Minh Hôn Định Mệnh

Chương 10: Ta là phu nhân của chàng



Chương 10:

Minh Hạo không lên tiếng, người kia lại nói: “Từ khi Vương Hậu rời đi, tính tình Diêm Vương trở nên nóng nảy hơn rất nhiều. Nếu có vụ việc gì liên quan đến nữ nhân, chắc chắn sẽ không để yên.”

“Còn có ban ra quy định này.”

Nghe lời hắn nói, chân mày chàng nhíu chặt lại, hỏi: “Vương Hậu rời đi khi nào?”

Nghe câu hỏi của chàng, người kia liếc mắt nhìn xung quanh. Sau đó, kéo chàng qua một góc ít người khẽ thì thầm: “Rất lâu rồi, ngươi tốt nhất đừng nhắc đến Vương Hậu trước mặt Diêm Vương. Nếu không sẽ gánh không ít tai họa đâu.”

Thấy gương mặt không chút sợ hãi trước mắt, người kia thở dài tiếp tục khuyên ngăn: “Trước kia trong thôn xuất hiện một đôi phu phụ. Không biết hắn lấy đâu ra thông tin thê tử hắn giống Vương Hậu liền đưa đến trước mặt ngài ấy.”

Minh Hạo nhíu mày: “Sau đó thì sao?”

“Ngươi nghĩ Diêm La Vương là người dễ chọc sao? Hai người sau đó đã biến mất khỏi đây, không còn tung tích gì cả.”

Giống Vương Hậu? Giống Hoa Tư Dĩnh thì có Mạnh Bà rất giống. Vả lại, mối quan hệ của hai người này cũng không bình thường như những người khác.

Cùng lúc đó tại phủ đệ.

Hoa Tư Dĩnh vốn là một cô nương nghịch ngợm không chịu nổi. Bây giờ lại bị chọc tức nhốt trong phủ, chắc chắn sẽ không để bên trong yên ổn.

Hết nhảy xuống hồ bắt cá cảnh đem nướng lại hái hoa bẻ cảnh làm nát hết khu vườn quản gia chăm sóc bao lâu nay.

Người hầu bên cạnh ngăn cản nàng không được liền ở bên cạnh không ngừng thao thao miệng: “Phu nhân, người đừng như vậy mà.”

“Phu nhân, lão gia quay về biết được thì không hay đâu.”

Nghe lời này, động tác của Hoa Tư Dĩnh hơi khựng lại. Nàng quay đầu, thản nhiên lên tiếng: “Nếu các ngươi không nói thì làm sao chàng ấy biết được.”

“Nhưng mà…”

Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, người trước mắt đã chảy mất tiêu.

Hoa Tư Dĩnh một khi đã nghịch thì làm gì có đối thủ. Nàng trèo lên cây tráo sau vườn, liên tục hái hết trái này đến trái khác, đến cả trái chưa chín cũng hái nốt.

Sau một lúc, nàng không tiếp tục nữa mà ngồi trên cành cao đung đưa chân. Thỉnh thoảng có người đi ngang, nàng lại nghịch ngợm ném táo xuống hù dọa người khác.

“Hừm, phu quân chàng dám nhốt ta lại. Ta dám quậy banh cái phủ nhỏ này của chàng. Để ta xem chàng còn dám lên mặt với ta nữa không?”

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến, Minh Hạo híp mắt nhìn cô nương đang ngồi trên cao. Chân mày không khỏi nhíu lại không hài lòng: “Tư Dĩnh, nàng xuống đây.”

Nghe giọng nói lạnh lùng phát ra từ phía dưới gốc cây, Hoa Tư Dĩnh giật mình xém chút rơi xuống. Nàng ôm chặt cành cây lớn, trừng mắt nhìn nam nhân không biết xuất hiện từ lúc nào, đôi mày thanh tú nhíu lại oán trách.

“Xém chút nữa ta rơi xuống rồi. Minh Hạo, chàng không phải muốn hại ta chết lần nữa đó chứ?”

Minh Hạo ném cho người kia một ánh mắt lạnh lùng. Ngang ngược đến như thế là cùng.

“Mau xuống đây.”

“Không xuống.”

Nhìn đôi mắt muốn giết người của người kia, nàng tự cho mình thông minh vỗ ngực tự hào. Còn lâu nhé, ta không ngốc nghếch như vậy đâu.

Minh Hạo “hừ” lạnh một tiếng, sau đó xoay người bước đi, nhưng không quên dặn dò người hầu: “Phu nhân không muốn xuống thì thôi vậy. Hôm nay chắc nàng ấy không ăn tối đâu, các ngươi truyền lời của ta đến nhà bếp. Bảo rằng không cần chuẩn bị đồ ăn cho nàng.”

Nghe lời chàng nói, người hầu quay đầu mím môi nhìn nàng: “Dạ rõ.”

“Khoan đã, Minh Hạo ta nói không ăn tối khi nào chứ? Chàng đừng có bịa chuyện.”

Hoa Tư Dĩnh phồng má tuột xuống thân cây lớn, ba chân bốn cẳng chảy chắn trước mặt chàng. Đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào người trước mặt: “Minh Hạo, ta là phu nhân của chàng đó. Dám bỏ đói ta sao?”

Nhìn dáng vẻ tức giận bốc khói của nữ nhân đứng đối diện, Minh Hạo không nhịn được cười lạnh: “Ta không làm như vậy, nàng chịu leo xuống sao?”

“Ta…”

“Đi theo ta vào phòng.”

Không đợi nàng lên tiếng, Minh Hạo đã một mạch bước đi về phía hậu viện. Lúc đi ngang qua hoa viên, chàng không nhịn được liếc nhìn vườn cây bị “con mèo” nào đó phá tan nát.

Chậc, không ngờ một cô nương tưởng chừng yếu ớt mà có thể làm ra chuyện kinh khủng như vậy.

“Két.”

“Có chuyện gì, chàng mau nói đi. Ta còn muốn ăn cơm.”

Cánh cửa vừa đóng lại, Hoa Tư Dĩnh liền mở miệng. Dưới ánh mắt sắc lẹm của chàng, người kia có hơi chột dạ cúi đầu, nhỏ giọng tủi thân nói: “Minh Hạo, trưa nay ta còn chưa ăn gì.”

“Bọn họ bỏ đói nàng?”

Minh Hạo híp mắt nhướng mày nhìn cái đầu rụt lại, khóe môi không khỏi cong lên: “Còn dám trách ta sao? Không phải nàng ham đi phá phách thì bây giờ đã đói à? Ăn táo không đủ sao?”

“Không… không phải mà…”

Cái đầu nhỏ của nàng sau khi chàng dứt lời liền đột ngột ngẩn lên. Hoa Tư Dĩnh chu chu đôi môi đỏ mọng: “Ăn táo không ngon chút nào. Phu quân, còn chuyện gì không? Ta đói rồi.”

“Đừng có giở trò làm ta mềm lòng. Hoa Tư Dĩnh, ta còn nhiều chuyện lắm.”

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***