Vào ngày công bố kết quả thi thử của lớp sáu, nhà trường thông báo họp phụ huynh.
Sau buổi họp, giáo viên giữ tôi lại.
Cô ấy khen ngợi:
"Tạ Phán Phán đúng là một đứa trẻ xuất sắc, bình thường đã rất chăm chỉ, lần thi thử này lại càng nổi bật. Bây giờ ngay cả trường Cửu Trung cũng muốn nhận em ấy vào học không cần thi tuyển."
Tôi sững người.
Cửu Trung là trường dân lập số một. Nếu vào được trường này, chẳng khác nào đã đặt một chân vào đại học 985.
Cô giáo nói tiếp:
"Nhưng nghe nói cũng có mấy trường công lập muốn tranh giành Phán Phán, nên Cửu Trung đã ngỏ ý rằng nếu gia đình có yêu cầu gì, cứ nói thẳng, họ sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng."
Dù vui mừng, tôi vẫn tôn trọng ý kiến của Phán Phán.
Tôi cảm ơn cô giáo rồi nói sẽ suy nghĩ thêm, sau đó rời đi.
Đi ngang qua khu lớp dưới, tôi nghe thấy tiếng mắng mỏ vọng ra.
Một giáo viên đang trách móc phụ huynh:
"Thành tích của Trần Đào Thiên đã kém lại còn tụ tập hội nhóm suốt ngày chơi với đám anh chị lớp trên, chuyên đi thu 'phí bảo kê' từ học sinh nhỏ tuổi. Bây giờ cả lớp đều yêu cầu chuyển lớp cho em ấy, chúng tôi chỉ có thể ra sức khuyên nhủ nhưng với tư cách phụ huynh, anh chị cũng nên quản lý chặt hơn đi!"
Trần Vĩ bị mắng đến đỏ bừng mặt.
Bên cạnh, Vương Hiểu Lệ không ngừng cúi đầu xin lỗi giáo viên, rồi túm tai con trai định đánh.
Nhưng thằng bé vùng vằng thoát ra, gào lên:
"Cũng tại hai người làm bậy bên ngoài, bây giờ ai mà chẳng biết tiếng xấu của hai người? Bạn học toàn cười nhạo con, con không muốn ở trường này thêm một giây nào nữa!"
Nói xong, nó đẩy Vương Hiểu Lệ ra, lao thẳng ra cổng trường.
Trần Vĩ muốn đuổi theo, nhưng bị Vương Hiểu Lệ túm lấy cổ áo.
Cô ta như hóa điên, gào lên:
"Lúc nãy anh nhìn ai thế! Anh nhìn thấy cô ta có phải không? Sao anh lại nhìn cô ta! Anh hối hận rồi đúng không?"
Trần Vĩ đỏ bừng mặt, hất mạnh cô ta ra:
"Cô lại phát điên cái gì nữa vậy? Có gì thì về nhà rồi nói!"
"Không thể về nhà nói!" Vương Hiểu Lệ gào lên, rồi "bốp bốp" tát thẳng vào mặt hắn hai cái.
Giáo viên đứng bên cạnh do dự một lúc, định khuyên can nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu, quay người vào lớp học.
Về đến nhà, Phán Phán vẫn đang làm bài tập.
Tôi kể cho con nghe chuyện của Cửu Trung, con gật đầu nhưng có vẻ không mấy hứng thú.
Lúc này, điện thoại tôi vang lên tin nhắn.
Là Trần Vĩ gửi đến:
"Tôi nghe cô giáo nói, thành tích của Phán Phán rất tốt, Cửu Trung muốn nhận con bé. Vậy cô có thể nói với trường, giữ lại một suất cho Tiểu Thiên không? Loại miễn thi vào học trong ba năm tới ấy."
Định chơi trò mua một tặng một à?
Con trai hắn học kém nhất khối, lại còn mơ tưởng đi cửa sau vào Cửu Trung, đúng là mơ mộng hão huyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn lại nhắn tiếp:
"Nếu cô không nói với trường, tôi tự đi nói. Tôi là bố của Phán Phán, tôi có quyền này."
Tôi tức đến nghiến răng.
Bao nhiêu năm nay, hắn chưa từng nghĩ đến việc gặp con một lần.
Đến khi có chuyện cần nhờ cậy, mới nhớ ra mình có một đứa con gái.
Tôi cười nhạt, chẳng buồn trả lời.
9
Nhưng một tháng sau, tôi nhận được đơn kiện từ Trần Vĩ.
Trên tòa Trần Vĩ cúi gằm mặt, chẳng dám hó hé.
Ngược lại, mẹ hắn lại lớn giọng tuyên bố:
Bao năm nay không được gặp Phán Phán, ngày nào bà ta cũng nhớ con bé.
Giờ con gái tôi đã đủ lớn để tự chọn cha mẹ, bà ta muốn đưa nó về nuôi.
Bà ta còn đưa bảng sao kê lương hưu của chồng mình để chứng minh có thể cho con bé cuộc sống tốt hơn.
"Đồ không biết xấu hổ!" Tôi tức giận đến run người.
Con gái tôi bao năm nay chưa một ngày rời xa tôi.
Bây giờ tôi vất vả nuôi lớn được chút, họ lại muốn đến hái quả ngọt?
Tôi tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra, mà Phán Phán cũng chắc chắn sẽ không chọn đi theo họ.
Nhưng ngay lúc này, Phán Phán đứng dậy.
Con bé bình tĩnh nói:
"Chú thẩm phán, cháu chọn sống với bố."
Như sét đánh ngang tai, đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát, kinh ngạc hỏi:
"Tại sao?"
Phán Phán bĩu môi:
"Lương hưu của ông nội cao, nhà ông ấy lại gần trường. Ở với mẹ, ngày nào cũng bị mẹ ép học, mẹ còn không giỏi bằng ông nội, đến khi bị bắt nạt ở trường cũng chẳng ai đứng ra bảo vệ. Hơn nữa, mẹ có đủ tiền cho con học trường tư thục như Cửu Trung không?"
Mẹ Trần Vĩ vui sướng ra mặt, cười không khép được miệng:
"Ôi trời ơi, đúng là cháu gái lớn của nhà họ Trần!"
Nước mắt tôi trào ra.
"Con nghĩ cho kỹ đi. Bố con đã có con trai, nếu theo ông ấy, con sẽ bị hủy hoại."
"Ai mà biết trước được." Phán Phán nhìn tôi chằm chằm, chậm rãi nói:
"Chẳng phải mẹ chỉ đang tưởng tượng thôi sao? Sao mẹ lại có thể nghĩ xấu về người khác như vậy?"
Sau đó, con bé quay sang thẩm phán, nghiêm túc nói:
"Nếu hôm nay tòa không trao quyền nuôi con cho bố, con sẽ nhảy xuống từ đây."