm trời này, nào có người làm cha làm mẹ nào không thương con mình. Dù ba mẹ có phải vứt bỏ cái mạng này, cũng hi vọng các con sống thật tốt."

"Đáng tiếc, tất cả đều đã muộn rồi. Tôi còn chưa ra đời đã chết non, mãi mãi cũng chỉ là cô hồn dã quỷ, phải lang thang khắp nơi, đừng nói là đầu thai, ngay cả Âm tào địa phủ cũng sẽ không tha cho tôi."

Nhạc Tiến nói rồi cúi đầu, thở dài.

"Đến thời điểm này thì cần tao xuất hiện rồi!"

Vương Nhị đứng dậy bước vào phòng, A Huyền đứng trên đầu vai cậu. Khác với lúc trước, A Huyền gặp Nhạc Tiến lại không hù dọa nó nữa.

"Bạn Vương Thiên, cháu có cách giúp Tiến nhi à?"

Cha của Nhạc Viễn lập tức cảm thấy chuyện này có bước ngoặt.

"Sau khi cô chú về, hãy lập cho nó một bài vị. Mỗi ngày sáng, trưa, tối thắp ba nén nhang, không được gián đoạn. Cứ thờ cúng ba năm, quỷ sai dưới Địa phủ sẽ ngầm thừa nhận nó có nhà, không xem nó là cô hồn dã quỷ nữa. Đến lúc ấy, nó sẽ có thể đầu thai chuyển thế, một lần nữa làm người."

"Thật vậy chăng? Thế thì tốt quá, Tiến nhi, may quá rồi, thế thì con sẽ không phải chịu những tội tình này nữa."

"Nhưng mà, tôi phải làm sao để trở về?"

Nhạc Tiến nghe thấy có biện pháp thì vô cùng vui mừng. Nhưng vấn đề là lúc trước nó một mực dính lấy Nhạc Viễn. Dù bây giờ nhận hương khói từ trong nhà thờ phụng là có thể trở về, nó cũng không thể bám vào người cha mẹ mình.

"Chuyện đấy thì giờ tôi đang chuẩn bị đây!"

Vương Nhị ở một bên đã bắt đầu bận rộn. Cậu lấy bút, chấm đẫm chu sa, vẽ một lá bùa lên giấy, miệng còn không ngừng lẩm bẩm:

"Ngũ quỷ đàn hạ trợ thân ta, tay nâng chiêng đồng khóa ba hồn bảy vía Nhạc Tiến về quê nhà, hỏa cấp tuân lệnh!"

Miệng vừa niệm xong, lá bùa này cũng vẽ xong. Vừa vẽ bùa và niệm chú xong thì Nhạc Tiến cũng đột nhiên biến mất.

"A, bạn Vương Thiên, Tiến nhi đâu rồi?"

Ba mẹ Nhạc Viễn hoảng hốt kêu lên.

"Đừng sợ, cô chú cầm lấy lá bùa này. Sau khi về nhà, lập xong bài vị cho nó, sau đó dán lá bùa này vào phía sau bài vị của nó rồi đốt. Về sau, hồn phách của nó sẽ trở về trong bài vị kia, ngày ngày nhận hương hỏa của cô chú."

Dứt lời, Vương Nhị dùng hai tay đưa lá bùa kia ra.

Cha Nhạc Viễn nghe xong, lập tức đưa hai tay ra, vội vàng nhận lấy, miệng cũng liên tục nói cảm ơn.

"Cô chú đừng quá khách khí. Thực ra tất cả những chuyện này đều do số mệnh sắp đặt từ trước. Số mệnh đã sắp đặt cô chú sẽ gặp được cháu. Số mệnh cũng sắp đặt trước cháu sẽ giúp cô chú lần này. Đây đều là duyên phận, đều là thiện duyên của hai cô chú. Cô chú bình thường làm nhiều việc thiện, ắt sẽ nhận được phúc báo to lớn."

Vương Nhị vừa dứt lời, bọn Nhạc Viễn cũng đã quay về.

"Ê, Vương Thiên, bọn tớ chờ cậu mãi mà cậu không tới. Cậu muốn ăn gì bọn tớ cũng không biết, nên tự chọn mấy thứ mang về này."

Nhạc Viễn vừa bước vào cửa đã nói với Vương Nhị.

"Không sao đâu, tớ không kén ăn."

Vương Nhị trả lời.

"Đây là mùi gì ấy nhỉ?"

Mũi lão Cảnh rất thính, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi giấy vàng bị đốt cháy.

"À, không có gì đâu. Vừa rồi tớ chơi bật lửa, không cẩn thận làm cháy giấy."

Vương Nhị vội vàng kiếm cớ lấp liếm.

"Ở trong ký túc xá đừng chơi lửa, dễ xảy ra vấn đề lắm."

Lão Cảnh nhắc nhở Vương Nhị một câu.

"Không chơi nữa, từ giờ sẽ không chơi nữa."

Vương Nhị liên tục gật đầu.

"Ba, mẹ, hai người làm sao thế? Sao mắt lại đỏ vậy?"

Nhạc Viễn thấy mắt ba mẹ cậu đều hơi ửng đỏ.

"Không có gì, nói đến thì cũng trùng hợp thật. Có một năm, mẹ với ba con đi Thiểm Tây, bị lạc đường trong núi. Lúc ấy đã được người ta cứu, không ngờ bạn học Vương Thiên này lại chính là con trai của ân nhân nhà chúng ta. Cho nên vừa rồi, ba con mới gọi cậu ấy ra hỏi thăm một lát."

Mẹ Nhạc Viễn thật là biết bịa chuyện mà! (đây là ý nghĩ trong lòng Vương Nhị lúc ấy, không phải đang mắng người!)

"Thật thế ạ? Trùng hợp thật đấy, lại còn ở cùng phòng kí túc xa với con. Tốt quá, về sau cậu chính là anh em của tớ rồi!"

Nhạc Viễn vỗ vai Vương Nhị:

"Tớ vẫn luôn muốn có một người anh trai."

Khi Nhạc Viễn thốt ra lời này, cha mẹ cậu ta cũng thấy tim như thắt lại. Chẳng qua, vẫn còn may mắn, bây giờ đã giải quyết xong mọi vấn đề rồi.

"Đúng rồi, cổ họng con thế nào rồi, còn ho khan không? Còn đau nữa không?"

Mẹ Nhạc Viễn lên tiếng hỏi.

"Nhắc tới cũng kỳ lạ, lúc vừa ra khỏi phòng thì bị nghẹn một cái, giờ rõ ràng lại khỏi rồi. Trước giờ con chưa từng nhẹ nhàng như vậy luôn."

Nhạc Viễn cũng nghĩ không ra.

"Khỏi là tốt rồi. Mà thôi, ba mẹ phải về đây, con ở trường học phải ngoan đó, chăm chỉ học hành cho giỏi, chịu khó làm bài tập. Với cả phải sống hòa đồng với các bạn họ, đặc biệt là bạn Vương Thiên. Phải trợ giúp lẫn nhau đó, nhớ chưa?"

Cha Nhạc Viễn dạy dỗ cậu ta một tràng.

"Vâng, vâng, con biết rồi mà ba!!"

Nhạc Viễn liên tục gật đầu.

Mọi chuyện đã giải quyết xong, cha của Nhạc Viễn cũng vô cùng vui mừng, trước khi về còn đi tới trước mặt Vương Thiên, luôn miệng cảm tạ khiến Nhạc Viễn vốn không biết sự thật lại càng chẳng hiểu ra sao.

Vấn đề của Nhạc Viễn đã được xử lý, về sau chính là một loạt vấn đề sau khi nhập học. Phải làm quen với bạn mới, gặp thầy cô mới, lần đầu tiên tới thành phố lớn, lần đầu bước vào đại học, trong lòng Vương Nhị vẫn hơi thấp thỏm. Chẳng qua, nhờ có Nhạc Viễn cùng lớp cùng khoa với cậu, thằng nhóc này rất hồn nhiên hướng ngoại, chỉ chốc lát đã quen được rất nhiều bạn trong lớp. Nhờ có sự giúp đỡ của cậu ta, Vương Nhị cũng hòa nhập vào tập thể một cách khá thuận lợi.

Lại sau nữa chính là tiết học đầu tiên của đời sinh viên: giáo dục quốc phòng.

Thời gian học giáo dục quốc phòng là một tháng. Hôm nay, tất cả mọi người đều được sắp xếp vào thao trường, làm quen với sĩ quan huấn luyện, sau đó chính thức bước vào huấn luyện quân sự.

Vương Nhị và Nhạc Viễn được phân vào cùng một lớp, huấn luyện quân sự chung với nhau. Vương Nhị không cao lắm, đứng ở giữa hàng, mà Nhạc Viễn cao lớn nhất lớp đã thành người đứng đầu hàng.

Tất cả mọi người tập hợp xong, bắt đầu khóa huấn luyện quân sự thường quy, các loại đội hình đội ngũ, các loại bước đều nghiêm nghỉ, thực sự rất tra tấn người.

Chẳng qua, điều khiến Vương Nhị kinh ngạc là, ở trước mặt đội ngũ của cậu, sau lưng sĩ quan huấn luyện vẫn có một người đang ngồi. Người này vẫn luôn quan sát bọn họ huấn luyện, cũng không nhúc nhích, chỉ ngồi nhìn.

Vương Nhị hơi tò mò, sau khi ánh mắt cậu chạm vào ánh mắt người đó thì giật mình. Đó là một con quỷ, cậu tranh thủ thời gian nhìn lảng sang hướng khác, nhưng kết quả vẫn bị con quỷ kia để ý được. Con quỷ này thoạt trông giống một giảng viên, khoảng ba bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng, đeo kính, thấy Vương Nhị chú ý tới hắn thì thấy khá mới lạ, thoáng cái đã xuất hiện bên người Vương Nhị.

Sau đó, hắn ở trước mặt Vương Nhị hỏi đủ loại vấn đề, nói các loại đùa giỡn, lúc thì phùng mang trợn mắt, khi thi biến thành bộ dạng ác quỷ chỉ để chứng minh Vương Nhị có thể nhìn thấy mình.

Vương Nhị cũng giả vờ đủ kiểu để tỏ ra rằng mình không nhìn thấy, chuyện thế này cậu đã quen rồi.

Con quỷ kia cố gắng một lúc lâu nhưng không có hiệu quả, bèn ngồi luôn ở đó nhìn bọn họ huấn luyện quân sự. Một ngày huấn luyện chấm dứt, tất cả mọi người mệt như chó, nhưng trạng thái của Vương Nhị thì không tệ lắm. Trước khi quay về kí túc xá, cậu vào nhà vệ sinh một lần, hôm nay uống hơi nhiều nước.

Con người ta khi đang giải quyết nỗi buồn thì rất dễ lơ là thả lỏng. Vương Nhị nghe được bên cạnh có người hỏi một câu:

"Bạn ơi, có giấy không?"

Cậu thuận miệng đáp một tiếng:

"Không có."

Sau đó đột nhiên phản ứng kịp, tự tát cho mình một cái.

Con quỷ kia vui vẻ ra mặt, lập tức xông tới.