Sau đó, tôi lập tức thuê một căn hộ gần bệnh viện, chuẩn bị dọn qua đó ngay sau khi xuất viện.
Mẹ chồng nhìn chằm chằm vào tên trên giấy khai sinh, tức giận đến mức không kiềm chế được:
"Có phải mày muốn để con bé theo họ mày, nên mới bày ra chuyện này không?"
Tôi mỉm cười:
"Mẹ xem mẹ nói gì kìa. Bao nhiêu người nhìn vào, nếu Trần Vĩ thực sự không có vấn đề gì, tôi tất nhiên sẽ đổi lại họ Trần cho con bé."
Buổi sáng gây náo loạn một trận lớn, rất nhiều người trong bệnh viện đều chứng kiến, bà ta cũng không dám làm khó tôi nữa.
Trái lại, Trần Vĩ đột nhiên thay đổi, bắt đầu chăm sóc tôi và con rất chu đáo.
Sau khi xuất viện, anh ta còn theo tôi dọn vào căn hộ thuê, lo toan tất cả việc nhà.
Nếu là kiếp trước, có khi tôi sẽ tin rằng mình đã hiểu lầm anh ta.
Nhưng bây giờ, tôi biết rõ, anh ta chỉ muốn giành quyền nuôi con gái.
Bởi vì trong mắt anh ta, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ có con trai.
Cho dù tôi không sinh, anh ta cũng sẽ tìm người khác sinh.
Con gái? Chẳng qua chỉ là một công cụ để sau này gả đi, đổi lấy sính lễ.
Nhân lúc Trần Vĩ bận rộn trong bếp, tôi lén bật định vị trên điện thoại anh ta.
Mười lăm ngày nghỉ thai sản, anh ta không có động tĩnh gì, ngay cả đi chợ mua thức ăn cũng đặt hàng qua mạng, gần như không ra khỏi nhà.
Nhưng đến khi hết kỳ nghỉ, anh ta phải đi làm lại.
Kiếp trước, khi anh ta đề nghị ly hôn, tôi mới biết rằng đơn vị của anh ta nghỉ nửa ngày vào chiều thứ Ba.
Và chính khoảng thời gian này, anh ta hẹn hò với Vương Hiểu Lệ.
Ngày đầu tiên đi làm lại của anh ta chính là thứ Ba.
Tôi theo dõi định vị, thấy anh ta quay về căn nhà chung của hai vợ chồng.
Lửa gần rơm, xa nhau mấy hôm, đúng là không nhịn nổi một chút nào.
Khi thấy anh ta đã ở trong đó nửa tiếng, tôi lập tức gọi cho bên môi giới:
"Nhà tôi lâu rồi không có ai ở, bẩn lắm. Anh tìm giúp tôi ba người dọn vệ sinh, loại có thể đến ngay lập tức."
Bên kia hỏi tôi cần kiểu người thế nào.
Tôi đáp: "Nhiều chuyện, giọng to."
Đối phương ngớ người vài giây, sau đó trả lời:
"Không thành vấn đề, tôi sẽ sắp xếp ngay!"
Khi mấy cô lao công đến dưới nhà, gọi điện hỏi tôi chìa khóa để ở đâu, tôi giả vờ vỗ trán nói:
"Ch ết rồi, tôi bận chăm con nên quên mất. Hay mấy cô lên hỏi bên quản lý tòa nhà xem, chắc họ có thợ mở khóa quen đấy."
"Phiền phức quá nhỉ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một trong số họ lẩm bẩm.
Tôi không cúp máy, nghe thấy họ đi tìm quản lý tòa nhà.
Quản lý nhanh chóng dẫn theo một thợ mở khóa, cả nhóm người hùng hổ tiến lên nhà.
Lúc này theo định vị Trần Vĩ đã ở trong phòng ngủ được hai mươi phút.
"Cạch!"
Cửa mở ra.
Ba cô lao công đi vào mở toang cửa sổ, sau đó mở hết các phòng.
Trần Vĩ không ngờ có người đột nhiên đến, hơn nữa còn quên khóa cửa.
Lúc đó, anh ta và nhân tình đang cao trào, bị mấy cô lao công xông vào làm cho hồn vía bay mất.
"Mấy người là ai!"
Tiếng hét chói tai của Vương Hiểu Lệ vang lên, đ.â.m xuyên cả bầu trời.
Trần Vĩ hoảng loạn đến đờ đẫn, âm thanh bịch một cái khi nhảy xuống giường vang lên, lẫn với tiếng gào đầy tức giận và hoảng sợ của hắn:
"Mấy người là ai? Ai cho mấy người vào đây? Cút ra ngay, không thì tôi báo công an!"
Ba cô lao công vừa thấy cảnh tượng trước mắt, mắt lập tức sáng rực, liền rút điện thoại ra quay phim lia lịa.
Một trong số họ bật loa ngoài, giọng lớn đến mức vang vọng cả tòa nhà:
"Chị Tạ, trời ơi, to chuyện rồi! Có đôi cẩu nam nữ đang làm bậy trong nhà chị đây này! Mau đến mà xem!"
Ban đầu, quản lý tòa nhà vừa mở cửa xong còn định quay đi, nhưng nghe thấy tiếng la liền tò mò quay lại.
Trần Vĩ tức đến điên người, lao lên định giật điện thoại.
Nhưng quần còn chưa kịp mặc vào liền bị mấy cô lao công lanh lẹ né đi, hắn thì trần như nhộng, vấp té sấp mặt xuống đất.
Các cô lao công như được tiếp thêm năng lượng, hăng hái hơn bao giờ hết, giơ điện thoại lên quay hắn từ mọi góc độ không sót một chi tiết.
Trần Vĩ xấu hổ đến đỏ bừng cả người, trông chẳng khác nào con tôm bị luộc chín.
Hắn cố gắng che phần quan trọng, đưa tay với lấy quần áo.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào, đã bị một cô lao công nhanh tay chộp lấy, rồi vứt thẳng xuống lầu.
Một cô khác hứng chí mở video call trong nhóm chat:
"Chị em ơi, mau nhìn này! Có kẻ lén lút cắm sừng vợ nè, giờ không còn mảnh vải che thân luôn!"
Trần Vĩ tức giận gào lên:
"Đừng quay nữa! Mau dừng lại! Đưa điện thoại đây, tôi trả tiền cho!"
Nghe đến tiền, một cô lao công nhướn mày hỏi:
"Trả bao nhiêu?"
Trần Vĩ vốn làm cùng đơn vị với ba mình nhưng hắn chỉ là nhân viên hợp đồng ngoài biên chế, mỗi tháng lương ba bốn ngàn, chỉ vì việc nhẹ lương thấp lại gần nhà mà làm.
Tiền nuôi nhân tình đã tốn kém, cuộc sống chủ yếu dựa vào tiền của tôi.