Mèo Đen

Chương 8: Oan hồn Trịnh Sĩ Bình



Con quỷ kia tiến lên, đứng trước mặt Vương Nhị nói:

"Quả nhiên cậu nhìn thấy tôi!!"

Vương Nhị giật thót, quay đầu nhìn về phía trong nhà vệ sinh:

"A, tôi nói là có giấy đấy. Lúc nãy là ai hỏi xin giấy thế? Này, có ai không?"

Sau đó, cậu lại giả bộ không hiểu gì, quay người ra khỏi nhà vệ sinh.

"Cậu đừng giả vờ, tôi biết cậu nhìn thấy tôi!!"

Con quỷ kia một mực đi theo Vương Nhị, còn cố tình ngáng chân cậu một cái. Vương Nhị không còn cách nào, chỉ có thể căng da đầu nhận thua, ngã sấp mặt chọc cho người khác cười ha ha.

Vương Nhị đỏ mặt tiếp tục chạy về hướng ký túc xá, cậu muốn tranh thủ thời gian về phòng mình. Khi vào ký túc xá rồi, con quỷ đó sẽ không dám đi theo nữa, bởi vì trong đó có một tên sát tinh.

Thấy con quỷ này lại định ra tay với mình, Vương Nhị càng thêm rảo bước, cắm đầu cắm cổ lao vào ký túc xá. Con quỷ kia cứ đuổi theo sau, vừa đuổi vừa kêu:

"Cậu đừng giả vờ, tôi biết cậu nhìn thấy tôi, cậu đừng có chạy, tôi có việc muốn cầu xin sự trợ giúp của cậu mà!"

Con quỷ này vừa kêu vừa đuổi theo vào ký túc xá, sau đó, hắn nhìn thấy tên sát tinh kia. Hai mắt A Huyền nhìn chằm chằm cửa ra vào, đột nhiên lông toàn thân xù dựng đứng, kêu gào về phía cổng vào:

"Khè!!!"

Con quỷ kia sợ quá quay đầu là chạy, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng.

"Vương Thiên, A Huyền lại làm sao vậy, sao tự nhiên lại nổi đóa rồi?"

Lão Cảnh hỏi.

"Con mèo đen này nha, còn có tên gọi là huyền miêu, là loài ăn quỷ trừ tà đấy. Vừa nãy nó kêu một tiếng như thế, chắc chắn là vì nhìn đến thứ không sạch sẽ!"

Vương Nhị còn chưa kịp trả lời, Nhạc Viễn đã trả lời thay cậu ta.

"Giữa ban ngày ban mặt thế này, cậu đừng có hù dọa người khác nha. Đây là trường học, không phải bệnh viện, ở đâu ra quỷ chứ?"

Lão Cảnh nghe vậy thì sợ nổi da gà.

"Thế là cậu không biết rồi. Nghe nói ở nước mình, có rất nhiều trường học trước đây đều là nghĩa địa. San bằng nghĩa địa xong mới xây trường đấy, phần mộ có chủ thì được đưa đi hỏa táng, sau đó an táng lần nữa. Còn những phần mộ vô chủ cuối cùng sẽ biến thành cô hồn dã quỷ bay khắp nơi trong trường. Ban đêm biết đâu lại có nữ quỷ nào lặng lẽ treo lên giường cậu đấy."

Nhạc Viễn cố tình kể chuyện hù dọa lão Cảnh, Vương Nhị nghe vậy thì vội vàng ngăn lại:

"Nhạc Viễn những lời này về sau tốt nhất đừng nói. Chuyện quỷ thần là không nói đùa được đâu. A Huyền không phải nhìn thấy quỷ, mà là tới một nơi mới, phải lập uy, mèo không phải chó, nó muốn làm chủ nhân mà, đang thị uy với các cậu đấy."

"Thì ra là thế, đồ Nhạc Viễn chó chết, còn dọa anh nữa đêm nay anh bò lên giường chú!"

Lão Cảnh bực bội mắng mỏ.

"Ồ, không ngờ bạn Vương Nhị của chúng ta còn tin chuyện quỷ thần đấy. Bảo sao trông cậu lúc nào cũng lẩn thà lẩn thẩn. Sao nào, kể cho bọn anh nghe chút, chú mày gặp được quỷ rồi à?"

Nhạc Viễn nghe được Vương Nhị nói vậy, cũng nổi hứng thú.

"Gặp rồi, lúc trước cổ họng cậu không khỏe, chính là vì trên cổ có cưỡi một con quỷ, tôi đã giúp cậu giải quyết, nên bây giờ cậu khỏi rồi."

Vương Nhị nói rất thật lòng, nhưng con người chính là như thế, bạn càng nói thật, hắn càng không tin. Mà nếu bạn càng lén lút bí hiểm lừa gạt hắn, hắn càng tin sái cổ.

"Nói hươu nói vượn, cổ họng tớ khỏi là nhờ thuốc ba tớ mang về đấy, cậu đừng có nguyền rủa tớ nhé!"

Nhạc Viễn cũng mắng Vương Nhị.

"Đúng rồi, Vương Thiên, sao A Huyền lại thông minh thế. Lúc tớ về phòng còn phát hiện nó đang tự đi vệ sinh trong WC, khó trách cậu không cần mua cát mèo."

Lão Cảnh đột nhiên lên tiếng.

"Đúng vậy, hồi ở nhà đã dạy rồi, ngoài việc nó không biết nói ra, cái gì cũng biết."

Vương Nhị đáp.

"Thật hay giả thế, cậu bảo nó nhào lộn một vòng thử xem!"

Nhạc Viễn cũng thấy hứng thú.

"A Huyền, Nhạc Viễn bảo mày biểu diễn nhào lộn cho cậu ta xem đó."

A Huyền nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Nhạc Viễn, sau đó lại "khè!" một tiếng.

"Ối, ối, em sai rồi đại ca mèo, em sai rồi!"

Nhạc Viễn thấy vậy, lập tức chịu thua:

"Vãi chưởng, thần mèo à, còn có thể nghe hiểu tiếng người, về sau ngài chính là đại ca mèo của em rồi!!"

A Huyền đã sống ba mươi mấy năm rồi, tính theo tuổi của người hẳn là hơn trăm tuổi, theo Vương Nhị, A Huyền bây giờ không phải đã thành tinh thì chính là thông thần, nghe hiểu tiếng người có gì lạ đâu.

Bởi vì có A Huyền, con quỷ kia không dám đến ký túc xá nữa. Đêm nay vẫn còn an ổn, ngày hôm sau lại tiếp tục huấn luyện quân sự, con quỷ kia cũng không còn xuất hiện nữa. Trong lòng Vương Nhị thầm nghĩ, có thể là vì hôm qua bị A Huyền dọa đến không dám xuất hiện, bèn không để ý nhiều.

Buổi sáng Nhạc Viễn nằng nặc bắt cậu uống hết hộp sữa mà cậu ta mới mua, không từ chối được nên cậu chỉ có thể uống một hộp. Kết quả, mới huấn luyện quân sự được nửa buổi, cảm giác buồn tiểu dâng lên, Vương Nhị đành phải báo cáo xin đi WC giữa chừng.

Mới vừa đi tới cửa nhà vệ sinh, cậu thấy thấy con quỷ kia. Lúc này hắn không ngáng chân cũng không hù dọa cậu nữa, chỉ quỳ gối ở trước cửa nhà vệ sinh, trên đầu buộc một mảnh vải trắng, bên trên viết một chữ "Oan".

Vương Nhị vẫn làm như không nhìn thấy, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Vừa bắt đầu giải quyết nỗi buồn, con quỷ kia đã quỳ tiến vào:

"Bạn học à, tôi biết cậu nhìn thấy tôi, tôi đã ở đây sắp hai mươi năm rồi, hai mươi năm qua, hài cốt của tôi không ai biết đến, oan khuất của tôi không người khiếu nại, người nhà tôi đã báo án mất tích bao nhiêu lần gì tôi, kết quả cũng chỉ bị xếp vào danh sách người mất tích."

Vương Nhị hiểu, con quỷ này cũng là một con quỷ số khổ, cậu xoay người đi kiểm tra từng buồng vệ sinh một, sau khi xác nhận không có ai mới quay sang nhìn con quỷ kia:

"Anh cũng biết người và quỷ khác đường, anh làm vậy sẽ hại chết người đấy."

"Tôi biết, nhưng tôi không còn cách nào cả, hai mươi năm rồi, cuối cùng tôi đã gặp được một người có thể nhìn thấy tôi. Nỗi oan khuất mà tôi và người nhà tôi phải chịu suốt hai mươi năm qua, cuối cùng cũng có người bày tỏ giúp rồi."

Con quỷ kia nước mắt nước mũi giàn dụa, Vương Nhị cuối cùng cũng mềm lòng:

"Kể lại nghe xem nào, là chuyện gì?"

"Chuyện này phải bắt đầu kể từ hai mươi năm trước..."

Sau đó, con quỷ kia kể cho cậu nghe chuyện đã xảy ra vào hai mươi năm trước.

Hắn tên là Trịnh Sĩ Bình, hai mươi năm trước, hắn là một giảng viên trong trường này. Năm ấy, trường học tu sửa lại thao trường, hắn phát hiện có uẩn khúc trong việc kết toán công trình này: hiệu trưởng lúc bấy giờ đã cấu kết với nhà thầu, báo cáo sai khoản chi cho công trình, con số trên báo cáo tăng gần 200% so với chi phí thực tế. Thế là hắn đã viết thư nặc danh để tố cáo, nhưng không hiểu tại sao mọi chuyện bại lộ, bọn họ lại tra được lá thư nặc danh kia là hắn viết. Kết quả hắn bị sát hại, nhân lúc thao trường đang sửa chữa, bọn chúng đã chôn vùi thi thể hắn ở trong thao trường. Từ lúc bị chôn xuống dưới đó đến giờ đã là hai mươi năm.

"Hai mươi năm rồi, anh không muốn tìm bọn họ báo thù à?"

Vương Nhị hỏi Trịnh Sĩ Bình, cậu không tin đã nhiều năm như vậy, hắn ta không có một chút ý định báo thù nào. Nói thật, hắn là quỷ, trong tình huống không có điều kiện khác can thiệp, một con quỷ muốn giết người là rất đơn giản.

"Tôi đã từng nghĩ đến việc đi tìm hiệu trưởng lúc trước, đi tìm chủ thầu xây dựng, muốn giết chết bọn họ. Quãng thời gian ấy, gần như ngày nào cũng muốn báo thù. Nhưng đến một ngày, khi tôi về nhà thăm vợ và con gái mình, tôi thay đổi ý định rồi. Năm ấy, tôi là nguồn thu nhập duy nhất của gia đình. Tôi đi rồi, vợ con cũng đói. Mặc dù hai mươi năm trôi qua rồi, con gái tôi đã lấy chồng, cũng có con rồi. Nhưng từ đầu chí cuối tôi đều cảm thấy, hẳn là mình phải để lại cho bọn họ một chút gì."

Vương Nhị nhìn Trịnh Sĩ Bình, tự nhiên không biết phải trả lời hắn thế nào. Hắn không phải ác quỷ, chỉ là trong lòng còn một sợi oán niệm, một tia bận lòng mà đã khiến hắn lưu lại thế gian này trọn vẹn hai mươi năm ròng rã.

"Anh muốn tôi thay anh làm gì?"

Vương Nhị hỏi hắn.

Đúng lúc này, có người bước vào nhà WC. Vương Nhị chỉ làm bộ như không có việc gì, cũng đi vào nhà vệ sinh, tiến vào một buồng đóng cửa lại, một mực chờ đến khi người đó đi rồi mới ra ngoài.

"Tôi muốn cậu giúp tôi báo cảnh sát, để cảnh sát đến kiểm tra, để chính phủ đưa những kẻ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật ra trước công lý. Đến lúc ấy, trường chắc chắn sẽ bồi thường cho vợ tôi một khoản. Như vậy thì nửa đời sau của cô ấy đã có dựa vào."

Trịnh Sĩ Bình nhìn Vương Nhị với vẻ mặt chân thành.

"Anh mất tích hai mươi năm năm, người nhà anh không báo cảnh sát à?"

Vương Nhị tin rằng người nhà hắn chắc chắn đã từng báo cảnh sát, nhưng vì sao lúc ấy không điều tra ra được?

"Lúc ấy, hiệu trưởng trường này thời bấy giờ rất có sức ảnh hưởng ở vùng này. Lão đã dùng quan hệ ngăn cản cảnh sát phá án, cuối cùng đóng đinh tôi vào án mất tích."

Trịnh Sĩ Bình trả lời.

Thú thực, Vương Nhị rất muốn giúp hắn, nhưng giúp như thế nào cũng là một vấn đề. Cậu không thể đi thẳng tới cục cảnh sát nói "dưới thao trường của trường chúng cháu có một thi thể". Đừng nói người ta sẽ không tin, dù người ta tin, người ta lại hỏi làm sao cậu biết, thì thử hỏi Vương Nhị phải trả lời ra sao? Người chết báo mộng à? Cẩn thận kẻo bị cảnh sát đưa vào viện tâm thần!

"Tôi có thể giúp anh, nhưng anh phải cho tôi thời gian, tôi phải về suy nghĩ thật kỹ, làm thế nào mới có thể để cảnh sát tìm được thi thể của anh một cách thật tự nhiên. Đúng rồi, thi thể của anh ở đâu vậy?"

"Chỗ gốc cây mà các cậu vẫn ngồi hóng mát lúc huấn luyện quân sự, mé bên cành lá tươi tốt ấy, sâu xuống ba thước rưỡi (khoảng 1.05 mét)!!!"

Trịnh Sĩ Bình trả lời.

Vương Nhị khẽ gật đầu:

"Được rồi, vậy anh cũng đừng quấn lấy tôi nữa, để tôi nghĩ cách đã."

"Vậy khoảng bao giờ thì cậu..."

"Nếu tôi đã nhận lời thì tất nhiên sẽ giúp anh. Chuyện thế này dù sao tôi cũng phải nghĩ cách. Chẳng lẽ anh muốn tôi trực tiếp đi tìm cảnh sát, bảo họ rằng trong thao trường có thi thể à? Người ta hỏi làm sao tôi biết thì tôi phải trả lời thế nào? Là anh báo mộng cho tôi à?"

Vương Nhị trả lời xong bèn xoay người bước ra khỏi nhà vệ sinh, đi được một nửa lại quay dầu:

"Với cả anh đừng tới ký túc xá của tôi, con mèo kia của tôi không phải mèo bình thường đâu, thông thần rồi, ăn quỷ đấy!"

Vương Nhị vừa nói thế, Trịnh Sĩ Bình lập tức nghĩ tới con mèo đen kia, liên tục gật đầu.

Lúc này, lại có một người vào đi vệ sinh, thấy Vương Nhị hướng vào trong nói chuyện, nhưng khi tiến vào phát hiện không có người thì đứng yên sửng sốt hồi lâu. Sau đó người này không dám đi vệ sinh nữa, hốt hoảng chạy ra ngoài.