Chương 11:
Bị gọi cả họ lẫn tên, nàng có chút sợ hãi. Không phải hắn ta muốn tính sổ đấy chứ? Nàng không có gì để đền không nha.
Hoa Tư Dĩnh lén quan sát sắc mặt nam nhân kia, sau đó bắt đầu nở nụ cười lấy lòng.
“Phu quân à, đừng gọi ta như vậy mà. Chẳng phải thường ngày chàng vẫn gọi ta là phu nhân sao?”
Minh Hạo bị người kia ép ngồi xuống ghế, còn về phần nàng. Miệng liên tục luyên thuyên: “Phu quân có gì không vui sao? Để Dĩnh Nhi bóp vai cho chàng nha.”
Bỗng cổ tay của nàng bị nắm chặt lại, tiếp đó giọng nói lạnh lùng của Minh Hạo vang lên: “Đừng có hòng mà dùng cách này lấy lòng ta.”
Ngừng một chút, chàng kéo mạnh người kia ngã ngồi lên đùi mình. Dưới đôi mắt lạnh lùng, hai má của nàng có chút đỏ lên, muốn đẩy người kia ra mà đứng dậy nhưng eo đã sớm bị cánh tay mạnh mẽ kia giữ chặt.
“Phu quân.”
“Muốn lấy lòng ta sao?”
Minh Hạo cúi đầu, môi bạc áp sát gương mặt thoang thoảng mùi thơm của nữ nhân, khẽ thì thầm: “Chi bằng lấy thân thể của nàng đi, biết đâu ta sẽ bỏ qua cho nàng.”
“Chàng đừng mơ.”
“Vậy sao? Tư Dĩnh, ngày hôm nay nàng quậy tung cả phủ. Nàng từng nghĩ đến việc mình phải thu dọn lại những thứ đó chưa? Hửm?”
Sắc mặt nàng nhanh chóng thay đổi, đôi mắt trở nên long lanh: “Chàng ức hiếp ta.”
“Ta chỉ mới hỏi nàng một chút thôi mà nàng đã làm như vậy. Tư Dĩnh, có tin ta đưa nàng ra khỏi phủ không? Để đám nam nhân ngoài kia tùy ý muốn làm gì thì làm với nàng.”
“Chàng… chàng dám hâm dọa ta?”
“Tại sao không dám? Có phải ta nhân nhượng nàng quá nên nàng muốn làm gì thì làm, không cần quan tâm đến cảm nhận của ta nữa không hả?”
Đối với lời nói lạnh lùng của người kia, Hoa Tư Dĩnh cắn răng: “Chàng còn dám nói ta? Chàng nhốt ta lại trong phủ, không cho ta ra ngoài. Ta cần ra ngoài đến như vậy sao? Còn đem người đến canh chừng. Minh Hạo, chàng không khác gì ta cả.”
“Còn nữa, chàng muốn đuổi ta ra khỏi phủ sao? Được thôi, không cần chàng đuổi. Hoa Tư Dĩnh ta tự đi.”
Eo nàng vẫn bị cánh tay kia ghì chặt không nhúc nhích được. Sắc mặt người kia đã sớm đen như đít nồi lâu ngày không chà rửa. Nàng hừ một tiếng, làm như vậy cho ai xem? Ta sợ chàng sao.
“Buông ra.”
Đáp lại nàng cứ ngỡ vòng tay sẽ được nới lỏng nhưng chẳng phải. Minh Hạo không nói không rằng, trực tiếp bế ngang người nàng đặt lên bàn. Hai cánh tay to lớn chắn xuống giam cầm nàng trong lòng ngực.
“Chàng muốn cái gì?”
Đối diện với đôi mắt đen láy, sâu không thấy đáy của người trước mặt, Hoa Tư Dĩnh có chút run rẩy. Nàng siết chặt tay thành nắm đấm muốn đẩy chàng ra nhưng người kia vững như đá làm sao bị lực nhỏ của nàng lay chuyển.
“Minh Hạo.”
“Ngồi yên.”
[…]
Hai canh giờ sau, cánh cửa phòng được mở ra. Lần này người bước ra ngoài trước không phải là Hoa Tư Dĩnh luôn thao thao miệng than đói bụng mà chính là vị nam nhân mặt lạnh nào đó.
Lúc đi ra ngoài, người bên trong không quên ném cho Minh Hạo một cái gói. Tiếp đó là giọng nói tức giận bên trong vọng ra: “Đêm nay chàng đừng hòng bước nửa bước vào trong phòng này.”
Minh Hạo liếc mắt nhìn vào phòng một lần, sau đó ôm cái gối trước ngực ủy khuất ngồi xuống trước thềm.
Nhìn khung cảnh này, người hầu đứng gần đó không nhịn được mà bật cười. Tưởng lão gia như thế nào?
[…]
Ngày hôm sau, cánh cửa phủ không còn đóng chặt nữa. Thay vào đó còn treo đèn lồng như sắp có lễ hội gì diễn ra.
Hoa Tư Dĩnh tò mò bước ra bên ngoài, quả nhiên là có lễ hội. Ngoài đường phố hôm nay đặc biệt nhộn nhịp hơn bình thường. Ngoài nam nhân như thường lệ, hôm nay các cô nương cũng xuất hiện.
Người nào người nấy đều ăn mặc trang hoàng rất lộng lẫy, Hoa Tư Dĩnh thấy một người đi ngang qua mình liền kéo người đó lại hỏi han.
“Vị cô nương này cho ta hỏi một chút. Không biết hôm nay là ngày gì mà nhộn nhịp như vậy?”
Cô nương kia hơi sửng sốt, sau đó nhìn nàng mỉm cười: “Hôm nay Diêm Vương đặc xá mở yến tiệc. Có thể coi đây là ngày sung sướng nhất của nữ nhân.”
“Ngày sung sướng của nữ nhân?”
Trước vẻ mặt khó hiểu của Hoa Tư Dĩnh, người kia không nói gì mà xoay người rời đi.
Không được giải đáp thắc mắc, nàng đành tự mình suy nghĩ về câu nói kia. Có lẽ được tự do ra ngoài, thậm chí còn được tham dự yến tiệc nên được gọi là vậy chăng?
Hoa Tư Dĩnh không hề nghĩ quá nhiều về vấn đề này, nhưng nàng đâu biết vì sự qua loa của mình mà đã đem lại nhiều vấn đề vô cùng phức tạp xảy ra.
Lúc Minh Hạo bước vào phòng, thì nữ nhân nào đó đã xúng xính quần áo. Vừa nhìn thấy chàng, hai mắt liền cụp xuống: “Chàng vào đây làm gì?”
“Ta không thể vào đây sao?”
Chàng ngồi xuống ghế, lười biếng lên tiếng: “Muốn đi đâu, ta đi với nàng.”
Nghe lời của chàng, chân mày nàng hơi nhíu lại: “Chẳng hôm nay nữ tử được ra ngoài tự do sao?”
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***